TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Tống Hi báo cảnh sát xong, lại gọi cả bảo vệ nhưng vẫn không được trợ giúp, nhìn thấy mấy kẻ kia còn có ý định đánh lên mặt Trình Tiêu, cắn răng vọt vào trong.

Cô che chắn trước người Trình Tiêu, quay đầu nghiêm khắc và sắc bén, nói: “Cảnh sát sắp đến rồi, mấy người mà đánh tiếp, thì đừng hòng chạy!”

“**! Dám báo cảnh sát! Mày tưởng bố sợ mày à!” Một giọng nói lanh lảnh của tên đàn ông nào đó vang lên, vừa chửi vừa nhấc chân đá lên người Tống Hi.

Tống Hi thét lên một tiếng, kiên cường chịu đựng.

Kẻ đó còn muốn đá thêm một cái, bất thình lình vang lên tiếng cảnh sát ở sau lưng: “Gì đây?! Dừng tay!”

Tên cầm đầu không nghĩ cảnh sát lại đến nhanh như vậy, chửi thề một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Cảnh sát khu vực này đêm nay vừa nhận được một cuộc gọi tố cáo ở club lân cận, lúc Tống Hi gọi đến thì cũng vừa đúng lúc họ giải quyết xong bên kia, chân không ngừng nhịp chạy qua đây luôn.

Thấy cảnh sát chạy theo bắt người, Tống Hi mới nhanh chóng đi đến nhìn Trình Tiêu.

“Trình Tiêu, tỉnh mau!”

Trình Tiêu người toàn mùi rượu, say lắc lư, bị cô đẩy vài cái đụng trúng chỗ đau, hầm hừ vài tiếng, trợn trừng mắt nhìn, thấy người nọ là Tống Hi thì kêu một tiếng, rồi lại mê man.

Cũng may hôm nay cậu mặc một chiếc áo lông dài, thêm quần áo trong nữa, nên vết thương không hẳn là nghiêm trọng cho lắm, còn có bị thương đến xương hay không thì hẵng nói sau, trước mắt chỉ có thể túm người lên.

Nhìn Trình Tiêu tuy gầy nhưng vẫn là con trai, Tống Hi dùng hết lực cũng không đả động được cậu, đang muốn tìm người hỗ trợ lại đột nhiên có tiếng ai gọi tên mình.

“Tống Hi.”

Tống Hi kinh hãi giật nảy mình.

Lướt qua Trình Tiêu nửa ngồi trên đất, nhìn vẻ mặt khó chịu của Nhiếp Dịch.

Nhiếp Dịch mặc một chiếc áo khoác dài đậm màu, hai tay đút trong túi, đứng ngoài cửa một club đối diện đường, sắc mặt thâm trầm nhìn cô, thân hình cao lớn không hiểu sao lại để lộ ra một luồng hơi thở nghiêm nghị.

Tống Hi thoáng chốc cảm thấy Trình Tiêu trên tay mình như nặng tận trăm ký, hai tay cô xuyên dưới nách Trình Tiêu liều mạng xốc lên, vất vả lắm mới túm được cậu lên, nên không dám ngơi tay, sợ cậu trượt xuống.

Tống Hi hơi cong eo, liếm môi chột dạ lên tiếng: “Chú nhỏ…”

Gọi xong rồi, cô lại thấy kỳ quái là tại sao bản thân phải lúng túng thế nhỉ, hình như có làm gì sai đâu? Chỉ là trùng hợp gặp anh tại một club bên đường thôi mà.

Tuy rằng hình ảnh gặp ngẫu nhiên này không tốt đẹp chút nào.

Nhưng từ trước đến nay, cô và anh gặp nhau có bao giờ tốt đẹp đâu.

Nhiếp Dịch không trả lời cô, đôi môi đã mỏng nay lại còn mím chặt một đường, anh trầm mặc từ đối diện đi sang đường, đầu tiên là đưa mắt nhìn Trình Tiêu đang say như chết, rồi mới giương mắt nhìn Tống Hi.

Tống Hi vì bận kéo Trình Tiêu nên tóc tai rối loạn, lại bị Nhiếp Dịch nhìn chòng chọc, cả người lung lay mấy phát, thấy Trình Tiêu hầm hừ từ từ trôi tuột xuống, không thể không siết chặt tay vội vã ôm chặt cậu lại.

Nhiếp Dịch rủ mắt, quét qua cánh tay Tống Hi.

Tống Hi nỗ lực: “Ngài cũng đến chơi ạ?”

Nhiếp Dịch nghiêm mặt, lạnh lùng hạ giọng hỏi: “Không chơi như cháu.”

Tống Hi: “….”

Tống Hi làm như không nghe thấy, giải thích: “Đồng nghiệp của cháu uống say nên gặp chút chuyện.”

Nhiếp Dịch nghiêng mình nhìn cảnh sát đứng nơi xa xa đang bắt người, không đáp lời cô.

Tống Hi: “?”

Một lúc lâu sau, Tống Hi thật sự không đỡ nổi nữa, bả vai cũng dần phát run lên, không thể không mở lời: “Chú nhỏ ơi….không ấy chú đi trước đi?”

Nhiếp Dịch cứ thế nghiêm mặt nhìn cô thật lâu, mới chịu lên tiếng: “Tống Hi, cháu có biết lúc này là lúc nào không, chuyện gì thế này, cháu đang làm cái gì đây hả?”

Tống Hi: “………”

À…12 giờ đêm, ở club, hóa thân thành thiên thần của chính nghĩa, trừ gian diệt ác?

Trong đầu Tống Hi phác họa ra mấy câu trả lời, nhưng trực giác khuyên cô không được nói ra như thế, liếm liếm môi muốn châm chước trước khi mở miệng, thì Trình Tiêu đột nhiên hừ một tiếng, giãy dụa mạnh làm thoát khỏi sự kìm kẹp của cô—

“Ấy….” Tống Hi sợ cậu ngã xuống, sốt ruột giữ cậu lại, nhưng vì đã thoát lực nên không chỉ không túm được mà còn bị cậu kéo theo ngã sấp mặt xuống.

Rồi ngã nhào vào trong lồng ngực của Nhiếp Dịch.

Trình Tiêu nằm bẹp trên mặt đất, thắt lưng Tống Hi khom xuống, đầu đập vào bụng của Nhiếp Dịch, vì không có điểm tựa nên theo bản năng duỗi tay lên túm lấy phần đồ nơi thắt lưng anh.

Nhiếp Dịch bị cô đâm sầm vào mà kêu một tiếng.

Tống Hi: “……….”

Mùi hương nhè nhẹ của gỗ bao trùm lên, mặt Tống Hi nóng đến mức muốn nổ tung.

Cô vội vã tránh khỏi ngực của Nhiếp Dịch, không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt của anh, chỉ cúi đầu muốn túm Trình Tiêu.

Cảnh sát bắt người xong cũng nhanh chóng quay lại: “Là cô báo cảnh sát à? Bạn cô có chuyện gì nữa không? Không có thì mau về nhà đi!”

“Đánh người xong không bị bắt?” Tống Hi kinh ngạc, nhưng mà vừa quay đầu lại, đã thấy dưới ánh đèn xa xăm có một người cảnh sát đang nói chuyện với tên cầm đầu, xem chừng rất quen thuộc nhau.

“Các cô không có chuyện gì là được rồi!” Cảnh sát ra vẻ một điều nhịn là chín điều lành, vẫy tay với cô, “Ở đây ngày nào cũng có chuyện thế này, tôi nói cô nghe, bắt về cũng phải thả ra, nói nhiều làm gì, đã thế người ta còn nói là do bạn cô động tay trước đấy, nên thôi, mau về nhà đi!”

Lần đầu tiên Tống Hi gặp phải cảnh này, theo bản năng giương mắt mờ mịt nhìn Nhiếp Dịch, lại thấy cảnh sát trưởng muốn mau chóng xong chuyện, trong lòng đã hiểu ra đôi phần, vẻ mặt lạnh lẽo dần: “Cái gì mà bạn tôi động tay trước. Đã là đánh nhau không phải nên bắt lại trước à, lấy lời khai xong mới biết được chứ? Vả lại trên phố không có camera à? Ai động trước mấy người tra không ra sao?”

Cô đã không nghe theo còn chất vấn dồn dập, cảnh sát ở đối diện nghe thấy, bèn cười thành tiếng: “Cô gái này, cô bao lớn rồi hả? Lần đầu đến đây? Biết một ngày bọn tôi xử lý bao nhiêu sự vụ không? Nếu cứ ôm khư khư cái chuyện lông gà vỏ tỏi này thì đồn cảnh sát không có chỗ ngồi đâu!”

Tống Hi banh mặt, kiên cường nói: “Cái tôi quan tâm là, chuyện đánh nhau, các anh không chịu làm theo quy định?”

“Ai nói cô thế,” Không đâu tới đâu thế này càng khiến sắc mặt tên cảnh sát không ổn, “Cái gì mà quy định? Tôi nói cho cô biết…”

“Cảnh sát trưởng của khu này là Cục trưởng Lưu?” Nhiếp Dịch đột nhiên trầm giọng hỏi, không chờ cảnh sát có phản ứng đã duỗi tay đưa điện thoại cho anh ta, “Mau báo cáo với cục trưởng Lưu của anh đi, rằng đồn cảnh sát đang thiếu người.”

Lúc đang nói chuyện với cảnh sát kia, khóe mắt Tống Hi liếc sang nhìn thì thấy anh xoay người đi gọi điện thoại.

Lúc ấy cô cố gắng lắm để dõi theo, dù không muốn Nhiếp Dịch mở miệng nói đỡ cho cô, nhưng vẫn hy vọng anh có thể đứng về phe của cô, ít nhiều cũng tăng thêm được ít khí thế. Thời điểm anh xoay người đi, quả thật cô có hơi thất vọng.

Không ngờ mình lại hiểu lầm anh.

Tống Hi không khỏi cảm kích nhìn anh.

Nhiếp Dịch vô cảm quay mặt đi.

Tống Hi: “………”

Cảnh sát kia đứng tư thế nghiêm nói chuyện điện thoại, nhanh chóng bắt kịp vấn đề: “Hiểu lầm, hiểu lầm, cô gái này, Cục trưởng Lưu đã dặn dò bọn tôi rồi, phải đòi lại công bằng cho bạn của cô, các cô yên tâm đi! Người đã bị chúng tôi bắt về rồi, sẽ dẫn đi luôn, chỉ cần chờ bạn cô tỉnh rượu, các cô cùng đến đồn cảnh sát lấy lời khai là xong.”

Tống Hi nhìn thoáng qua Nhiếp Dịch, thấy anh không nói gì nên thay mặt lễ phép: “Biết rồi, vậy vất vả cho các anh.”

Cảnh sát cười: “Nên vậy mà.”

Tống Hi: “………’

Trên đường về là Nhiếp Dịch lái xe, Tống Hi lôi Trình Tiêu ngồi sau xe, kiểm tra khắp nơi cậu xem có bị thương nặng ở chỗ nào hay không, chờ đến khi đưa cậu về đến phòng trọ, còn nhờ bạn cùng phòng kiểm tra lại một lượt nữa, xác nhận không có gì quá nghiêm trọng, mới nhẹ nhàng thở ra.

Về lại xe, Tống Hi ngồi ở ghế trước, cô quay đầu lại đặng dò xét vẻ mặt của Nhiếp Dịch: “Hôm nay phiền chú quá….”

Nhiếp Dịch trầm mặc nhìn về phía trước vừa lái xe.

Tống Hi nhìn góc nghiêng của anh, thầm nghĩ, nhiều năm trôi qua rồi mà người này không già đi chút nào, đường cong nét mặt sắc bén, dù khóe môi đang mím chặt, độ cong của cái cằm rất sắc, nhưng vẫn rất đẹp trai và chững chạc.

Lại bắt chuyện, Tống Hi còn mang theo chút lấy lòng: “Cảm ơn chú nhỏ đã đưa….”

Nhiếp Dịch cắt ngang cô: “Trả lời câu hỏi của tôi đi đã.”

Tống Hi: “Sao ạ?”

Nhiếp Dịch không nói thêm nữa, Tống Hi buồn bực nghĩ nửa ngày trời, mới ý thức được cái anh chỉ là câu anh hỏi lúc ở trên đường.

Nhưng cô thật sự không nghĩ ra được đáp án khác, thế là khụ một tiếng, thăm dò thử, “12 giờ, cháu ở ngoài cửa club, làm ra chuyện cần phải báo cảnh sát?”

Nhiếp Dịch vẫn im lặng.

Tống Hi cảm thấy vẻ mặt của anh còn thâm trầm hơn trước rất nhiều.

Cho đến khi cô muốn từ bỏ thăm dò với anh, Nhiếp Dịch lại mở miệng: “Tống Hi, nửa đêm, 12 giờ, ẩu đả với một đám đàn ông trên phố, lúc chen vào trong đám đông, cháu thấy mình anh hùng lắm sao?”

Lúc anh ra khỏi club, vốn không để ý đến đám đông đó, đến tận lúc nghe được giọng của Tống Hi mới nhíu mày muốn đi qua, thì cảnh sát cũng vừa đến.

Đám đông tản ra, trong thoáng chốc anh đã nhìn thấy Trình Tiêu đang dính lên người cô, và cả dấu chân rất rõ ràng trên chiếc váy lông trắng của cô.

Tống Hi mẫn cảm nghe ra được điệu trào phúng của anh, lập tức lắc đầu: “Không phải, cháu không có….” Chú nghe cháu giải thích đi, cháu nghe cảnh sát nói qua điện thoại là nhanh đến liền, nghĩ thầm không thể để mặt của Trình Tiêu bị thương được nên mới nhào lên đấy.

“Vậy thì là đầu óc cháu không dùng được.” Nhiếp Dịch nói.

Tống Hi: “………..”

Tống Hi không nói nữa.

Cô có chút bực bội, có phải trưởng bối cứ phiến diện thế này không, võ đoán với con cháu, không chịu nghe con cháu giải thích, chỉ cần con cháu không nghe lời người lớn thì con cháu sai? Trước kia có rất ít người quản cô như vậy, Tống Tòng An không quan tâm cô làm gì, Tống Thạch thấy cô ngoan ngoãn nhu mì nên rất ít khi nghiêm khắc với cô, vậy nên khi nghe Nhiếp Dịch nói thế này, không khỏi có chút bất ngờ và khó tin.

Vị trưởng bối Nhiếp Dịch này, thật sự đang đặt bản thân anh lên hàng cha chú rồi.

Năm năm không gặp, mọi người thay đổi ghê gớm thật sự.

Nhất là có người, dường như trao đổi chất đến là nhanh, nháy mắt đã biến thành một…ông già…khắc nghiệt?”

Xe nhanh chóng chạy đến dưới chung cư của Tống Hi ở, cô thở nhẹ ra, khách khí nói: “Cảm ơn chú đã đưa cháu và đồng nghiệp về nhà.”

Nói xong thì chuẩn bị xuống xe.

“Tống Hi,” Nhiếp Dịch gọi cô lại, “Cháu ở nhà họ Tống nhiều năm như vậy, dù không ai quan tâm nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều chuyện xấu xa gì, bây giờ rời khỏi nhà họ Tống, tôi hy vọng cháu nhớ cho thật kỹ vào, xã hội là một cái chảo nhuộm, cháu nhảy xuống cái chảo nhuộm nào thì sẽ biến thành màu đấy. Vậy nên, chơi với dạng người nào, đi được đến chỗ nào, gặp phải chuyện khẩn cấp nào, cần xử lý ra sao… Tuy rằng cháu còn nhỏ tuổi, nhưng chắc cũng trưởng thành hơn nhiều người đồng trang lứa khác, nên sáng suốt hơn.”

Tống Hi đưa lưng về phía anh, cứng đờ lại, im lặng mở cửa xuống xe.

Nhiếp Dịch nhìn thấy thái độ này của cô, ngồi trong xe nhíu mày lại.

Sau khi xuống xe, Tống Hi vô cảm đi vào trong cổng lớn chung cư của mình.

Được nửa đường, dừng lại, xoay người quay về.

Nhiếp Dịch vẫn chưa đi, một tay đặt trên vô lăng như đang nghĩ ngợi, cửa xe bất thình lình vang lên tiếng gõ.

Tống Hi đứng trong đêm đông, hỏi: “Ngài biết cháu năm nay bao lớn chưa?”

Cháu 23 rồi, làm gì, chuyện gì sai trái, thật sự còn cần chú dạy sao?

Nhiếp Dịch dường như cũng hiểu ra ý của cô, chỉ trầm lặng bình thản nhìn cô, không nói gì, không trả lời.

Tống Hi thấy anh không cho là đúng, nghĩ ngợi, thay đổi cách nói chuyện: “Ngài biết tại sao ông Tiểu Minh sống thọ hơn 100 tuổi không?”

Hàng mày Nhiếp Dịch khẽ động: “Cái gì cơ?”

Tống Hi giật giật khóe miệng, không nhiều lời nữa mà xoay người rời đi.

Tống Hi hả giận nghĩ, không trách được tại sao Nhiếp Minh Châu lại bảo Nhiếp Dịch lớn tuổi rồi mà vẫn còn độc thân, cô vốn còn không tin, anh gia thế tốt, địa vị cao, lại thêm vẻ ngoài đẹp trai như thế, không kết hôn thì cũng phải có không ít bạn gái chứ, nhưng bây giờ thì cô đã hiểu được là tại sao rồi.

Sinh lý tuổi 33 không đáng sợ, đáng sợ là người tuổi 33 nhưng tâm tuổi 50.

Trên xe, Nhiếp Dịch lấy điện thoại ra.

Tìm kiếm: Tại sao ông nội Tiểu Minh sống hơn 100 tuổi.

Kết quả hiện ra, Nhiếp Dịch nheo mắt đọc xong: “……….”

Một lúc lâu sau, anh hừ cười một tiếng, tức giận đến mức quăng điện thoại đi, lại nhịn không được duỗi tay lên nhéo mi tâm, thở dài.

Còn cô vừa mắng người xong thì vui vẻ tiêu sái rời đi.

Hồn nhiên không hay biết, cái đám kia dám hồn nhiên đánh người trên đường trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy, không hề sợ cảnh sát, thì sẽ có ý định trả thù lắm chứ, những kẻ lui tới trên đường có bao kẻ là có ánh mắt không thiện ý rồi.

Min: Thế có ai biết lý do tại sao ông Tiểu Minh sống đến 100 tuổi không?:))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi