TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Tướng công, có phải hay không máu của muội đã quá hạn sử dụng?!

Đêm lạnh như nước.

Ánh nến vàng in lên màn cửa sổ, phản chiếu dung mạo xinh đẹp của mỹ nhân, đúng là để cho người ta cảnh đẹp ý vui.

Tịch Phi Nghiêu nắm cuốn sách trong tay, xem rất chăm chú.

Đương nhiên, đây đều là giả bộ cả, thật ra nàng một chữ cũng không hề nhìn.

Mà luôn nói với bản thân là phải bình tĩnh, nhưng khi lời đến trên miệng, đúng là có làm sao cũng không bình tĩnh được a!

Vệ Linh Tê ngược lại rất an tĩnh ngồi một bên, ngoẹo đều, nhìn nương tử đại nhân nhà mình, âm thầm phát ra si mê.

Nương tử thật tình nhìn thế nào cũng đều đẹp mắt a! Chính diện, mặt bên, một góc độ tùy tiện cũng đã để tim người đập rộn lên rồi, ngô, có thể lấy được nương tử, quá hạnh phúc!

Chỉ cần nghĩ đến một hồi nữa đi ngủ có thể làm chút chuyện trước kia nương tử vẫn luôn làm với mình, lòng Vệ manh vật chính là một trận nóng như lửa, tròng mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tịch Phi Nghiêu.

Ta nhìn ——

Mồ hôi, tướng công, muội đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ áp lực rất lớn!

Tịch Phi Nghiêu là có lời khó nói, thật không biết bản thân làm sao lại đột ngột có ý nghĩ đáng ngạc nhiên, muốn sinh em bé chứ? Bây giờ hay rồi, bị thôi thúc ở trước mắt, OOXX rồi XXOO, XOXOXO nói ra thiệt khủng khiếp. Người ta không muốn XO đâu, có thể hay không đem lời nói lúc trước của ta thu hồi lại?!

“Nương tử ——”

Vệ manh vật dường như nhớ ra gì đó, bỗng tiến lên hai bước, đưa đầu đến trước mặt Tịch Phi Nghiêu.

“Muội giúp ta lấy máu ở mi tâm, bằng không sẽ không có bảo bảo.”

Nói xong, từ trong ống giày rút ra một cây chủy thủ tinh xảo đưa cho Tịch đại chủ tịch đang mờ mịt.

“Đúng rồi, thuốc ta cũng đã cho người nấu xong, cho người mang tới rồi.”

Từ trên bàn nàng cầm một chén ‘nước’ trong suốt.

“Đợi một lát cho máu vào chén thuốc, nương tử uống liền được rồi.”

Nói xong, một bộ rất đắc ý, vì tiểu bảo bảo, nàng thế nhưng đã học xong một khóa.

Choáng váng, thứ nước sôi trong suốt này chính là thuốc trợ giúp cho ‘dục sinh hồng’ à? Chẳng phải cái gọi là thuốc thang cổ đại là thứ thuốc bắc đen ngòm sao? Vừa nhìn đã mắc ói, nói chi đến ngửi. Có điều cũng tốt, mặc kệ thế nào, vô sắc vô vị tổng so với đắng tốt hơn haha.

“Tướng công, chủy thủ có thể nào ——”

Tịch Phi Nghiêu nhìn chủy thủ lóe lên hàn quang bày tỏ áp lực rất lớn,

Khuôn mặt nhỏ bé không chút tì vết của tướng công nhà mình, ngươi để cho ta làm sao đành lòng đâm lên đấy một vết dao? Xem như giữa chân mày, ta cũng không nỡ a.

“Vì nương tử và tiểu bảo bảo, không hề gì!”

Vệ Linh Tê bày tỏ không hề có chút áp lực.

“Nương tử cứ động thủ.”

Nghe nói, ‘dục sinh hồng’ giữa chân mày ngoại tử phải do nội tử tự mình cắt lấy cả hai mới có thể ân ái bất dịch, em bé sinh ra cũng sẽ thông minh hơn những đứa con nít khác. Đương nhiên, đây là lời nương thân của Vệ Linh Tê. Bởi vì Vệ Vân Nhiễm chính là nàng tự tay cắt lấy giữa chân mày của Vệ Văn Vũ, còn Vệ Linh Tê —— là dùng từ trái cây nên hiệu quả liền giảm đi nhiều.

Tịch Phi Nghiêu đương nhiên là không chịu dùng cây chủy thủ hàn quang rét mướt kia, cúi đầu suy nghĩ một chút, từ trên tóc lấy cây trâm cài xuống.

“Tướng công đừng cử động.”

“Được.”

Tên nào đó rất chi hưng phấn cúi người, chỉ còn chưa vẫy cái đuôi kêu gâu gâu thôi.

Đầu nhọn trâm cài tóc để lên mi tâm đỏ thẫm của Vệ Linh Tê, Tịch Phi Nghiêu quấn quýt một hồi, cuối cùng ngoan tâm hạ xuống.

Nói ra cũng kỳ lạ, vậy mà nói chỉ cần rạch rách trên da, máu sẽ vì trọng lực chảy xuống, nhưng cứ cố tình ‘dục sinh hồng’ cứ bất động, lại kỳ lạ hơn là giọt máu cứ ngưng kết nổi trên đầu trâm cài tóc, tựa như dính trên cây trâm vậy, không có nhỏ xuống. Vốn dấu chu sa đỏ tươi của Vệ Linh Tê cũng dần dần đổi thành ảm đạm, qua mấy giây ánh hào quang cũng chưa trở lại ban đầu.

Tịch Phi Nghiêu thấy hiện tượng kỳ lạ không khỏi sững sốt, may là kiến thức của nàng tương đối vượt mức quy định nhưng nhìn thấy cũng choáng váng.

Thế giới này, quả nhiên, nghiêm túc ta liền thua.

Đưa trâm cài vào trong chén thuốc trong suốt, vốn giọt máu nửa đọng lập tức dung hòa với nước, một chén nước lạnh trong nháy mắt đổi thành màu đỏ.

Tại sao tự dưng lại có loại ảo giác nhỏ máu nhận người thân vậy nhỉ?

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu thổ tào.

“Nương tử ——”

Vệ Linh Tê cũng là lần đầu tiên thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, không khỏi há miệng, hồi lâu mới nói.

“Uống nó sẽ có bảo bảo sao?!”

Dù đã xem qua phương diện này trong sách, cũng hỏi qua tỷ tỷ, nhưng dù sao vẫn là lần đầu tiên, trong lòng đúng thật không dám chắc!

“Đại khái đi.”

Tịch Phi Nghiêu bưng chén, nhìn chén màu đỏ mà dạ dày một trận quấn quýt, ngước mắt nhìn người nào đó rất là mong đợi, cuối cùng nhắm mắt hạ ngoan tâm, ực ực uống hết, một giọt đều không chừa.

Mùi này ——

Chua quá đi!

Tại sao có thể chua đến vậy? Quả thật so với giấm còn chua hơn a, trong hốc mắt cũng chua ra cả nước.

Dùng tay che miệng, Tịch đại chủ tịch quả thật sợ bản thân sẽ ói trước mặt Vệ Linh Tê.

Máu không tanh, mà lại chua, đây là bình thường sao?!

“Nương tử, nàng cảm thấy sao?!!!”

Toàn bộ tinh thần Vệ manh vật chăm chú nhìn chằm chằm Tịch Phi Nghiêu, thấy nàng có cử động khó chịu còn cho rằng máu mình có vấn đề, lo lắng hỏi.

“Nàng đừng làm ta sợ, mau ói ra!”

“Không sao, chỉ là, máu này chua quá.”

Cau mày, Tịch Phi Nghiêu thật sự đồng cảm với nội tử ở thế giới này, các nàng lại uống được.

“Hơ, chua sao? Nhưng mà, hình như trong sách nói là mùi vị ngọt mà?”

Vệ Linh Tê gãi đầu, như đang nhớ lại chữ trong sách, nhưng nàng càng muốn nhớ lại càng không nhớ ra, chỉ có thể rũ đầu xuống.

“Hình như, là ngọt phải không ta?” Đến cuối cùng, nàng cũng không xác định được.

Tướng công, có phải hay không máu của muội đã quá hạn sử dụng?!

Nếu trong sách nói ngọt, đó chỉ có thể nói lên một vấn đề, dù không phải vấn đề từ muội thì cũng là vấn đề từ ta.

Mai này, sinh hạ đứa nhỏ ra, chính là nàng có vấn đề.

Choáng váng, người ta thật vất vả mới quyết định sinh em bé, lẽ nào trời định trước sẽ là quái thai?!

Đừng trách Tịch Phi Nghiêu buồn lo vô cớ, thật sự lời Vệ Linh Tê để cho trong lòng nàng không chắc.

Nói sau, thì nàng cũng không phải người của thế giới này.

Nếu như, sinh ra đứa nhỏ có vấn đề thật ——

Bỏ đi, bất luận thế nào, cũng là chuyện bản thân không thể quyết định được.

“Tốt rồi, tướng công, muội không cảm thấy ‘mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông’ thôi sao?”

Tịch Phi Nghiêu thật không muốn thúc giục Vệ Linh Tê, nhưng thuốc này thật sự liền chỉ hiệu nghiệm một giờ đồng hồ, nếu để trôi qua, vậy đừng nói em bé, cái gì cũng không có.

Vệ manh vật nháy mắt, không hiểu hỏi.

“Nương tử, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông, nghĩa là sao? Nương tử nàng thấy nóng hả? Vậy ta đi mở cửa sổ cho nàng.”

Vừa nói, nàng vừa đứng dậy muốn rời đi.

Đồ ngu ngốc muội! Đần ngốc mà!

Bàn tay trắng nắm lấy vạt áo Vệ Linh Tê, hít sâu một hơi, cười.

“Tướng công, nên đi ngủ rồi.”

Nói lại thì, ta làm sao lại có loại cảm giác xin muội hãy đẩy ta vậy?!

Tịch đại chủ tịch đang định thi triển một chút ‘mị công’ của mình, nào ngờ còn chưa bắt đầu đã liền cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng, chén trong tay cũng lăn xuống đất.

“Tướng, tướng công?”

Chỉ trong chớp mắt, bản thân liền bị bổ nhào lên giường?!

Vệ Linh Tê vùi đầu trước ngực Tịch Phi Nghiêu, ngửi lấy mùi hương quen thuộc, ngước cái đầu nhỏ, trên mặt đã đỏ bừng một mảnh.

“Nương, nương tử, nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng! Nhất định sẽ làm cho nương tử thoải mái!”

Kích động nhìn người dưới thân, gương mặt nàng đầy trang nghiêm cùng thành kính.

Tên ngốc này!

Tịch Phi Nghiêu bỗng có loại cảm giác thứ gì cũng buông xuống tất cả, công rồi thụ, nói cho cùng thật ra bất quá cũng chỉ là một loại chấp niệm, có thể nhìn thấy mặt khác của người mình yêu, chẳng phải đặc sắc hơn sao?!

Nếu là tình yêu thật sự, lại có cái gì không thể cho?!

Nhẹ mỉm cười, Tịch đại chủ tịch ngộ ra.

“Tướng công, sắc trời đã tối, muội còn chờ đợi điều gì?”

Được rồi, Tịch Phi Nghiêu đã nghĩ thông suốt, hôm nay nàng phải làm dụ thụ, thật tốt dụ dỗ nhược công nhà mình.

Đêm, chỉ vừa mới bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi