TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, đến tột cùng ai mới là tương đối xui xẻo?

Có câu danh ngôn nói rất hay, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, người xui xẻo uống nước cũng bị sặc chết.

Vệ Vân Nhiễm đoán chừng năm nay đã phạm vào thái tuế, bằng không làm sao sẽ chọc tới Liễu Trì tên sát tinh này?

Suy nghĩ một chút Liễu Trì muội muội, hung ác đến ngay cả bản thân đều có thể xuống tay, đừng nói chi đến một người qua đường không quan trọng. Đừng tưởng rằng vóc dáng xinh đẹp, thì không hề gì, trong mắt Liễu Trì, Vệ Vân Nhiễm chính là một cái gối thêu hoa, nhìn được chứ không xài được. Người như vậy chết chục người nàng ta cũng sẽ không nháy mắt lấy một cái, cho nên, nếu chọc nàng ta giận lên thật, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Vệ đại tiểu thư.

Kỹ thuật đánh xe của Vệ Vân Nhiễm thật sự quá kém, hơn nữa xe ngựa này phỏng chừng không có bảo trì này nọ, cho nên vốn đã có chút cũ liền trực tiếp đứt lìa, ngay cả xe chở người cũng trực tiếp lật tới bên lề đường, con ngựa cũng bị ngã không dậy nổi, đứng lên lại té xuống, sau đó ngay cả đứng cũng không thể đứng được, cuối cùng miệng sùi bọt mép, hiển nhiên là không sống nổi, xem như sống được, Vệ Vân Nhiễm cũng không cứu được.

Vệ đại tiểu thư choáng đầu hoa mắt, quần áo cũng bị rách, lòng bàn tay bị ma xát trầy xước, trên trán cũng trầy.

“Ai da! Ta đau chết mất!”

Xem như người có học, tố chất thân thể Vệ Vân Nhiễm như vậy, nói là được nuông chiều từ bé cũng không có gì là sai, với Vệ Linh Tê cơ bản không thể so sánh, người trước là dùng não, người sau là dùng sức, cho nên, việc đánh xe này quả là làm khó nàng.

Bất quá, Liễu Trì cũng xem như là người bị hại khác cũng không nghĩ vậy.

Vốn chính là thân thể bị thương, cũng không nhẹ, lại bị thêm lục phủ ngũ tạng chao đảo đều muốn ói, hôm nay lại ngay cả xe chở người cũng bị lật, vốn chính là đã cố nhịn để không ói ra máu, hôm nay lại bị lật một phát, lại càng không thể nhịn được.

Một hớp máu tươi cứ vậy phun ra ngoài, khí lực toàn thân tựa hồ cũng bị rút đi trong nháy mắt, mạnh mẽ chống đỡ phun ra một hớp, thân người trực tiếp ngất xỉu.

Nếu thành thật mà nói, thì cũng xem như hai tỷ muội Vệ gia là kiếp nạn của Liễu Trì.

Vệ Linh Tê đả thương nàng, Vệ Vân Nhiễm làm cho nàng vết thương nặng thêm, nghĩ như thế, cũng không biết rốt cuộc là ai ép buộc ai.

Vệ đại tiểu thư vốn đang lo lắng sẽ bị nữ tử dã man này đánh, nhưng nửa buổi cũng không thấy người bên trong xe bị lật bước ra, không khỏi có chút hiếu kỳ, kinh sợ hô lên: “Cô nương? Cô nương?”

Thấy không có ai trả lời, lá gan cũng lớn hơn, cũng không lo đau đớn trên người, tiến lên hai bước, cẩn thận vén tấm mành xe, kết quả tình cảnh bên trong để cho nàng hít sâu một hơi.

Chỉ thấy nữ tử mới vừa rồi còn tinh thần tỉnh táo, hung dữ nay đang uể oải ngã trong xe, ngoẹo đầu, bên trong còn chút vết máu, ui, thì ra nữ tử này sớm đã bị thương!!! Oa, lừa ta thiệt khổ a! Thì ra bất quá cũng chỉ là con cọp giấy.

Hiểu ra rồi, Vệ Vân Nhiễm không nhịn được bật cười, nhìn Liễu Trì đang hôn mê bất tỉnh, dùng một loại giọng như đang tung tin đồn nhảm nói: “Nữ tử hung dữ, ngươi chết chắc rồi! Dám đánh cướp bổn tiểu thư, hừm, ngươi cứ từ từ nằm ở đây đợi chó sói tới tha đi đi!”

Nói xong, phủi mông một cái đứng lên, miễn cưỡng duỗi người, liếc nhìn người không biết sống hay đã chết nọ, muốn hướng kinh thành đi tới.

Nhưng vừa mới đi được vài bước, lại không nhịn được nghiêng đầu,

Chậc chậc, nơi này thuộc về đường chính, bỏ nàng ta lại đây, nếu có người đi qua, được người hảo tâm cứu giúp, vậy ta không phải đã gián tiếp hại người ta sao? Hơn nữa dựa theo lòng dạ độc ác của nữ nhân này, nhất định sẽ tìm đến ta gây phiền toái, không được không được, không thể ném nàng ta lại đây được, muốn ném cũng phải xém xuống vực núi!

Vệ Vân Nhiễm này mặc dù rất muốn chém Liễu Trì thành tám mảnh, nhưng nàng nhát gan thì làm gì được, chuyện gϊếŧ người máu tanh như thế nàng thật không dám làm, cho nên chỉ đành ủy khuất nàng một chút, khẽ cắn răng, cứng rắn kéo Liễu Trì từ trong xe ngựa ra.

Còn đến quá trình, ai, nhìn trán Liễu Trì muội muội là biết, không ngừng chảy máu.

Vệ Vân Nhiễm cau mày, trong lòng có chút áy náy, nhưng nghĩ tới Liễu Trì làm ác như vậy, áy náy liền nhanh chóng biến mất không còn chút nào.

“Này cũng không thể trách ta, ai kêu ngươi đáng ghét như vậy!!!”

Lời này tựa hồ là để cho lương tâm mình bớt nặng nề.

Do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ném Liễu Trì lại trong bụi cỏ cách hiện trường tai nạn xe ngựa không xa, sống hay chết để xem tạo hóa của nàng ta. Vệ Vân Nhiễm cảm thấy, cùng so với nữ tử hung dữ này, mình thật quá lương thiện. Bất quá nàng lại quên mất, dù Liễu Trì uy hiếp nàng, nhưng vẫn không có đả thương nàng, lại càng không gây cho nàng vết thương chồng chất, thành thật mà nói, cũng không biết rốt cuộc ai mới là đáng ghét.

Mất sức lực rất lớn, cuối cùng cũng dời người nọ đến được bụi cỏ xa xa, Vệ Vân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, chỉ dựa vào hai chân mình, có thể trước trời tối vào thành kịp vẫn còn chưa khẳng định được, cho nên, hạ ngoan tâm, cuối cùng liếc nhìn Liễu Trì loang lổ máu trên mặt đất, quay đầu bước đi.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Vệ Vân Nhiễm đã mệt bở hơi tai thở hồng hộc, giống như để cho văn nhân nàng đi bộ chính là một lỗi lầm.

Vốn bầu trời quang đãng không biết tại sao đột nhiên mây đen kéo đến, còn nổi gió mạnh, dù thổi vào người rất thoải mái, nhưng nhìn sắc trời đây không phải là muốn mưa chứ? Ở đây trước không thôn sau không điếm, trời mưa để cho ngươi tránh đi đâu đây? Vệ đại tiểu thư rất đau khổ, nhưng càng đau khổ hơn, chính là nàng lại không có dũng khí tiếp tục tiến về trước.

Nếu trời mưa, vậy có phải nữ tử dung dữ kia có thể sẽ chết dưới trận mưa này không? Vốn đã bị thương, lại còn bị mình làm cho nặng thêm, dù là vô ý, nếu thêm trận mưa này, không ai chữa trị, lây nhiễm phong hàn, vậy là cầm chắc cái chết rồi! Rõ ràng ta hẳn nên vui mừng, nhưng tại sao lại sâu thẳm cảm thấy tội lỗi vậy?! Lẽ nào, trong tiềm thức ta là người tốt?

Vệ Vân Nhiễm quấn quýt, có cần quay lại cứu nàng ta không? Cứu, thì cố gắng hết sức không được đa tạ; không cứu, thì lương tâm luôn sẽ thấy không yên.

Gió thổi mỗi lúc một lớn, thổi vào trên người, nổi lên một chút lạnh, trên mặt nàng tựa hồ có thể cảm giác được trận mưa sắp sửa muốn trút xuống, ẩm ướt, lành lạnh.

Bỏ đi, đi cứu thôi! Chỉ một lần này, lần sau không có ngoại lệ.

Xui xẻo thật, ta còn phải quay lại tìm nàng ta!

Vệ Vân Nhiễm hận nghiến răng, nếu là nội tử còn được đi, cứ cố ý là một ngoại tử,

Ta rốt cuộc bị mắc phải chứng gì vậy, lại nổi lên lòng thương hại với một ngoại tử? Lẽ nào bởi vì lâu quá không uống rượu hoa? Tính toán một chút, bất luận thế nào, cứu nữ tử kia trước rồi nói sau.

Nàng ta cũng đã thành như vậy, chẳng lẽ ta còn sợ nàng ta?! Hừ, đây không phải đang nói đùa hay sao?!

Vệ Vân Nhiễm tự nhiên sẽ không ngờ hành động hôm nay của nàng sẽ thay đổi cuộc đời về sau của cả hai, kể từ hôm nay, nàng cùng Liễu Trì nửa đời còn lại sẽ gắn kết nhau rất chặt, không tách rời.

Vận mệnh huyền diệu, không thể nào nói trước.

Đợi Vệ đại tiểu thư tìm được Liễu Trì, người nọ đã rơi vào hôn mê rất sâu, mà trời cũng bắt đầu mưa như trút nước, giọt mưa lớn như hạt đậu đánh lên mặt nàng, gây đau.

Vệ Vân Nhiễm bỗng phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng hết hơi rồi.

A, đây nên thế nào mới được đây?!

Thư sinh trói gà không chặt, quả nhiên là chân lý, trước kia nàng còn khinh thường lời này, hôm nay suy nghĩ một chút, mình chẳng phải là ví dụ điển hình sao?

Mưa càng lớn, càng rơi càng nhanh, Vệ Vân Nhiễm ngắm nhìn bốn phía, thấy cái xe ngựa lật ngã, mắt sáng lên, dù không thể dùng được, nhưng để tránh mưa thì cũng không đến nỗi nào!

Nghĩ như vậy, lập tức hướng xe ngựa đi tới, đem xe ổn định lại, đẩy xe chở lôi kéo để nó tựa vào thân cây bên ven đường, tránh cho lại ngã.

Một loạt hành động này đã tiêu hao hết khí lực cuối cùng của Vệ đại tiểu thư, cả người dựa vào xe ngựa, mệt đến sắp tê liệt ngã xuống.

Cố gắng lên, chỉ cần đem người kia vào là ngươi liền thắng lợi!

Ôm lòng tin này, cũng không biết khí lực từ đâu ra, Vệ Vân Nhiễm cõng Liễu Trì lên, từng bước từng bước tiến đến xe ngựa.

Sớm biết đã không kéo nàng ta đến đây, đây chẳng phải mình tự kiếm tội cho mình sao?!

Dưới cơn mưa Vệ đại tiểu thư nghĩ như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi