TƯỚNG CÔNG, CHÀNG CŨNG SỐNG LẠI SAO?


Edit: Vân
Chỉ cách Từ Hách có một thước, mùi tuyết và hơi nước ẩn trong áo khoác của hắn quyện vào hơi thở của nàng, khiến nàng bỗng chốc thất thần.
Đè không khí lúng túng xuống, nàng nhỏ giọng hờn dỗi: “Ta không cần ‘rèn luyện’ gì cả, cũng không cần ‘chịu đựng’, chàng thích đại bổ thì cứ tiếp tục bổ đi! Ta bận việc đi trước.”
Nàng vừa nói vừa bước khỏi hành lang, nhưng Từ Hách phi thân cản lại, “Nguyễn Nguyễn, trên bức họa… hình như đánh dấu Nguyễn gia.”
Trong nháy mắt, cánh mai mỏng đột nhiên được gió lùa, rơi đầy vai của hai người.

Băng tuyết tan thành nước, lạnh thấu lòng người.
“Chàng nói là…?” Trong con ngươi trong trẻo sáng rực của Nguyễn Thời Ý bỗng xuất hiện một tia ảm đạm.
Từ Hách mím môi, gật đầu đáp: “Không sai, là ở đây, Lan viên.”
*****
Sau một nén hương, Nguyễn Thời Ý sắp xếp xong mọi việc trong phủ, vội vàng bước vào họa thất ở Chiết Lan uyển.
Bên trong đèn đuốc sáng trưng, Từ Hách lấy mấy đoạn Tình Lam đồ đã được ghép lại trong tủ, lật ra xem kĩ.
Nguyễn Thời Ý bất chấp người ngoài phỏng đoán thế nào, khép cửa phòng lại, đi thẳng đến bên cạnh hắn.
Ở chỗ hắn chỉ là một hình vuông và một chấm tròn ở bên phải bức họa.
Nàng bối rối: “Sao chàng biết đây là Lan viên?”
“Nàng ngẫm lại xem, bức họa này được vẽ vào ba mươi bảy năm trước, có lẽ gia gia nàng không đo đạc ra dấu mà phỏng lại theo bản vẽ lúc đầu. Hồi đó kích thước kinh thành nhỏ hơn bây giờ nhiều…”
“Ta vẫn nhớ đại khái một chút, chỗ quanh co khúc khuỷu này có giống Li Khê không? Căn cứ vào Li khê, cửa thành cũ, cự li so với hoàng cung… khoảng vuông phía Đông này chính là nhà cũ của Nguyễn gia. Nguyễn Nguyễn, trong nhà chúng ta có thể chứa cái gì?”
Nguyễn Thời Ý sửng sốt một lát rồi mắng: “Trở thành ‘nhà chúng ta’ từ lúc nào thế? Chàng chỉ ở nhờ có mấy ngày thôi!”
“Ta và nàng ăn chung ngủ chung ở đây, cùng nuôi trẻ con và chó, đây chính là nhà mới của chúng ta.”
Lúc hắn cười dương dương tự đắc thì chẳng còn một chút liêm sỉ nào.
Nguyễn Thời Ý lười dây dưa chuyện lông gà vỏ tỏi: “Chàng cho ra kết luận gì?”

“Khoảng vuông nhỏ là nhà cũ của Nguyễn gia năm đó, góc Đông Bắc… là hậu hoa viên.”

Trong vòng mấy chục năm nay, Lan viên từng hai ba lần đổi chủ, cũng từng được xây lại với quy mô lớn.
Cách nửa đời người, Nguyễn Thời Ý không nhớ kĩ những hoạch định ban đầu bằng hắn nữa.
Nàng chăm chú nhìn những kí hiệu đường cong, vòng tròn, chấm tròn, ô vuông rỗng ruột, ô vuông đặc ruột chằng chịt một hồi, phát hiện những thứ kia trông như một con đường thẳng tắp, không hề liên quan đến đường hẻm năm đó lẫn bây giờ.
“Hoa viên… có thể có cái gì?”
“Trốn trong họa thất xem tranh, chẳng bằng ra ngoài khảo sát thực địa.”
Hắn cẩn thận cuộn bức họa lại, khóa vào trong tủ, giao cho nàng dời những người không liên quan khỏi Lan viên đi, mình thì quay về tiểu viện của A Lục dắt song khuyển tới.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, giữ lại mấy tâm phúc trông coi những đồ vật quý trọng, lệnh cho Vu Nhàn canh chừng cửa hoa viên, đôi phu thê dắt theo một con chó lớn, tuần tra hậu hoa viên suốt một buổi chiều.
Băng tuyết dần tan, đình tạ đài các mang phong vị cổ xưa tao nhã, mầm hoa và cây cối mới nhú, cảnh trí hợp lòng người, không có gì khác thường.
Bận rộn tới trời tối, cuối cùng Nhị Mao chợt phấn khích trước động núi giả bằng đá Thái Hồ*, bới lá rụng và bùn dày ra, để lộ tấm ván che một lối cửa ngầm xưa cũ.
(*) đá Thái Hồ: loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ
*****
Từ khi Từ Hách vào ở Chiết Lan uyển cho đến nay, Nguyễn Thời Ý luôn tận lực tránh hiềm nghi.
Như đêm hôm nay, công khai ở một mình, cửa sổ đóng chặt, ngồi đối diện dưới đèn, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Cửa sổ ngăn gió xuân lạnh lẽo ở bên ngoài, chụp đèn bằng lụa trắng khiến ánh nến trong căn phòng trở nên dịu dàng, nhưng vẻ chăm chú và nghiêm trọng trên mặt hai người ngày càng tăng theo bầu không khí yên lặng kéo dài.
“Ta không đồng ý cho chàng vào bí đạo một mình.”
Nguyễn Thời Ý thu lại sự nhu hòa mấy ngày qua, trưng ra vẻ nghiêm khắc và quyền uy của một thái phu nhân, khuôn mặt sáng như ngọc tỏa vẻ cứng rắn hiếm thấy.
Từ Hách không thích Nguyễn Thời Ý như vậy chút nào.
Có điều hắn biết, trong hơn một vạn ngày đêm hắn bỏ đi, nàng từ một bông hoa yêu kiều, yếu đuối không xương, ngày ngày phải gồng mình mọc gai, cắm rễ sâu xuống vì Từ gia, xòe cành lá rậm rạp để bảo vệ kín kẽ cho mười mấy đứa con cháu của mình.
Có quả cảm quyết liệt mới dưỡng dục con cái thành tài trong nghịch cảnh, có suy xét yêu thương mới khiến cháu chắt không cố kị gì, không sợ hãi, trở thành những thiếu niên và cô nương nổi bật trong kinh thành.
Nếu như lần đầu gặp lại, đột nhiên gặp phải sự cương quyết của thê tử, chắc Từ Hách sẽ muốn bùng nổ.
Nhưng sống chung lâu ngày, đối với phẩm chất đặc biệt hình thành từ ngày này qua tháng nọ, hắn lại thấy tôn trọng và kính nể.
Ngay sau đó, trước khuôn mặt nghiêm nghị phủ nhận của ái thê, Từ Hách thở dài một tiếng.
 
“Nguyễn Nguyễn, trừ như vậy thì không còn cách nào khác. Nàng cũng không thể cuốn người ngoài vào chuyện này được? Người chúng ta có thể tin được, chỉ còn lại chí thân, nàng chịu để Thịnh Nhi đi mạo hiểm sao?”

Môi hồng của Nguyễn Thời Ý mấp máy, mấy lần muốn nói nhưng không nói nên lời.
Nàng không chịu được để con cháu đi mạo hiểm, chẳng lẽ nàng sẽ cam lòng để hắn đi?
Bỗng phát hiện chỗ bị đánh dấu ở hoa viên nhà mình, không biết mật đạo đó thông đến đâu, đến nàng cũng tự nhận không thể nghĩ ra.
—— ai biết được trong hắc động u ám này có đột nhiên xuất hiện yêu quái không cơ chứ?
Thấy mãi Nguyễn Thời Ý không nói gì, Từ Hách lại khuyên nhủ: “Nếu nàng vẫn không yên lòng thì ta sẽ mang theo Đại Mao?”
“Không, không biết tình hình, chó không dễ điều khiển.”
“Chuyện này liên quan đến cơ mật trăm năm của Nguyễn gia, chúng ta cố hết sức… đừng để con cái phải lo lắng.”
“Đương nhiên rồi.”
“Mặc dù Tĩnh Ảnh hết lòng trung thành, võ công cao siêu, nhưng tâm trí lại…” Từ Hách không khỏi lo âu.
“Đứa bé kia bị người ta hạ cổ độc, che giấu tính cách thật sự.” Nguyễn Thời Ý cau mày, “Ta sẽ không để nàng mạo hiểm.”
“Theo ý của nàng…?”
Từ Hách nghĩ một lượt mà không tìm ra bất kì ai có thể đi theo.
Nguyễn Thời Ý bình tĩnh nói: “Tam Lang, ta sẽ đi theo chàng.”
“Không được! Nàng đừng hòng mơ tưởng!” Trán hắn nổi gân xanh, khiến cho khuôn mặt râu ria trở nên thô kệch đến lạ thường.
“Chuyện của Nguyễn gia ta, không lí gì để chàng một mình mạo hiểm.”
Từ Hách vừa lắc đầu vừa khoát tay: “Lỡ bên dưới nguy hiểm trùng trùng, chỉ tổn hại mình ta sẽ tốt hơn…”
“Ta và chàng dù gì cũng là phu thê đã bái thiên địa… Đồng sinh cộng tử là thuận theo thiên ý.”
“A!” Từ Hách mỉm cười, “Giờ này nàng cũng chịu tự nguyện nói với ta hai chữ ‘phu thê’ rồi à? ‘Phu thê’ không chịu cho hôn, không cho ôm, không cho đụng vào?”
“Chàng, chàng… không phải ôm hôn mãi rồi đấy sao?”
“Tất cả đều là ta trộm giành được! Ta chính là kẻ xui xẻo nhất trong các kẻ xui xẻo! Trăm cay ngàn đắng lấy được thê tử bảo bối, mạo hiểm trở về, chuyện người đã không còn như xưa nữa, người duy nhất có thể nhận ra ta là nàng cũng không cần ta!”
Lần nào hắn nhắc tới đề tài này cũng vừa phẫn uất vừa oan ức.
Dừng một chút, hắn thương cảm lui bước, môi nâng lên: “Nhưng mà, ta cũng là kẻ may mắn nhất trong các kẻ may mắn.”
Nguyễn Thời Ý ngẩn ra, được hơi ấm trên tay hắn truyền tới, nó hệt như hơi ấm tỏa ra từ nụ cười của hắn.

“Ít nhất, trải qua bãi bể nương dâu, nàng vẫn còn bên cạnh ta.”
Nước da màu đồng nhạt và râu ria chi chít khiến cho ngũ quan vốn vô cùng tuấn tú của hắn thêm bội phần mạnh mẽ sâu sắc.
Mắt hắn sáng như sao, đường sống mũi gọn gàng thẳng tắp, vừa có nét khí thế hào hùng của công tử phủ tướng quân, vừa có vẻ nho nhã tuấn dật của người bên sách thi họa.
Nguyễn Thời Ý sợ bị hắn nhìn ôn nhu thâm tình như vậy nhất.
Nhiệt độ nóng bỏng trong ánh mắt kia luôn có thể lặng lẽ làm tan chảy mọi băng giá trong lòng nàng.
Trước sự công hãm tuyệt đối của hắn, nàng phải tìm về trận địa của mình.
“Tam Lang, để ta đi cùng chàng. Ta chỉ sợ… chàng đi một mình sẽ kích động liều lĩnh. Nếu dính dáng đến ta, chàng sẽ vì chú ý cho ta mà không lựa chọn mạo hiểm.”
Giọng Nguyễn Thời Ý nhẹ ấm vô cùng, nhẹ như tiếng dòng tuyết tan ngoài cửa sổ, rõ là trong trẻo lạnh lùng, song cũng ẩn chứa sự ấm áp của đêm xuân.
Nàng tự cho mình là đã chết một lần, mỗi ngày được sống thêm đều là do trời cao ban tặng.
Tất nhiên bọn họ có thể vờ như chưa từng phát hiện, niêm phong miệng bí đạo, vĩnh viễn quên đi bí mật này… Nhưng trực giác lại cho rằng đây là di nguyện của Nguyễn lão gia.
Những năm gần đây, nguy cơ khó xử lí không ngừng ập tới, cho nên thái độ duy nhất của nàng là “đối mặt”.
Từ Hách biết rõ, nếu đây vẫn là tiểu kiều thê yếu đuối lanh lợi của năm xưa, có lẽ tất cả chuyện lớn nhỏ đều nghe theo hắn sắp xếp.
Nhưng mà “Nguyễn cô nương” được “Từ thái phu nhân” biến thành thì sẽ không như vậy.
Không phải hắn chưa từng suy xét, nếu có một ngày ý kiến phu thê đối lập thì nên xử lí như thế nào.
Câu trả lời là —— nếu có thể nghe nàng thì nghe nàng trước; nếu quả thực không được, hắn đành phải bằng mặt không bằng lòng.
Nguyễn Thời Ý đợi hồi lâu mà không nghe thấy câu trả lời của hắn, giọng cương quyết hơn: “Cứ quyết định vậy đi.”
Từ Hách cười khổ, nắm tay nàng, nhanh chóng kéo đến miệng khẽ cắn một cái, bày tỏ kháng nghị.
Cảm giác hơi đau, sau đó thành tê tê trong nháy mắt truyền vào cơ thể, lan đến khắp tay chân nàng, khiến sự nghiêm túc duy trì cả đêm nay bỗng sụp đổ.
Nàng ngượng ngùng rút tay bị gặm về, miệng lẩm bẩm: “Ở lâu với Đại Mao và Nhị Mao, Tam Lang cũng bắt đầu có hành vi giống chó rồi!”
*****
Ngay canh tư đêm đó, hai người thay áo hẹp màu đen, chuẩn bị một ít giây thừng, dao găm, đèn dầu, hộp quẹt tùy thân, sau đó mò mẫm đến cụm núi giả ở hậu hoa viên.
Nguyễn Thời Ý để Vu Nhàn chờ trong Thập Giản đình, lỡ sau sáu giờ bọn họ vẫn không có tin tức thì phải bẩm báo cho thủ phụ đại nhân trước rồi mới quyết định.
Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng thật sự không muốn phải kinh động đến con cháu.
Đêm đen không trăng, núi giả cao thấp san sát, trước sau tương liên mà đan xen, khí thế phi phàm, thấp thoáng dưới ánh tuyết như một bức bình phong khổng lồ.
Nguyễn Thời Ý cắn răng chịu rét, tay cầm đèn đuốc chiếu sáng bên trong động cho Từ Hách.
Sau khi kéo tấm ván gỗ và tấm ván sắt rỉ loang lổ ra, dưới đáy là lối đi chỉ cho phép vẻn vẹn một người dung thân, và một cây thang sắt dài nửa trượng.
Không khí bên trong đục ngầu khó chịu, nhưng ngọn đèn vẫn chưa tắt.
Hai người mò mẫm, cẩn thận đi xuống.

Nguyễn Thời Ý chợt nhớ lại, bên ngoài tương truyền, vị thân vương Bắc Liệt quốc kia trước khi mất tích từng mang theo một lượng của cải kếch sù.
Sẽ không ẩn giấu dưới lòng đất này chứ?
Vừa nghĩ lại, lập tức nàng phải cười thầm.
Đã không công chiếm được Đại Tuyên, làm sao có thể đưa của cải quý giá vào kinh thành trước?
Lỡ không đánh lại, chẳng phải uổng công chắp tay nhường người khác?
Men xuống theo mật đạo hẹp dài, ước chừng đã xuống sâu được mấy trượng, chắc ra khỏi phạm vi Lan viên rồi.
Khó thấy được hai người dắt tay chậm tiến về phía trước, hai người bỗng kinh ngạc phát hiện phía trước có một gian phòng trống trải sơ sài, trên nóc có lỗ thông hơi hẹp dài; hai bên còn tách ra hai con đường, không biết phải đi về đâu…
Trên con đường đất bụi có không ít dấu giày nông sâu!
Ngoại trừ bọn họ, trước đó không chỉ có một người tới đây! Lại ngay mấy ngày trước?
Cuối cùng Nguyễn Thời Ý cũng ý thức được, con đường trong bức họa không còn nguyên vẹn này trước nay lại là thông đạo bí mật dưới lòng kinh thành!
Nếu nàng đoán không sai, vòng tròn đại diện cho lối vào, còn hình vuông đặc ruột cho thấy vị trí ám thất.
Kí hiệu trên bức họa có hơn trăm cái, chi chít phân tán khắp cả thành!
Ngày nào cũng bận rộn dưới chân trăm vạn người trong kinh thành, rốt cuộc đang che giấu cái gì?
Sao nhiều năm qua chưa từng có người phát hiện bí mật này?
Dưới địa thất tuy ấm áp, nhưng Nguyễn Thời Ý lại toát mồ hôi lạnh, dường như trong bóng tối thăm thẳm có vô số cặp mắt đang nhìn kĩ nàng, khiến nàng rợn cả tóc gáy, không kiềm chế được nắm chặt tay Từ Hách.
Từ Hách yên lặng chăm chú nghe, nhỏ giọng nói: “Ta nghi rằng bí đạo đi thông qua bên dưới các nhà đại hộ quyền quý, còn dùng để bảo vệ hay theo dõi thì không biết được. Năm tháng biến động, phòng ốc ngày xưa cũng không còn như trước…”
“Nhưng nàng nhìn xem, dấu vết bánh xe này rõ ràng là do chuyên chở vật nặng, lại mới chỉ hai ba ngày gần đây! Bí đạo này hiển nhiên không bị bỏ hoang mà vẫn còn được sử dụng, thậm chí liên quan đến một đám người.”
Giọng Nguyễn Thời Ý run run: “Giang sơn đổi họ đã nhiều năm, ngàn nhà vạn hộ phá nhà dời đi hoặc xây lại, ai có thể bảo đảm lối vào không bị phát giác?”
Từ Hách suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Đó là bởi vì người bày mưu lập kế hoàn toàn có thực lực bảo vệ bí mật này.”
… Ai?
Nếu bị người hoàng tộc Hạ thị tóm được, tất nhiên sẽ liên lụy đến gia tộc Nguyễn thị biết mà không báo, hoàng gia sẽ không thể nào sùng bái địa vị của Nguyễn gia trong giới thư họa như thường nữa.
Là hậu duệ những mật vệ khác của tiền triều nắm một hệ thống khổng lồ trong tay, bảo vệ bí mật phủ bụi này cho đồng liêu ngày xưa?
Hay là có người vô tình phát hiện con đường cơ mật này, dùng để kinh doanh phi pháp, trở thành thủ lĩnh dưới đất mà không ai biết?
Trong đầu Nguyễn Thời Ý hết sức lộn xộn, lờ mờ tưởng tượng đến những thân phận không thể đoán nổi.
Câu nói mơ hồ kia bỗng lại từ chốn tối tăm vô biên vô tận truyền tới.
—— ta chiếm được tất cả, nhưng thiếu nàng, đời này vui thú chỗ nào?
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi