TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Tịch Phi Nghiêu, ngươi đúng là một con hồ ly

Vệ Vân Nhiễm nhìn Tịch Phi Nghiêu nửa ngồi nửa nằm, sắc mặt đã bớt tái nhợt, thêm nhiều phần hồng hào, nghĩ lại những ngày này muội muội ngốc nhà mình phục vụ nữ nhân của nó cũng không tồi, nếu không phải còn có chút dáng vẻ bệnh tình thoi thóp, ngược lại sẽ khác với người bình thường.

“Muội tức, ngươi có thể tìm được phu quân tốt với ngươi, thiên hạ này cũng chỉ có muội muội ngốc của ta mới có thể yêu thương ngươi như vậy, không ngủ không nghỉ chăm sóc, ta người làm tỷ tỷ này nhìn thấy, thật sự không nỡ a!”

Cũng không biết có phải vì muội tử nhà mình cánh tay hướng ra ngoài không hướng vào trong hay không, mà lời của Vệ đại tiểu thư thật chua chát.

“Ta đối xử với nó rất tốt, mà nó cũng chưa từng đối xử với ta như vậy.”

Đều nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước hất đi, làm sao đến nhà bọn họ thì ngược lại được?

“Linh Tê đối tốt với ta ta luôn biết rõ.”

Tịch Phi Nghiêu gật đầu rất đồng ý, không quên dát thêm vàng lên mặt mình.

“Đương nhiên, này cũng gián tiếp nói rõ mắt ta nhìn không tệ.”

Nếu không phải Vệ Linh Tê tốt, khả ái, là một manh vật, lại dễ khi dễ, Tịch Phi Nghiêu làm sao sẽ dây dưa với nàng? Lúc đầu là muốn có phiếu cơm, đương nhiên trước tiên phải tìm người biết nghe lời, và sự thật chứng minh, bản thân nàng đã anh minh thế nào, gả cho Vệ Linh Tê, thật là quyết định đúng đắn nhất mà nàng đã có trong cuộc đời mình.

Vệ Vân Nhiễm lần nữa xúc động Tịch Phi Nghiêu da mặt dày, muội muội nhà mình ôn nhu hiền lành, rốt cuộc mình đã nhìn trúng nàng ta ở điểm nào thế? Không phải mắt Vệ Linh Tê đã mù, mà chính là mắt ta đã mù.

“Đúng rồi, Liễu Trì sao rồi?!”

Tịch đại chủ tịch hai ngày đắm chìm trong ôn nhu hương, xém chút quên mất tên đầu sỏ đã hại nàng.

“Vẫn chưa bắt được sao?!”

Đừng trách nàng thù dai, nếu có kẻ xém chút gϊếŧ chết ngươi, lẽ nào ngươi còn có thể bình tĩnh tha thứ nàng sao? Bất luận người khác có tha thứ được hay không, dù sao Tịch Phi Nghiêu vẫn là không thể. Nàng vốn cũng không phải người độ lượng, huống hồ, Liễu Trì này cũng không phải người thân của nàng, ai biết lần này không thành công còn có thể có lần sau hay không?!

Liễu Trì sao?

Vệ Vân Nhiễm nghe được hai chữ này, gương mặt tươi cười hơi cứng đờ, bất quá rất nhanh liền khôi phục như thường, ngay cả Tịch Phi Nghiêu cũng không có phát hiện điều bất thường này nơi Vệ đại tiểu thư.

“Ân, dù thái nữ điện hạ cho phong tỏa cửa thành, cũng phái người điều tra dọc theo hiện trường nơi xảy ra vụ việc, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì về Liễu Trì.”

Vệ đại tiểu thư vừa bắt đầu nghe thấy cái tên Liễu Trì thì có một chút mất tự nhiên, sau thì một bộ công sự chuyện chính, hệt như người không hề có chút quen biết với Liễu Trì.

Tịch Phi Nghiêu nghe xong cau mày, Liễu Trì bị Vệ Linh Tê đả thương, hẳn chạy không được bao xa. Mà nàng có thể trốn chỉ có ba con đường, một là núp trong núi, nhưng cái này không thực tế. Trong núi nhiều dã thú, Liễu Trì lại bị thương, xem như muốn núp cũng sẽ không núp ở nơi này được. Hai là chạy trốn đến thành kế cận, nhưng thành kế cận rời kinh cũng đường xá xa xôi, không phải lựa chọn tốt. Xem như nửa đường nàng ta chặn đường xe ngựa, nhưng bị thương rất nặng, đối với người lạ bị thương, chủ nhân làm sao sẽ không nghi ngờ? Tỷ lệ báo quan nhất định sẽ cao. Cho nên lựa chọn tốt nhất, chính là quay lại kinh thành. Một là gần, hai là chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Dưới chân thiên tử, muốn tìm một người là hết sức khó khăn, bởi vì thứ để che chắn thật sự có quá nhiều. Nghĩ như vậy, Tịch Phi Nghiêu cảm thấy nhức đầu, thật là phiền toái a!

Quả nhiên, chính trị gì đó thật sự quá đáng ghét! Một giây không lưu tâm, liền vạn kiếp bất phục*.

Trước thái nữ Phượng Tử Sam có nói với nàng, Liễu Trì là người của tam hoàng nữ, nghĩ đến lần này gặp tập kích, tam hoàng nữ không thoát khỏi liên quan.

Tịch Phi Nghiêu a Tịch Phi Nghiêu, chuyện ngươi lo lắng nhất, sợ rằng sắp xảy ra thật rồi.

Ân oán giữa thái nữ và tam hoàng nữ, chạm một cái liền bùng nổ a.

Kể từ khi gia nhập đảng thái nữ, Tịch đại chủ tịch cũng biết, tranh đoạt là khó tránh khỏi, chỉ là không ngờ sẽ tới nhanh như vậy. Thái nữ một ngày chưa tại vị, tam hoàng nữ liền vẫn còn cơ hội.

“Nếu ta không đoán lầm, Liễu Trì nhất định đang ở trong kinh thành.”

Tịch đại chủ tịch nghiêng đầu, cười như không cười nói: “Ta trước vẫn hoài nghi lai lịch Liễu Trì, sau xem mật thư thái nữ, lại thêm điều tra những chuyện đại sự phát sinh gần đây trong kinh thành, liền đã nghĩ biện pháp. Chỉ là, vẫn chưa thể nắm chắc.”

“Nga? Là cái gì?”

Dù Vệ Vân Nhiễm an ổn ngồi trên ghế dài, nhưng trong lòng đã là thấp thỏm bất an.

Vì Liễu Trì, nàng đã phá lệ quá nhiều.

Rõ ràng chỉ là một người xa lạ không liên can gì tới.

Nàng ấy xém chút đã hại chết muội tức, còn chọc muội muội thương tâm.

Nhưng mà, ta lại cứ bao che cho nàng ấy, thậm chí, chứa chấp nàng ấy.

“Liễu gia có nữ nhi, tên gọi Liễu Uyển Như, làn da láng mịn, bắt thịt như tuyết, từng bước hoa sen.”

Tịch Phi Nghiêu không khỏi nhớ tới bài ca dao nổi tiếng vài năm trước ở kinh đô. Lúc đó Liễu gia rất được thánh thượng sủng ái, nhà có nữ nhi, nghe nói dáng dấp xinh đẹp như hoa, kẻ cầu thân thậm chí nhiều đến đạp vỡ thềm cửa. Nhưng sau thánh quyến không còn, Liễu gia gặp tai họa liên tục, thậm chí bởi vì tội tư thông bán quốc, mà cả nhà đều bị chém, liên lụy cửu tộc. Còn đến Liễu Uyển Như, cũng hồng nhan bạc mệnh, thiên lao xảy ra hỏa hoạn, còn chưa bị chém đầu đã bị trận hỏa hoạn đó thiêu chết.

“Vân Nhiễm không cảm thấy Liễu Uyển Như với Liễu Trì, có liên quan với nhau sao?”

“Liền bởi vì các nàng đều họ Liễu?”

Vệ Vân Nhiễm không được tự nhiên nhìn Tịch Phi Nghiêu, sau đó lắc đầu.

“Nhưng Liễu Trì là ngoại tử, Liễu Uyển Như là nội tử, với lại Liễu Uyển Như cũng xác thực đã bị thiêu chết trong trận lửa.”

Thấy Tịch Phi Nghiêu còn muốn tranh cãi, nàng gấp rút mở miệng: “Người chết trong trận hỏa thiêu năm đó tổng cộng có hai mươi bảy người, không ai sống sót, mà Liễu Uyển Như chính là một trong số đó, đây đã quá rõ ràng.”

Tịch đại chủ tịch vốn chỉ suy đoán, nhưng nghe qua lời Vệ Vân Nhiễm, sao cứ cảm thấy không đúng.

“Hai mươi bảy người? Vân Nhiễm làm sao biết rõ quá vậy?!”

Đây chính là chỗ Tịch Phi Nghiêu cảm thấy không đúng, Vệ Vân Nhiễm làm sao đối với chuyện này lại biết rõ ràng như vậy? Còn là hai mươi bảy người?! Xem như lúc đó chuyện này gây kinh hãi cho toàn bộ kinh thành, nhưng đều đã qua nhiều năm rồi, ai lại đi nhớ con số không quan trọng này?

Vệ Vân Nhiễm thấy Tịch Phi Nghiêu lộ vẻ mặt hoài nghi, thầm nói một tiếng không xong, trên mặt vẫn như cũ giả vờ trấn định.

“Trận hỏa thiêu thiên lao, trăm năm khó gặp, nói lại thì lúc đó Liễu gia một thời cực thịnh, liền để ý một chút.”

Tịch Phi Nghiêu thản nhiên quan sát thần sắc Vệ Vân Nhiễm, thấy nàng cũng không có dị trạng, hoài nghi trong lòng cũng vơi bớt, nhưng cuối cùng đối với thái độ Vệ Vân Nhiễm sinh ra một tia nghi vấn. Thấy nàng hình như đang giấu giếm điều gì đó, Tịch Phi Nghiêu cũng không chọt phá, liên quan tỷ tỷ tướng công, vẫn là để cho tỷ ấy một chút mặt mũi, huống hồ hai người còn là đồng liêu.

“Thì ra là vậy.”

Tịch Phi Nghiêu cười khá là có chút thâm ý, sau đó giống như lơ đãng nói: “Chuyện Liễu gia, sợ rằng không đơn giản ngoài mặt như vậy. Chỉ là bây giờ người đã chết đèn đã tắt, còn ai biết được nguyên cớ bên trong?”

Dù là đang cười, nhưng đáy mắt lại không hề có chút ý cười nào.

“Đây chính là nguyên nhân ta ghét chính trị nhất. Đời người như quân cờ, bởi vì chỉ có vậy, gần như mới có thể nắm giữ số mạng của mình, bảo vệ người ta muốn bảo vệ.Nhưng mà, cũng có quá nhiều người đã quên, càng leo cao càng té đau, mà số mạng thật ra cho tới bấy giờ chưa từng nắm ở trong tay ngươi. Ngươi nói đúng không, tỷ tỷ?”

Vệ Vân Nhiễm ngốc lăng trong chốc lát, sau đó cười khổ nói: “Tịch Phi Nghiêu, ngươi đúng là một con hồ ly.”

Hơn nữa còn là một con hồ ly màu đen. (thui thùi lùi =)))))

“Không, thật ra, ta là thợ săn.”

Tịch đại chủ tịch không thèm để ý cười cười.

Bởi vì, ta đã bắt được con mồi của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi