TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Cuối tuần Nhiếp Minh Châu ở nhà quá nhàm chán, nên rủ Tống Hi đi trượt tuyết.

Vốn dĩ Tống Hi cũng không muốn đi, nhưng không từ chối được cô ấy, Nhiếp Minh Châu giành nói: “Tối hôm đó cậu về sớm, công bằng nào cho tớ?”

Một câu thôi làm cô nghẹn họng.

Nếu đã vậy thì đi cũng được, nói cho rõ ràng, cũng xem như là cho Minh Châu một sự công bằng.

Nào biết đến khi gặp mặt, Nhiếp Minh Châu lại nói: “Tớ không có thèm quan tâm mấy chuyện đó đâu, chỉ muốn lừa cậu ra chơi thôi!”

Mới đầu Tống Hi đã ngẩn ra, nhưng rồi nở nụ cười rất thoải mái.

Chuyện cần biết chắc Nhiếp Minh Châu cũng đã biết cả rồi, bây giờ lại hồn nhiên rủ cô đi chơi, lặng lẽ dùng sự im lặng biểu đạt rõ thái độ của mình.

Bảo vệ rất thỏa đáng lòng tự trọng của cô.

Nhiếp Minh Châu còn hẹn cả Thẩm Hành Chu ra, cười hì hì vỗ ghế tài xế: “Tớ còn gọi tài xế riêng cho hai bọn mình nữa nè, thông minh chưa?”

Thẩm Hành Chu lại cãi: “Em là tài lanh.”

Nhiếp Minh Châu la lên rồi đánh cậu một cái.

Tống Hi dựa vào ghế cười sảng khoái.

Năm nay ở phương Bắc rất ít tuyết và mưa, các khu trượt tuyết của thành phố A đều là tuyết nhân tạo, chất lượng đường trượt chỉ ở mức bình thường, nên có nhiều người chuyển hướng sang Khung Lĩnh kế bên.

Khung Lĩnh có đội cao khá lớn so với mực nước biển, vừa vào đông đã có hai ba đợt tuyết rơi.

Xe chạy gần ba bốn tiếng mới đến nơi, Nhiếp Minh Châu vừa xuống xe đã an bài cả thảy: “Tớ đã book phòng rồi, chúng ta ngủ một giấc, nửa buổi chiều nay sẽ đi chơi, ngày mai lại về, nghe nói đoạn đường dốc lên khi trượt tuyết ỏ đây rất tráo trở đấy!”

Thẩm Hành Chu cười: “Không phải em cứ ru rú ở mỗi cái thành phố A thôi à, nghe ai nói đấy?”

“Chú nhỏ em nói đó!” Nhiếp Minh Châu oán cậu, “Hôm nay chú em cũng đến trượt này, nếu không phải vì chú ấy không dẫn em theo thì cũng không đến phiên mọi người đâu nhé.”

Động tác xuống xe của Tống Hi khựng lại.

Thẩm Hành Chu cũng không ngờ dến: “Chú nhỏ em đến? Vậy có cần đi đón không?”

“Không cần!” Nhiếp Minh Châu huơ tay, “Nói không chừng trên đường trượt sẽ gặp thôi, đừng thấy chú ấy tay chân già nua, lúc trượt đẹp trai đến mức không có đối thủ luôn đấy!”

Tống Hi thở hắt ra, cô không biết trượt tuyết nên chắc là sẽ không đụng độ đâu.

Tối ngày hôm đó gây sự với Nhiếp Dịch như thế cũng gần như là trở mặt rồi.

Nói không chừng anh còn đang thầm mắng cô không biết tốt xấu, rõ ràng là muốn tốt cho cô, lại bị cô mắng là xen vào chuyện của người khác.

Hiện tại Tống Hi chỉ hy vọng, sau này ít gặp mặt anh lại.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến.

Buổi chiều cả đám vừa thay đồ trượt tuyết xong, lại tình cờ gặp Nhiếp Dịch và Thẩm Đình đang chuẩn bị lên cáp treo.

Thẩm Hành Chu gọi Thẩm Đình một tiếng anh.

“Trùng hợp vậy?” Thẩm Đình kinh ngạc chào lại.

Nhiếp Minh Châu cười tủm tỉm: “Không trùng, không trùng đâu, bọn em theo đuôi đến đấy, đúng không chú nhỏ?”

Sáng nay cô ấy nghe Nhiếp Dịch nói muốn đến Khung Lĩnh trượt tuyết, trong lòng khó nhịn, nhưng Nhiếp Dịch lại không muốn dẫn theo một con oắt, cô ấy cũng không muốn lắc lư theo sau mấy ông thanh niên lớn tuổi như họ, thế là linh động hẹn Tống Hi và Thẩm Hành Chu cùng đi.

Nhiếp Dịch hữu ý nhắc nhở: “Độ khó bên này cực lớn, té ngã thì cháu mà đừng có mách ông mách bà, không liên quan đến chú.”

Nhiếp Minh Châu: “….”

Thẩm Đình cười ha hả, nhìn Tống Hi, nói: “Nếu đã gặp rồi thì tối nay cùng ăn bữa cơm nhé!”

Chuyện trong tiệc đính hôn, Thẩm Đình bị Tống Tĩnh Viện chửi như cún, anh ấy cũng tự biết bản thân đuối lý nên không dám hó hé lấy một lời, muốn tìm Tống Hi nói lời xin lỗi nhưng lại không có cơ hội, không ngờ hôm nay gặp được.

Thẩm Đình và Nhiếp Minh Châu đều đồng ý, Thẩm Đình còn cố ý hỏi Tống Hi thêm lần nữa: “Tối ăn chung?”

Tống Hi do dự không muốn đi.

Nhiếp Dịch đột nhiên nói: “Tối nay tôi có việc, các cậu cứ đi ăn đi.”

“Ra ngoài chơi còn có chuyện riêng gì nữa?” Thẩm Đình buồn bực nhìn anh, lại quay đầu dặn dò Tống Hi, “Tối nay nhất định phải đi nhé!”

Tống Hi chỉ đành gật đầu.

Vì Tống Hi không biết trượt tuyết nên Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu phải dạy cho cô biết những động tác cơ bản cho người mới bắt đầu.

Nhiếp Dịch mặc đồ trượt tuyết đơn giản, tay cầm ván trượt, cùng Thẩm Đình đi cáp treo lên trên đỉnh sân trượt.

Từ đầu đến cuối, cô và Nhiếp Dịch không giao lưu lấy một câu.

Nhiếp Minh Châu và Thẩm Hành Chu đều là tay trượt điêu luyện, dạy hơn nửa giờ cô đã có thể trượt một đường thẳng từ trên xuống dưới như một người sơ cấp.

Mục tiêu của Nhiếp Minh Châu lên đỉnh trượt xuống, nhưng biết Tống Hi không đi được thì chỉ lẳng lặng cùng Thẩm Hành Chu dạy cô cách trượt.

Tống Hi áy náy nên không để cho hai người dạy thêm nữa.

Nhiếp Minh Châu nói: “Nếu không thì mời hướng dẫn cho cậu nhé?”

“Không cần đâu.” Tống Hi vừa mới thuận lợi trượt thẳng xuống, nên tự nghĩ là đã nắm được cách trượt rồi, “Tớ tự luyện là được, các cậu đi chơi đi.”

Thẩm Hành Chu lo lắng: “Không thì Minh Châu đi đi, anh ở với em.”

Nhiếp Minh Châu cười duyên: “Cũng được đó!”

Tống Hi lập tức nói: “Hai người đi luôn đi, không phải từ trên đỉnh trượt xuống sẽ rất nguy hiểm sao? Hành Chu đi cùng xem chừng Minh Châu đi.”

Trượt tuyết là hoạt động thú vị và giảm căng thẳng, mấy ngày này tâm trạng của Tống Hi không tốt lắm, tuy rằng lúc trượt tuyết khá căng thẳng nhưng cũng nhờ thế mà tâm trạng thả lỏng không ít.

Chờ hai người họ đi rồi cô mới trượt đến chỗ đường trượt sơ cấp.

Trên đường trượt có không ít người trượt mới chơi, trọng tâm cô không tệ nên không ngã lần nào.

Tự trượt tốt thật đấy.

Thế là rục rịch muốn chuyển sang đường trượt trung cấp.

Theo cáp treo đi lên, cô đứng trên sườn đường trượt trung cấp, thấy đường tuyết ở đây dốc hơn so với đường sơ cấp rất nhiều, Tống Hi mới nhận ra rằng—-

Bản thân ngây thơ quá rồi.

Nhưng mà cáp treo có lên không có xuống, Tống Hi đứng bên mạn sườn do dự một hồi lâu, cuối cùng thả lỏng bản thân, đẩy ván trượt xuống.

“Á á á á á—–”

Một khi tìm đường chết, thì có há miệng hét câu gì cũng không thể khống chế được.

Ở góc dốc đầu tiên, Tống Hi vừa thét chói tai vừa trượt xuống, cố gắng nhớ lại những trọng tâm trong lời dạy của Nhiếp Minh Châu, chỉ là vừa tăng tốc một tí cô đã hoảng loạn đến mức không tìm ra được tư thế nào là đúng.

Thấy bản thân đang trượt xuống dốc và sắp sửa đâm vào hàng rào bên đường tuyết, Tống Hi la áu áu nghĩ thầm, thôi rồi, chắc cô sẽ phải bồi thường cho tổn thất của hàng rào tuyết mất rồi—-

Tuyệt vọng nhắm tịt mắt lại, đột nhiên cảm nhận cánh tay căng lên, có người đang dùng sức mạnh tay kéo cô lại.

Chỉ là tốc độ của cô quá nhanh, người nọ chỉ có thể theo quán tính kéo cô ra khỏi hàng rào tuyết thôi.

Tống Hi vẫn rên một tiếng, mạnh mẽ ngã sấp xuống.

Chỉ là không phải ngã lên nền tuyết lạnh lẽo.

Tống Hi nghi hoặc mở mắt ra, đối diện với ánh mắt của Nhiếp Dịch đang nằm sải lai trên tuyết.

Tống Hi: “…”

“Sao chú lại trượt trên đường trung cấp?” Tống Hi sực hoàn hồn, kinh ngạc hỏi.

“Câu này không phải nên để tôi hỏi cháu sao?” Nhiếp Dịch rủ mắt nhìn cô gái đang nằm trên ngực anh, “Đường còn đi chưa rành, đã đòi trượt?”

Mặt Tống Hi đỏ lên: “Cháu trượt ở đường sơ cấp đã điêu luyện rồi!”

Tay mới thì điêu luyện cái gì, Nhiếp Dịch không cần nghĩ cũng biết là dáng vẻ như nào: “Chỉ dựa vào tướng trượt này của cháu, thì có biết là vừa nãy nguy hiểm đến mức nào không?”

Bên ngoài tuyết rơi hoang vu, đường thì gồ ghề, nếu thật sự lao vào hàng rào thì sẽ bị té cực kỳ nặng. Ban nãy cô dựa vào hàng rào xem tình hình, mới nhận ra bản thân đã liều lĩnh đến mức nào.

Càng xấu hổ hơn là, người đã lật mặt với cô lại là người cứu cô.

Trong nháy mắt, cô đuối lý nên không dám lên tiếng.

Nhiếp Dịch lại đột nhiên nói: “Ngày đó là tôi không đúng.”

Đường trượt tuyết rộng rãi phía sau không ngừng có người lướt qua, Tống Hi nằm trên mình Nhiếp Dịch, cảm nhận được sự rung động trong lòng anh, cô trố mắt ngẩng đầu nhìn anh, quên cả việc phải đứng dậy.

Ánh mắt Nhiếp Dịch thâm trầm và ấm áp, vì nằm nên giọng nói của anh càng nhuỗm đậm sự từ tính: “Không nên cứ dạy dỗ cháu mãi thế.”

Tống Hi không nghĩ đến anh lại nhắc về chuyện này, nhất thời dõi theo khóa kéo của áo anh, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.

“Nói gì đi.” Nhiếp Dịch thúc giục cô.

Vừa mới đây còn bảo không dạy người ta, bây giờ vừa thấy cô không hé răng một cái là tính lên giọng với cô đấy.

Tống Hi khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu lên nhỏ giọng đáp: “Tối nay chú nói bận việc, không ăn cơm, là vì cháu sao?”

Nhiếp Dịch thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.

Tuy rằng ban nãy đã đoán ra được, nhưng nghe anh xác định ra, trong lòng Tống Hi không khỏi áy náy và ngượng ngùng: “Chú đừng thế, cháu chỉ hy vọng, chỉ hy vọng…..”

“Bớt lo chuyện người ta.” Nhiếp Dịch thay cô nói cho trọn câu.

Tống Hi: “….”

“Ý cháu không phải thế…..” Tống Hi chỉ hận không núp vào một cái hố cho xong chuyện, người ta vừa mới cứu cô một mạng, cô lại không biết tốt xấu à, nên chỉ có thể lắp bắp, “Bữa ăn tối nay…chú cũng đến đi.”

Nhiếp Dịch nhìn cánh tay cô đang kéo kéo cái khóa áo của mình, mặt anh thì hờ hững thờ ơ, nhưng ánh mắt lại đượm đầy ý cười.

“Tống Hi này.”

“Dạ?” Tống Hi ngẩng đầu nhìn anh.

Nhiếp Dịch khụ một tiếng: “Khi nào thì cháu định đứng dậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay tác giả viết ngắn thôi,…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi