TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm qua Tống Hi đã liên hệ với người môi giới, đối phương đã nói hôm nay sẽ sắp xếp cho kỹ sư đến sửa, nhưng mà nhẫn nại chờ đến tận chiều vẫn không nhận được cuộc gọi nào.

Lại gọi qua, đối phương cũng than khổ than đau: “Sáng nay bọn tôi mới biết, hai ngày này điều chỉnh áp lực nước ở chung cư quá lớn, gây ảnh hưởng đến rất nhiều hộ chung cư, kỹ sư cũng khó mà sắp xếp được, không chỉ cô đâu, mà còn nhiều người đang thúc giục bọn tôi lắm!”

Chung cư này quá cũ kỹ, vì đường ống dẫn nước có vấn đề, lại không đổi sang lò sưởi, được cái là thời gian ấm khá lâu, còn nhược điểm thì chính là những lúc thế này đây, rất dễ xảy ra vấn đề.

Tình huống như này cũng không thể làm khó thêm nữa, sau khi đối phương hứa hẹn ngày mai nhất định sẽ sắp xếp người qua sửa cho cô, Tống Hi u sầu đành cúp điện thoại, rồi lại mở wechat của Nhiếp Dịch ra, rối rắm soạn mấy chữ, xóa đi, rồi lại soạn tiếp.

Vả mặt đến nhanh quá, sớm biết thế sáng nay cô đã không ra vẻ trước mặt anh rồi.

Sắp đến giờ tan tầm, Tống Hi sốt sắng cả buổi, đành yếu ớt gửi ba từ cho anh: Chú nhỏ ơi.

Qua một hồi thật lâu mới nhận được tin nhắn, vừa nhấn vào đã thấy: Sao đấy?

Tống Hi nhẹ nhàng thở hắt ra, chuyện trước thang máy cô làm bộ như không biết anh, chắc anh cũng không để trong lòng đâu nhỉ, lúc ấy nhìn vẻ mặt của anh trầm xuống, còn tưởng rằng anh đã tức giận rồi cơ.

Minh Châu đã nói qua rồi, Nhiếp Dịch nhìn thì không dễ chọc vào, nhưng tính tình tốt lắm.

Tống Hi hổ thẹn hỏi: Hệ thống lò sưởi của cháu vẫn chưa được sửa, có thể ở lại nhà chú thêm một đêm nữa được không ạ?

Nhiếp Dịch chưa trả lời.

Tống Hi nghĩ ngợi, lại chêm thêm một tin đặng lấy lòng: Buổi tối ngài muốn ăn gì?

Một lát sau, Nhiếp Dịch: Nửa tiếng nữa, đứng cửa Đông chờ tôi.

Đúng giờ tan tầm buổi tối, ở cổng công ty có rất nhiều xe, Tống Hi đi xuống sớm hai phút, chiếc Cayenne đã rời tầng hầm đổ xe đến đây tự lúc nào, cô vừa nhìn đã thấy.

Bước khẽ đến, vào xe, Tống Hi lễ phép gọi một tiếng ‘chú nhỏ’.

Nhưng Nhiếp Dịch không động đậy, nghiêng đầu qua quan sát cô, thờ ơ nói: “Có nhận sai xe không?”

Tống Hi sửng sốt, mờ mịt trả lời: “Không mà ạ….”

Tuy rằng trong xe u ám, nhưng chiếc xe này, gương mặt này, giọng nói này, không nhầm lẫn đi đâu được.

Nhiếp Dịch khẽ nhếch mi, lại hỏi thêm lần nữa: “Không nhận nhầm người?”

“Không…..’ Tống Hi vừa mở miệng, đột nhiên mới sực nhớ ra là anh đang học theo câu nói ban sáng của cô, nhất thời đỏ cả mặt lên, xấu hổ và buồn bực, “Chú, chú….”

Cô làm bộ như không quen biết anh, cũng chỉ là vì muốn giảm bớt những đoạn hội thoại không cần thiết mà thôi, còn anh thì hay lắm, không thèm hợp tác với cô thì thôi đi, lại còn mang thù nữa.

Trong không gian u ám, Nhiếp Dịch cong môi, vừa khởi động xe vừa dạy dỗ: “Cháu tưởng người ta ngu à, nhìn không ra thật giả?”

Ý của anh là Phó Giám Đốc Trịnh không hề tin cái hành động vụng về của cô đâu, nhưng Tống Hi nào cam lòng, khẽ than thở: “Không phải là vì chú không chịu theo cháu sao, không có ăn ý còn bắt chuyện…..”

Nhiếp Dịch nặng nề đáp: “Giấu được nhất thời chứ không giấu được cả đời, cháu càng kiêng dè, người khác sẽ càng nhận ra là cháu có vấn đề.”

Tống Hi nghĩ ngợi, thấy cũng có lý lắm, gật đầu nói: “Đúng, thật ra chúng ta cũng đâu có vấn đề gì đâu.”

Cùng lắm là thấy cô có quen với Nhiếp Dịch nên bố trí cho một chân cửa sau của Quản lý tập sự, cũng may là không có gì ảnh hưởng quá nghiêm trọng, sáng nay cô phản ứng thái quá thật.

Nhiếp Dịch rõ ràng không đồng ý với cách nói của cô, mím chặt môi quét mắt liếc sang nhìn cô.

Tống Hi khó hiểu: “Không phải sao? Dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì mà.” Nếu mà nói thì Nhiếp Minh Châu, thân là cô cháu gái ruột mới dễ bị lời ra tiếng vào ấy chứ.

“Không có quan hệ gì?” Âm cuối của Nhiếp Dịch khẽ tăng lên, mang theo sự nặng nề đến tận hơi thở.

Góc nhìn của hai người hoàn toàn không giống nhau, trong lòng Tống Hi không hề có suy nghĩ không an phận nào, áp chế tất cả những ý định ở hầu hết các phương diện khác, nhưng thấy anh không hề hài lòng với cách nói này thì linh hoạt thay đổi một hướng đi khác: “Vẫn có quan hệ chứ, quan hệ người phụng dưỡng và người được phụng dưỡng.”

Nhiếp Dịch câm nín.

Cả ngày hôm nay, Tống Hi đã nghĩ rất kỹ, rằng Nhiếp Dịch đối xử với cô quả thật rất tốt, tận tình săn sóc và làm tròn bổn phận của một người chú, đặc biệt hôm nay còn được ở lại thêm một đêm, sau này Nhiếp Dịch mà không vui vẻ thì cô có thể đứng yên nhìn sao?

Thế nên cô liền bày tỏ tấm lòng trung thành và sự thức thời của mình ngay: “Ngài yên tâm đi, chờ khi ngài về già, cháu nhất định sẽ dành thật nhiều thời gian để chăm chú.”

Nhiếp Dịch: “………”

Hai người yên lặng đến tận siêu thị.

Nhiếp Dịch ngày thường không nói chuyện nhiều, còn trong lòng Tống Hi thì có tâm sự, đang bận suy nghĩ xem tối nay sẽ ăn gì.

Nghĩ đến làm Internet bận rộn, Nhiếp Dịch lại có quyền cao chức trọng nên chắc chắn sẽ vất vả lắm, cần phải ăn đồ dưỡng sinh nhiều vào, thế là cô vừa chọn đậu Hà Lan, vừa nói: “Làm món đậu Hà Lan xào nấm và khoai mỡ được không? Khoai mỡ bổ thận tráng dương, nấm sẽ làm chậm quá trình lão hóa, giảm rụng tóc, còn đậu Hà Lan giòn giòn ngọt ngọt, cũng tốt cho sức khỏe lắm ạ.”

Hay cho cái món bổ thận, tăng cường sinh lực, ngăn rụng tóc, kéo dài tuổi thọ.

Nhiếp Dịch đẩy xe mua sắm, vô cảm: “Không ăn.”

“Không ăn ạ?” Món này không tệ đâu, lại còn có dinh dưỡng nữa, Tống Hi không ngờ anh sẽ từ chối, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, mới phát hiện vẻ mặt của anh không tốt lắm, “Sao vậy?”

Nhiếp Dịch thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là không đói thôi.”

Đâu chỉ là không đói thôi đâu, mà là tức đến no luôn rồi.

Có cô nàng ngốc như con nít mà không hề biết, còn lựa này chọn kia, lại tận tình khuyên nhủ, lải nha lải nhải khuyên anh nên ăn một ít đi.

Anh nuốt trôi được à?

Thế nhưng lại nuốt trôi nuốt sạch thật, Tống Hi làm ba bát gà, xào ít rau xanh cùng củ sen, lại nấu một nồi canh sườn củ cải nhỏ, đồ ăn rất giản dị nhưng hương vị không tệ chút nào, người nào đó bảo không quá đói lại chén sạch sành sanh.

Người môi giới đảm bảo thứ tư sẽ sửa xong lò sưởi, chờ đến hôm sau đi làm, đến công ty rồi về nhà, Tống Hi không xuống xe, mà rất chân thành và ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chú nhỏ đã chiếu cố cho cháu trong hai ngày này, sau này ngài có gì cần, cứ gọi cháu bất cứ lúc nào.”

Còn cô chỉ có một yêu cầu, Nhiếp Dịch ngẫm lại cũng biết không có gì hay ho, chính là đừng tùy ý bắt chuyện với cô.

Có người rất có bản lĩnh, nhìn thì mềm mại và dịu ngoan như cừu non, nhưng thực tế chỉ cần dăm ba câu đã khiến cho đối phương tức đến lộn cả ruột gan ra rồi.

Sáng nay Nhiếp Dịch vừa tập thể dục xong, đi ra khỏi phòng tập thì nhìn thấy Tống Hi vừa bước ra khỏi phòng ngủ phụ.

Anh chỉ vận một chiếc áo thể thao đen cùng màu với chiếc quần thun, người đẫm mồ hôi, áo thun khá ôm mình, phác họa nên thân hình vai rộng eo thon, dáng người gầy gò nhưng rắn chắc có lực, khiến cho ánh mắt của Tống Hi không tự chủ mà dính lên người anh, Nhiếp Dịch lại làm như không thấy, đi về phòng ngủ tắm rửa rồi thay đồ.

Lúc ăn sáng cả hai không nói gì, Tống Hi không quen, cứ thấy bầu không khí cứ xấu hổ thế nào ấy, bèn học Nhiếp Minh Châu điều tiết không khí: “Thân hình của chú nhìn cũng khá tốt….”

Nhiếp Dịch chau mày chờ cô nói tiếp.

Tống Hi khen: “Không hề giống với người hơn ba mươi chút nào.”

Nhiếp Dịch: “…….”



Trong xe, Tống Hi thấy Nhiếp Dịch mãi mà không đáp lại mình, bèn nói tiếp: “Cháu không biết nên làm gì để cảm ơn ngài, lại thấy đồ ăn mà cháu nấu có vẻ hợp gu ngài lắm, sau này nếu ngài muốn ăn, thì cứ đến nhà cháu bất cứ lúc nào, cháu nấu cho ngài ăn.”

Nhiếp Dịch đột nhiên không sao giận nổi, thầm thở dài một tiếng, chầm chậm cất lời: “Tống Hi này, Minh Châu nói chuyện với tôi, chưa bao giờ dùng ‘ngài’ cả.”

Tống Hi giật mình, giải thích: “Dù sao ngài cũng là bậc cha chú….”

“Tôi không phải.” Cơn tức giận vừa bị anh đuổi đi, nghe cô nói thế liền quay đầu trở lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Sau này đừng để tôi nghe thấy từ này nữa.”

Tống Hi bị khí chất quanh người anh dọa cho cứng đờ, nghe thế cũng chẳng dám phản bác lại, chỉ có thể gật đầu và dò xét vẻ mặt của anh, thấy anh không còn nói gì nữa mới nhanh chân chạy đi.

Nhiếp Dịch ngồi trong xe một lát, nghiêng đầu nhìn cái túi giấy màu trắng ở hàng ghế sau, lại nhớ đến động tác mở cửa rồi vụt chạy sau khi xuống xe của cô, cả đồ đạc cũng quên mang, thật sự là không có chút lưu luyến nào.

Nhiếp Dịch thở dài, dựa vào lưng ghế duỗi tay lên xoa thái dương.

Vốn muốn mượn cái mối quan hệ này để làm giảm sự đề phòng của cô, cô thì hay rồi, dùng chính cái quan hệ ấy làm lý do thoái thác cho sự tôn sùng theo khuôn mẫu, không ngừng chọc vào lá phổi của anh, thật đúng là chọc người tức không có chỗ xả.

Cái miệng quạ đen của tên Thẩm Đình này, nói cái quỷ gì mà con đường cách mạng lâu dài lắm gian truân, đúng là tiên tri.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi