TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

“Ui!” Người phản ứng đầu tiên là Thẩm Đình, anh ấy nhìn Nhiếp Dịch trước, rồi đứng từ xa gọi hai người nọ, “Mùa đông như vầy mà hai đứa không lạnh à?”

Trần Ngư cũng quay sang quan sát sắc mặt của anh.

Nhiếp Dịch và Tống Tĩnh Viện đi phía sau, đang nói đến vấn đề quay vòng tài chính của Tống Tòng An, ánh mắt nương theo bước chân tựa như có vẻ không để ý, đến lúc nhìn thấy hai người nào kia đương ngồi trên ghế dài, đôi mắt lẳng lặng nhìn thoáng qua, rồi lại nhanh chóng nói tiếp.

Hai người trên ghế nghe thấy tiếng, người trước người sau đứng dậy.

Tống Hi có chút kinh ngạc: “Mọi người xuống nhanh vậy ạ?”

“Núi này không cao lắm.” Thẩm Đình hỏi, “Minh Châu đâu? Sao chỉ có hai đứa?”

“Cô ấy mệt muốn chết, về ngủ rồi.” Thẩm Hành Chu cũng cười cười, “Em và Tống Hi còn định đi lên tìm mọi người đấy.”

Trần Ngư cười, ghẹo: “Chỗ này có gì vui đâu mà chơi, chỗ hai đứa mới là lãng mạn đó, không phải rất hợp để ngắm mặt trời lặn à? Vui vẻ thế này cơ mà, đi ở xa xa mà còn nghe tiếng hai đứa cười đùa.”

Tống Hi không đáp, Thẩm Hành Chu thì tiếp lời: “Chỉ nói đại vài chuyện thôi.”

Mọi người cùng nhau đi xuống núi, Tống Hi cố ý đi ở sau đặng chào hỏi Tống Tĩnh Viện, hỏi cô ấy: “Chuyện của ba giải quyết đến đâu rồi?”

Tống Tĩnh Viện nhìn cô, rồi dò xét sang Nhiếp Dịch: “Sao ai cũng hỏi chị chuyện này vậy?”

Tống Hi không ngờ Nhiếp Dịch cũng tán gẫu về vấn đề này, bị cô ấy nhắc mới nhớ ra là mình đã kể chuyện này cho Nhiếp Dịch nghe, nên hơi chột dạ nhìn thoáng qua anh.

Nhiếp Dịch đang nhìn đằng trước, không chú ý đến ánh mắt của cô.

Tống Tĩnh Viện lại không nghĩ nhiều đến thế, dặn dò cô: “Chuyện của ông ấy càng lúc càng phiền, quay vòng vốn nhiều đến độ như một cái hố sâu không đáy, nếu ông ấy mà tìm em thì em hạn chế gặp lại.”

Tống Hi không biết nguyên nhân sâu xa, nhíu mày gật đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thẩm Đình đi đằng trước nâng giọng gọi Tống Tĩnh Viện, cô ấy làm như không nghe thấy.

Tống Hi cười, đẩy tay chị mình: “Mau đi đi, có khi tìm chị có việc đấy.”

“Có việc gì được chứ?” Tống Tĩnh Viện ngoài miệng thì nói như thể phiền lắm vậy, nhưng dưới chân đã tăng bước đi lên trước.

Đường xuống núi là sườn dốc xuống nên đi nhanh cũng dễ dàng hơn, chân Nhiếp Dịch vừa dài, mà bước chân cũng lớn, Tống Hi mới đi theo anh được hai ba bước đã không theo nổi nữa, gần như phải chạy chậm theo.

“Chú nhỏ, chú đi chậm chút.” Tống Hi theo sau mông anh, “Cháu đuổi không kịp.”

Bước chân của anh mới chậm lại.

Tống Hi sánh vai với anh, nghiêng đầu sang nhìn: “Tâm trạng chú không tốt ạ?”

“Không có.” Nhiếp Dịch nói.

Tống Hi: “Vậy sao chú không chịu nói chuyện với cháu?”

“Nói chuyện với người khác cả trưa, cháu nói còn chưa hết chuyện à?” Nhiếp Dịch thờ ơ trả lời.

Tống Hi được anh nhắc mới sực nhớ ra một chuyện, cả trưa nói nhiều như thế mà chưa được uống nước, ban nãy còn nói chuyện với Thẩm Đình khá nhiều, không khỏi liếm môi: “Có hơi khát thật.”

Nhiếp Dịch: “…….”

Cảm xúc của Nhiếp Dịch khá hướng nội, nghĩa là bình thường người khác sẽ không thể nhìn ra được cảm xúc của anh là gì, trước kia Tống Hi ít tiếp xúc với anh, nên lúc nào cũng phải cẩn thận và dè dặt, vì không biết khi nào thì anh sẽ mất vui nên cứ sợ chọc phải anh. Bây giờ đã quen thuộc rồi, tự cho rằng mình cũng đã hiểu được anh, nên dù anh không nói câu nào thì cô cũng có thể đoán được mài mại ý tứ của anh.

Lúc này, trực giác của cô mách bảo rằng tâm trạng của anh không tốt, nhưng cô lại không hiểu được, ban nãy lúc lên núi vẫn ổn lắm mà, ai chọc anh thế kia?

Tống Hi nghĩ lại, hoặc chăng là cô nghĩ nhiều rồi.

Hoàng hôn lặn dần, nhiệt độ cũng giảm đi, ánh trời chiều tà chầm chậm khuất dần sau những ngọn cây, và cơ thể đã cảm nhận được rõ ràng độ ấm đang giảm xuống.

Tống Hi ngồi giữa sườn núi rất lâu nên bị gió thổi có hơi lạnh, bấy giờ rùng cả mình, hai tay ôm lấy vai chà xát đôi cái: “Hôm nay lạnh quá đi mất.”

Nhiếp Dịch nhìn những ngón tay phiếm đỏ của cô: “Lúc ngồi trên ghế cười ngáo ngơ, sao lại không thấy lạnh?”

Đương nhiên là lạnh rồi!

Lúc ngồi ở đàng đó, Tống Hi đã thấy tay lạnh chân run rồi, nhưng không thể không nhịn cơn lạnh để nói cho rõ ràng mọi chuyện với Thẩm Hành Chu, thế mà bây giờ bị Nhiếp Dịch lạnh tanh vừa nhìn vừa hỏi, không khỏi ấm ức: “Hôm nay chú chê cháu nhiều thế, không phải xấu thì là ngáo, có phải chú có ý kiến gì với cháu không?”

Bước chân của Nhiếp Dịch khựng lại.

Tống Hi cũng dừng theo, còn tưởng rằng anh lại muốn dạy bảo cô, không khỏi sợ hãi, nhưng lại nhớ đến việc mình chẳng hề làm sai chuyện gì, không phục, ngẩng đầu lên.

Nhiếp Dịch thở dài, nhìn cái dáng vẻ hung hăng như con nít này của cô, gần như là bị chọc cho tức cười, rồi bất đắc dĩ nói: “Vươn tay.”

“Dạ?” Tống Hi không theo kịp, không chờ cô vươn tay ra, anh đã với sang nắm lấy tay cô, đoạn cho vào trong túi áo khoác của mình.

Tống Hi: “…..”

Mặt Tống Hi đỏ lên, muốn tránh đi theo phản xạ, nhưng Nhiếp Dịch lại thờ ơ hỏi: “Không lạnh à?”

Trong túi áo khoác, lòng bàn tay của anh khô ráo và ấm áp, luồng nhiệt không ngừng truyền sang, Tống Hi có tí tham lam, lực rút tay về càng thêm nhẹ đi.

Chỉ còn lại sự rung động sâu sắc trào dâng trong lòng.

Áo khoác nhung mềm mại, cũng là lần đầu tiên Tống Hi được đút tay vào túi một người đàn ông, túi rất lớn, rất thích hợp để bàn tay to bự của đàn ông cho vào trong, tuy rằng tay cô bé xíu, cũng không chiếm quá nhiều diện tích, nhưng mà hai tay cùng cho vào như thế này, chiếc túi chợt chật chội hẳn đi.

Tống Hi miên man suy nghĩ, bỗng nhận ra bàn tay Nhiếp Dịch động động, bàn tay ấy lật lại, những ngón tay thon dài xuyên qua những kẽ tay của cô, giữ chặt mu bàn tay cô.

Trong lòng cô run lên, ngón tay không tự chủ được cuộn lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô rất muốn ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Dịch, nhưng rồi lại không dám, chỉ đành làm bộ như không biết gì, láo liêng nhìn chung quanh, nhìn nhánh cây đang khô héo, nhìn những ụ chim làm tổ trên thân, nhìn lá khô rơi đầy đất, nhìn đi nhìn lại, nhưng phảng phất cứ như không một thứ gì lọt được vào mắt.

Chỉ có một cảm xúc rất rõ ràng, khi đôi tay hai người dính lấy nhau rồi vuốt ve nhau, mang đến từng trận run rẩy giật mình.

Đôi tay đan nhau từ trên núi đến dưới chân núi, khi đến trước cửa biệt thự thì trời cũng đã nhá nhem tối.

Trần Ngư đi cùng nhóm Thẩm Đình xuống núi về biệt thự, bước không nhanh, như thể đi chậm thế đặng chờ Nhiếp Dịch và Tống Hi mà vẫn không thấy họ theo kịp, đến cửa rồi, Trần Ngư rất có tâm chờ cửa.

Đèn đường chưa được mở, Trần Ngư đứng từ xa nhìn họ mà cười: “Sao hai người đi chậm vậy?”

Tống Hi giật mình, vội vã rụt tay về.

Nhiếp Dịch thoáng dùng lực, tay cô không rụt ra được: “Không lạnh?”

Tống Hi sốt ruột đáp: “Không lạnh, không lạnh.”

Thấy tay anh thả lỏng ra, cô nhanh chóng rút tay mình về ngay.

Đôi mắt Nhiếp Dịch thâm sâu nhìn thoáng qua, hai má đã hạ nhiệt lúc đi đường của Tống Hi lại chợt nóng lên một một tí, mau chóng lãng chuyện: “Đi nhanh thôi.”

Trời tối dần, Trần Ngư chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách giữa hai người rất gần, không vội không vã đi đến cửa, cả hai cùng yên lặng, nhưng bầu không khí không hề ngại ngùng.

Giác quan thứ sáu của Trần Ngư nhạy bén, thậm chỉ còn nhận ra chút mập mờ nhàn nhạt.

Đến gần họ, Trần Ngư cười nói: “Tống Hi và Nhiếp Dịch kém nhau mười tuổi nhỉ, vậy mà vẫn có chuyện để tán gẫu được sao?”

Tống Hi cười, thầm nghĩ thật sự là không tìm ra được đề tài, nên cả đường đi ai nấy đều không mở lời đấy thây.

Sau đó chợt nghe Nhiếp Dịch nói: “Kết bạn thôi.”

Tống Hi: “…..”

Trần Ngư bật cười, vỗ vai Nhiếp Dịch: “Nào có ông chú nào như anh? Tống Hi nhà người ta sẽ nghĩ như nào chứ?”

Tống Hi nghe vậy thì nhìn sang Nhiếp Dịch, hai người vừa lúc chạm mắt nhau, Tống Hi dời đi trước, cúi đầu nhìn điện thoại.

Trần Ngư và Nhiếp Dịch lại có chuyện vui để kể: “Em đã nói Thẩm Đình sắp xếp không có ý tốt gì mà, vừa nãy còn bảo em nấu cho mọi người ăn nữa đấy.”

Nhiếp Dịch nói: “Tay nghề của em tốt.”

Trần Ngư cười rộ lên, giọng cười cũng rất thuận tai, che trán cảm thán: “Lâu rồi không nấu ăn lại, em quên cách làm rồi. Anh còn không rõ sao, em toàn học đến đâu dùng đến đó….”

Tống Hi đi sau, vừa phủi tay vừa nghĩ, có phải là tuổi mấp mé nhau thì mới có nhiều chủ đề để tán gẫu không nhỉ?

Cô chưa bao giờ dám vỗ vai Nhiếp Dịch trò chuyện đâu đó.

Thẩm Đình nói đêm nay để cho Trần Ngư vào bếp, không phải là giỡn.

Thẩm Đình quen được Trần Ngư là vì chị ta từng đưa thông tin cá nhân lên nền tảng Thiểm Động, lúc ấy chị ta còn là một Blogger ẩm thực, anh ấy rất muốn thưởng thức tay nghề của Trần Ngư, chỉ là không bao lâu sau thì Trần Ngư từ chức và ra nước ngoài. Vậy nên Thẩm Đình cứ cằn nhằn Nhiếp Dịch hoài, trách bọn họ sao lại thả một Tổng Giám Đốc vừa có năng lực còn biết nấu ăn như thế chứ.

Bây giờ Trần Ngư đã quay lại, anh ấy không ngu gì mà không nắm lấy cơ hội để được ăn cho thỏa thích.

Nhiếp Minh Châu giống Thẩm Đình, thích rửng mỡ, hết ăn lại chơi, trước đó biết Trần Ngư là Blogger ẩm thực còn hỏi qua Nhiếp Dịch, tay nghề của Trần Ngư ngon lắm đúng không.

Nhiếp Dịch không thèm quan tâm đến cô ấy.

Vậy nên đêm này cô ấy rất hăng hái và náo động.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trần Ngư dựa vào bàn ăn, trong tiếng khen ngợi ào ào, bày ra nét mặt muốn vui nhưng vẫn ngài ngại, bất đắc dĩ cười cười: “Thật sự là đã lâu rồi không làm nên có thể không ngon, làm mọi người thất vọng thì phải làm sao đây?”

Thẩm Đình nói: “Không cần phải làm đa dạng lắm đâu, cứ làm mấy món sở trường của em là được rồi!”

Nhiếp Minh Châu: “Đúng đúng.”

Thấy trời sầm tối, lại đông người như thế mà chỉ có một mình Trần Ngư làm, thì không biết đến lúc nào mới có thể ăn được, Tống Hi ngồi trên sô pha thấy họ cò kè qua lại, đang muốn lên tiếng nói mình muốn giúp đỡ.

Chỉ là còn chưa kịp nói ra tiếng, đã bị Nhiếp Dịch đứng sau ghế sô pha khõ khõ lên đầu cô.

Tống Hi ôm đầu xoay lại.

Nhiếp Dịch đứng trên cao ngó xuống, rủ mắt nhìn cô, giọng điệu như ra lệnh: “Đọc tin nhắn.”

Tống Hi mờ mịt cúi đầu tìm điện thoại, phát hiện không biết tự bao giờ mà anh đã gửi cho cô một tin nhắn—-

Không được nhúng tay vào cơm chiều.

Tống Hi ngây người, hỏi: “Tại sao ạ?”

Nhiếp Dịch: Không đói à, chờ ăn là được.

Bên kia, Trần Ngư đã đồng ý, giọng nói thản nhiên mang theo chút uy hiếp và nũng nịu, so với lúc làm việc thì trông chị ta còn hoạt bát hơn gấp mấy lần: “Nấu xong rồi thì không được bỏ đấy.”

Thẩm Đình vui vẻ gọi quản gia đem đồ ăn đến, đồ ăn được sơ chế xong đều mang lên, lại đưa thêm ít nguyên liệu nấu ăn tươi sống vào nữa.

Tống Hi nghe thấy Trần Ngư muốn phô diễn tài năng, thở hắt ra, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nhắn tin cho Nhiếp Dịch: Không cho cháu động tay vào, là vì chú muốn ăn đồ chị ấy nấu ạ?

Quản gia của căn biệt thự nhanh chóng đưa đồ ăn đến, Trần Ngư búi mái tóc dài lên, vận thêm một cái tạp dề bên ngoài áo len của mình, hướng dẫn Thẩm Đình xắt rau giúp chị ta, tư thế và kỹ thuật nấu ăn rất chuyên nghiệp.

Tống Hi cũng có chút tò mò, mang theo tâm trạng đi vào học tập, đi cùng Nhiếp Minh Châu đến bên thành quầy bar ngồi xem.

Nhiếp Minh Châu nhỏ giọng hỏi: “Trần Ngư đẹp quá là đẹp, lúc ở công ty tớ thấy chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, bây giờ buộc tóc xuống bếp, thì lại có dáng vẻ nhu mì như người vợ hiền, dịu dàng đáng yêu.”

Tống Hi tỏ vẻ tán đồng.

Nhiếp Minh Châu hếch cằm nhìn Nhiếp Dịch đang ngồi bên cạnh lướt điện thoại, “Chú nhỏ, chú đợi gì nữa? Thế này mà chú còn không thích, thì cháu thật sự không biết phải kiểu người thế nào mới lọt vào đôi mắt thần của ông già chú nữa đấy?”

Nói xong còn chọt chọt người bên cạnh: “Hi Hi nói xem đúng không?”

Tống Hi gật đầu.

Khóe mắt nhìn thấy giao diện mà Nhiếp Dịch đang xem rõ ràng là trang chủ của wechat, ấy thế mà không chịu trả lời tin nhắn của cô cơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi