TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Tống Hi nghẹn một cục tức mới dám gây sự với Nhiếp Dịch, vừa nói xong thì lạnh lùng đối diện với anh, chờ anh phản bác. Thậm chí ngay cả câu kế tiếp cô cũng đã nghĩ xong rồi, nếu Nhiếp Dịch không nhận thì cô sẽ kể lại thật tỉ mỉ cho anh biết, ngày hôm ấy anh quẳng cô xuống xe như nào, nếu anh chịu giải thích rõ ràng, thì sẽ xem xét xem lời giải thích ấy có đáng tin hay không, mới tính toán đến tình huống tiếp theo.

Nhưng không ngờ Nhiếp Dịch lại không lên tiếng, anh chỉ dựa vào bàn làm việc cách đó không xa, bình tĩnh nhìn cô.

Tống Hi nhếch cằm, ý bảo mình sẽ không chịu thua đâu.

Nhiếp Dịch nhìn thấy vẻ đề phòng của cô, cũng không để trong lòng, xoay người đi ra sau kệ sách, đẩy cửa phòng ra: “Tối nay cháu ngủ ở phòng này…..”

Tống Hi há hốc mồm, muốn nói mà không được.

Nhiếp Dịch nói thêm: “Phòng ngủ phụ.”

Tống Hi: “……..”

Vừa nãy không thấy Tề Quang đâu, có vẻ Nhiếp Dịch đến thành phố S một mình, Tống Hi không nghĩ anh lại ở phòng hai gian, vậy nên ban nãy mới suy nghĩ chẳng thà ngủ chung với Trình Tiêu còn hơn.

Bây giờ đứng ở cạnh cửa, cô đã hơi hiểu hiểu, tại sao lúc cô nói mình ngủ ở sô pha, anh lại có dáng vẻ như cười như không rồi.

Đặt đồ của mình vào phòng ngủ phụ, lúc đi ra, Tống Hi không biết nên bày ra vẻ mặt nào để nhìn anh cho phải.

Nhiếp Dịch dù bận vẫn ung dung duỗi tay lấy điện thoại trên bàn, hỏi: “Đói không, muốn ăn gì, tôi gọi người đưa đến cho cháu.”

Một lần thì hăng, hai lần thì suy sút, ba lần là cạn kiệt.

Vì cãi nhau nên đôi bên đều đang chìm trong cơn giận, anh một câu tôi một câu, cứ thế mà cãi thì những lời khó chịu trong lòng cũng nói toạc ra.

Nào biết Nhiếp Dịch lại không định cãi nhau với cô, nói xa nói gần thì sau hai hiệp hỗn loạn, chút tính nết của Tống Hi không bộc phát được một nửa, chỉ có thể buồn bực và ảo não hiểu lầm Nhiếp Dịch.

Lại thêm giữa trưa, cô cũng đói rồi, buồn buồn nói: “Sao cũng được.”

Tám giờ tối, tiệc đón giao thừa đã bắt đầu, Tống Hi sẽ phối hợp với các đồng nghiệp trong công ty hoạt động trực tuyến theo thời gian thực.

Sau đó cần hơn bốn tiếng làm việc, cô và Trình Tiêu phân chia công việc, cho đến 12 giờ, thì cô làm hai tiếng đầu, hai tiếng sau sẽ đến Trình Tiêu thay.

Trình Tiêu không bận rộn gì, nên theo đồng nghiệp Giải Trí đến hiện trường tiệc tối, trên màn chiếu đang phát một đoạn video, cậu lên wechat tám chuyện với cô.

Không thể tránh được, Trình Tiêu đã hỏi đến Nhiếp Dịch: “Cậu và sếp Nhiếp quen nhau à?”

Tống Hi ngồi trên bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đang ngồi trên ghế sô pha xem phát sóng trực tiếp, không rõ tại sao anh lại đến thành phố S, vừa nãy không thấy anh đi ra ngoài ăn cơm, cũng không thấy anh đến chỗ tiệc tối luôn.

“Chú ấy là chú của Minh Châu, nên mới quen.” Tống Hi chỉ nói một câu đơn giản.

Trình Tiêu hiểu ra, nhưng vẫn có hơi không hiểu: “Vậy sao hôm nọ anh ta lại điểm danh cậu trước mặt mọi người?”

Tống Hi: “….Tớ cũng rất muốn biết đấy.”

Trình Tiêu không hỏi nhiều, chuyển sang đề tài khác: “Tối nay lúc ăn cơm, Mạnh Dao còn nỗ lực xum xoe trước mặt Trần Ngư nữa chứ, xem ra là tranh thủ cho mình một chút hời từ cái tài khoản KOL khá nổi kia đấy.”

Tống Hi nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, hỏi han cậu: “Cậu không sao chứ?”

Trình Tiêu xem chương trình rất vui, tâm trạng cũng tốt lên: “Không sao, nói gì thì tớ cũng đâu có ấm ức đâu, lúc Mạnh Dao ăn cơm còn miễn cưỡng cười, cơm nước xong cô ta còn không có thời gian mà đến đây chơi, phải đi tìm phòng kìa, ha ha ha….”

Tống Hi ấy à, bình thường thì kiệm lời và ngoan ngoãn, sẽ không chọc người khác đâu, nhưng mà cũng không có chuyện yếu đuối, có chăng là nhờ lòng tự trọng quấy phá, vậy nên không cho phép người khác ức hiếp, đè lên đầu lên cổ, làm mình xấu mặt.

Thế mới nói, Mạnh Dao nhiều lần tranh giành, làm chuyện xấu xa, nhưng dù cô ta có nhằm vào cô hay Trình Tiêu, cũng chưa từng thực hiện được.

Tống Hi không nhịn được nhắc nhở cậu: “Có vẻ như cô ta muốn chèn ép cậu đấy, sau này cẩn thận một chút.”

“Tớ biết mà,” Trình Tiêu nói, “Nhất định tớ sẽ không như Chu Khải bị cô ta chèn ép cho khóc lóc đến mức phải chuyển team đâu, yên tâm đi.”

Chu Khải chính là cậu nhân viên gay bị Mạnh Dao rêu rao khắp nơi.

Tống Hi thở dài, sớm biết Đài Mạng chướng khí mịt mù thế này, thì khi được luân chuyển cô nhất định sẽ không xin đến đây rồi, đáng tiếc, biết trước đã giàu.

“Không nghiêm túc làm việc, than cái gì đấy?” Âm lượng của tivi được chỉnh xuống mức nhỏ nhất, Nhiếp Dịch nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô.

Tống Hi nhanh chóng cất lại tâm tư của mình, vừa làm việc vừa than thầm, làm gì có chuyện nào thê thảm hơn chuyện phải làm việc dưới ánh mắt của Boss chứ? Nhân viên đào ngũ có một phút, Boss đã thấy tiền bay cả triệu rồi à?

Mãi đến mười rưỡi, Trình Tiêu mới về khách sạn nhận phần công việc còn dư lại, Tống Hi cũng vào theo cậu một lát, thấy mọi chuyện đều thuận lợi mới thở phào nhẹ nhõm.

Trình Tiêu đề xuất cô ra ngoài đi dạo, cứ mỗi năm giao thừa, thành phố S sẽ đốt pháo hoa bên bờ sông, từ video mà Trình Tiêu gửi sang, đủ để thấy nó náo nhiệt đến độ nào.

Tống Hi nghe cậu nói mà lòng ngoe nguẩy.

Ngó sang Nhiếp Dịch, anh vẫn bất động như núi, ngồi trên sô pha ra vẻ chán chết xem TV.

Tống Hi vừa dọn laptop lại vừa suy nghĩ tìm từ, dọn xong rồi mới đi qua, nói: “Chú nhỏ ơi, cháu muốn ra bờ sông đi dạo, chú có muốn đi không?”

Cô nghĩ Nhiếp Dịch xem TV khá ngon lành, bên ngoài vừa ồn ào lại còn đông đúc, nhất định là anh sẽ không đi đâu.

Nhiếp Dịch lại đáp rất nhanh: “Ừm.”

Tống Hi ám chỉ: “Hình như ngoài trời lạnh lắm….”

Nhiếp Dịch mặc một cái áo măng tô, nhìn cô: “Thế mặc nhiều chút.”

“….” Tống Hi lại nói, “Bây giờ chắc khó book xe lắm, chúng ta chỉ có thể đi tàu điện ngầm thôi….”

Động tác của Nhiếp Dịch dừng lại, ánh mắt lóe lên, lặng lẽ nhìn cô.

Tống Hi bị anh nhìn cho chột dạ, không chịu được khụ khụ một tiếng, khẽ hỏi: “Đi không chú?”

Nhiếp Dịch xoay người, bước đi.

Cuối cùng vẫn không đi bằng tàu điện ngầm, khách sạn xếp xe đến cho Nhiếp Dịch, tài xế chở hai người đến thẳng quảng trường của bờ sông, cũng là nơi ngắm pháo hoa đẹp nhất.

Tống Hi còn tưởng rằng vì hai người mới cãi nhau một trận thì bầu không khí sẽ không tốt, đi chơi chung chỉ tổ thêm xấu hổ, trong lòng đang nghĩ cách từ chối đi ra ngoài với anh, nhưng Nhiếp Dịch đã đứng ở cửa, khi anh rủ mắt nhìn cô, cô lại dao động, vì gần như ánh mắt ấy quá sắc bén, cứ như chỉ cần liếc nhìn thôi đã thấu được tâm tư của cô, vả lại, đột nhiên cô cảm thấy anh cũng sống không tốt lắm.

Tuổi anh cũng không còn nhỏ, đến thành phố S rồi cũng chỉ biết xem TV, không theo kịp thời đại, tuổi dần già đi thì tính cách cũng dần y như đúc một ông chú vậy.

Không giống mấy thanh thiếu niên như bọn cô, biết rất rõ chỗ nào náo nhiệt, tinh lực tràn trề cả ngày chỉ muốn nhào vào đám đông vui chơi.

Vậy nên lúc xuống xe, Tống Hi cũng đã điều chỉnh lại trạng thái của mình sao cho thật tốt.

Quảng trường người xem pháo hoa đông đúc, lúc đi lên bậc thang, thậm chí cô còn chủ động nhắc nhở anh: “Chú nhỏ, cẩn thận dưới chân.”

Nhiếp Dịch đi sau cô, sắc mặt lạnh lùng cũng muốn chết lặng luôn, chả thèm đáp lại cô.

Những cảm xúc phập phồng của cô, anh đều lẳng lặng thu vào lòng, trước đó cứ nói mình đã 23 rồi, rồi nói anh bớt quản lý lại đi. Cô nào giống 23 chứ, có một số chuyện cứ đần thối ra không chịu thông suốt, rõ ràng là 13 đấy chứ.

Chỗ lối vào quảng trường khá trống, có không ít quầy hàng rong, Tống Hi nhìn lướt qua, thấy một sạp hàng bán khoai lang nướng.

Buổi chiều cô ăn khá ít cơm, sau đó bận liền mấy tiếng, bấy giờ đã đói meo rồi, ngửi được mùi hương lại không tự chủ nhìn thêm chút nữa.

Nhiếp Dịch nương theo ánh mắt của cô, nhìn sang: “Muốn ăn à?”

Tống Hi tưởng tượng nên cái cảnh một mình cầm cái củ khoai đen thùi lùi lên ăn, ngại ngùng quá, bèn trưng cầu ý của anh: “Chú muốn ăn không?”

Nhiếp Dịch: “Không muốn.”

Tống Hi: “…..”

Thấy anh không có vẻ dao động, Tống Hi không thể không liếm môi mà thừa nhận rằng: “Cháu muốn ăn….”

Nhiếp Dịch nhìn gương mặt nho nhỏ vừa thất vọng vừa chờ mong của cô, cong môi: “Chờ đây.”

Một củ khoai mới từ lò ra, nóng phỏng tay, Tống Hi ngửi mùi thơm thôi cũng đã đủ thỏa mãn rồi, cầm khoai đi vào trong đám đông, lâu lâu còn ngó lại nhìn Nhiếp Dịch xem anh có bị bỏ lại ở sau không.

Nhiếp Dịch sải bước chầm chậm theo sát ở sau, nhìn chẳng khác nào người ba đang trông con.

Vừa nãy trên quảng trường không tính là quá đông, ít nhiều cũng có chỗ thưa người, nhưng vừa mua khoai về, hơn 11 giờ, những nơi ấy cũng chật người rồi, tất cả đều di chuyển đến đây để chờ đếm ngược hết năm.

Càng về phía rìa sông thì càng chen chúc, sau một chập, Tống Hi cũng không dám đi lên trước nữa rồi, nhắm mắt theo sát sau mông Nhiếp Dịch, túi đựng khoai lang đỏ không biết tự lúc nào đã lọt vào trong tay anh, tay kia của anh nắm lấy tay cô, bàn tay ấm áp, có lực.

Tống Hi không khỏi nhớ đến cái lần đi ăn đồ Nhật, cũng là cảm xúc này, nhưng lúc ấy thì thấy vừa căng thẳng vừa thẹn thùng, còn lúc này tuy cũng mặt đỏ tai hồng, nhưng trong lòng lại đặc biệt an toàn.

Vừa đi vừa phân tâm nên cô bị người khác đụng phải, Nhiếp Dịch nắm tay cô được một đoạn, bất đắc dĩ phải dừng lại, bảo cô: “Cháu lên trước đi.”

“Dạ?” Tống Hi bị đụng nên váng cả đầu, không biết đi lên trước là đi chỗ nào, nghe anh nói chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhiếp Dịch liền dùng lực túm cô một tí đã túm lên trước mình, buông tay ra, dời sang ôm hờ bả vai cô, tránh khỏi sự va chạm từ đám đông, vừa che chở vừa dẫn cô đi.

Vừa nãy Tống Hi đi ở phía sau, biết mình nhỏ gầy nên dễ bị đụng, đến lúc được anh kéo lên trước rồi mới nhận ra, thân hình cao lớn rắn chắc của Nhiếp Dịch còn bị đụng hoài nữa là.

Chẳng qua người đụng anh toàn là nữ thôi, lúc thì có ý có tình sượt qua cánh tay, khi thì còn đụng phải lồng ngực rộng lớn của anh nữa.

Tống Hi: “……..”

Gương mặt của Nhiếp Dịch rất đẹp trai, đường nét sắc bén, lại bận thêm một chiếc áo măng tô đen xanh đậm, đồ trong ôm người, dáng vẻ vô cùng hút mắt, khí chất thành thục và hơi thở thâm trầm, đưa mắt nhìn vào thì đúng thật là rất chói sáng.

Hẳn là lúc này anh đã rất hối hận vì đã ra ngoài với cô nhỉ, nhiều người thì thôi đi, còn bị chòng ghẹo nữa, mấy cô gái thời này cũng thật là, tràn trề can đảm thế chứ lị, Tống Hi nghĩ thế thì dịch sang gần người anh, muốn giúp anh tránh bị va chạm ở một số chỗ.

Nào biết vừa mới dựa gần gần, đột nhiên lòi đầu ra một người hưng phấn, đang dẫn bạn mình chen chúc về phía trước, đẩy mạnh một phát làm cho Tống Hi dúi đầu vào trong ngực của Nhiếp Dịch, đứng cũng không vững.

Cũng may Nhiếp Dịch nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay ôm cô vào lòng đặng bảo vệ.

Gương mặt của Tống Hi dính lên trên lồng ngực ấm áp và dày rộng của anh, cô ngửi được một một hương gỗ mộc mạc quen thuộc, khiêm tốn và cũng hống hách, ngập trong không gian của cô là hơi thở đàn ông, làm cô đỏ ửng mặt trong phút chốc, bốn bề ồn ào tích tắc cũng xa vời, chỉ còn lại tiếng trái tim đập từng hồi, không biết là của anh, hay là cô.

Người ngày một đông, ôm cô vào lòng cũng đặng bớt lo, Nhiếp Dịch không thèm thả cô ra nữa, vừa ôm vừa đi về hướng bờ sông.

Tống Hi được anh ôm như thế, mặt nóng bừng không sao thấu nổi, vừa cọ áo anh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua cái yết hầu sắc nét và đường cằm góc cạnh của anh, lặng lẽ ngắm nét mặt của anh.

Nào ngờ đâu, đúng lúc anh rủ mắt xuống nhìn vào đôi mắt cô.

Mặt Tống Hi lại đỏ thêm tí nữa, ngay lập tức giãy ra muốn chui ra khỏi ngực anh.

“Đừng có động, đông người lắm.” Nhiếp Dịch ấn vào lưng cô, nhìn cô bằng vẻ ghét bỏ và chế nhạo, “Bây giờ đã hối hận vì theo tôi ra ngoài chưa?”

Tống Hi: “………”

Cô biết rồi, vừa nãy ở khách sạn, anh chắc chắn đã nhìn ra vẻ mặt không muốn đi chơi với anh của cô rồi, nhưng anh lại không nói gì, chỉ chờ đến lúc này, mới hắt nước bẩn cho cô.

Tống Hi mặt vừa đỏ vừa nóng, không muốn nhìn anh, lại tránh không ra, chỉ đành vùi mặt vào ngực anh thêm lần nữa, hít lấy mùi hương gỗ sam, oán giận nghĩ, đúng là suy nghĩ của một tên trai thẳng mà, phụ nữ trong lòng, thế mà cái anh nghĩ lại là muốn trả thù cô đấy?

Nhưng cô lại hồn nhiên không nhìn thấy đôi mắt đang rủ uống, tràn đầy ý cười của ai kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi