TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Sống không muốn gặp, chết cũng không cần

Bát quái thăm dò gì gì không cần biết, chỉ cần là nữ nhân, đều sẽ có một chút lòng hiếu kỳ.

Người thì có nhiều, người thì có ít, còn Tịch đại chủ tịch là thuộc về cái dạng bùng nổ lòng hiếu kỳ đó nghen.

Chuyện bát quái giữa nữ đế với thái nữ, sẽ là gì chứ nhỉ?

Nàng đúng là người đầu tiên được biết, thật quá ư vinh hạnh a!!!

Tịch Phi Nhiêu hiện giờ có loại cảm giác như đang nghe Barack Obama tâm sự chuyện gia đình ông ấy vậy, thấy muôn vàn tự hào.

Mợ ở đâu, là chợ ở đó. =)))))))))))~

Phượng Tử Sam hướng hai tròng mắt lấp la lấp lánh của Tịch Phi Nghiêu, khóe miệng nàng bất giác co giật. Sau đó nàng nhắm hai mắt, tâm tình chậm lại, từ từ trần thuật.

“Đời người có tám loại đau khổ, sinh lão bệnh tử, yêu ghét, oán hận, cầu nhưng không được. Ta kính yêu có, căm ghét có, lại càng oán hận nàng ấy rời ta, đến bên cạnh người khác ân ái, nàng ấy căn bản không phải thuộc về ta. Ta đối với nàng ấy, là cầu nhưng không được, cũng không thể cầu được. Sự tồn tại của người đó, như một cái gai ghim vào trái tim ta, nhưng nếu nhổ bỏ nó, ta lại không thể tiếp tục cuộc sống. Nàng ấy ở trong tim ta đã quá sâu nặng, chôn sâu đã quá lâu, sớm đã hòa quyện vào trong huyết mạch ta mất rồi, khó thể dứt bỏ. Ta nói những điều này, ngươi hiểu được không?”

Dù không muốn thừa nhận, nhưng ta đã yêu nàng, đã yêu nàng rất sâu đậm.

Có lẽ, Phượng Tử Sam thật sự xem Tịch Phi Nghiêu không chỉ là người có thể để nàng bày tỏ mọi thứ, bởi vì trong ngôn ngữ của nàng đều không dùng “bổn cung” những loại từ ngữ này, mà là dùng ta ngươi loại ngôn ngữ rất bình dị, kể ra yêu hận tình thù của mình như một người bình thường.

Tịch đại chủ tịch miệng há hốc, sững sờ nhìn Phượng Tử Sam, nàng có nghĩ thế nào cũng không ngờ được nữ đế với thái nữ sẽ là loại quan hệ này, nàng đơn giản là không thể tin được!

Ta đây là đang ở thời cổ đại sao? Ta hỏi.

“Là bệ hạ?” Mặc dù đã biết một trăm phần trăm là đúng, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi, vẫn muốn Phượng Tử Sam chính miệng nói với nàng, nàng mới dám tin tưởng.

“Haha, cũng chỉ có nàng ấy mới khiến ta không biết phải làm sao.”

Rất vừa yêu vừa hận, ngược luyến tình thâm, lặng lẽ khiến đôi bên chua xót.

“Thì ra là vậy, tâm trạng của điện hạ ta hiểu được.”

Tịch Phi Nghiêu không phải dạng người cảm tính, chỉ cần không động đến nàng quá mức, như vậy nàng liền hy vọng cùng người trong thiên hạ nếu có duyên thì kết thành thân thuộc, nếu như quá mức, vậy thì xin lỗi, người nàng đã không thích vẫn nên cút xa chừng nào tốt chừng đó.

“Nhưng mà, chuyện hôm nay đã ra đến nông nỗi này, hai người các ngươi ——”

Ngươi đoạt lấy đế vị, thậm chí còn nhốt nàng lại, nói sao đi nữa thì Phượng Tự Thần vẫn là bậc cữu ngũ chí tôn a! Uy nghiêm nữ đế đã mất hết, niềm kiêu hãnh, lòng tự tôn đều bị ngươi hung hăng giẫm đạp dưới chân. Muốn tha thứ cho ngươi, cùng ngươi bên nhau, chẳng phải sẽ rất khó khăn ư, so với việc trèo lên đỉnh Everest còn muốn khó hơn, có được hay không?

Phượng Tử Sam dường như cũng hiểu được điểm này, tay phải nàng nắm chặt thành quyền không ngừng run rẩy, chật vật mở miệng nói.

“Ta đều hiểu, cho nên, ta cũng không dám mong cầu điều xa vời nào.” Nàng nở nụ cười ảm đạm, ánh mắt xuyên thấu qua Tịch Phi Nghiêu nhìn thấy bóng dáng người nọ đang đứng đằng xa, hướng ngàng ngoắc tay, nở nụ cười.

“Ta đoạt lấy giang sơn, phá hủy lòng kiêu hãnh của nàng, còn nàng thì trừng phạt ta, suốt đời đều sẽ cô độc. Hai chúng ta, chính là cả đời sẽ như vậy. Tổn thương lẫn nhau, căm ghét lẫn nhau, cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.”

Hài, dù rằng ta rất muốn giúp đỡ ngươi, nhưng ta không phải thần tình ái, tình yêu hận thù giữa hai người các ngươi cũng quá rối rắm đi, ta có chút cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hay.

Tịch Phi Nghiêu rất bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai Phượng Tử Sam, dưới ánh mắt kinh ngạc của người sau thu tay về.

“Khụ khụ, điện hạ, ta tin tưởng tinh thành sở chí, kim thạch vi khai*. Nếu điện hạ đã có lòng, chuyện khó khăn hơn nữa cũng sẽ có cách giải quyết. Chuyện yêu đương giữa hai người, chính là trong cuộc sống cùng trải qua với nhau khó tránh khỏi va chạm trên nhiều khía cạnh, thậm chí là đối phương vết thương chồng chất. Bởi vì, chỉ có hai người phù hợp bên nhau, mới có thể cùng nhau đi đến răng long đầu bạc, tương hỗ một đời.”

Phượng Tử Sam nghe thấy lời này, có chút sững sốt, sau đó nàng cười khổ.

“Mọi thứ, đều tùy duyên đi.”

Nàng không dám lại hi vọng xa vời.

Lời lúc trước của Phượng Tự Thần vẫn còn vọng lại đâu đây bên tai, nàng làm sao sẽ dám, lại đi mong cầu xa xôi?

Nhớ lại thời khắc lúc đó, thân thể nàng như thể đang đứng trong phòng băng, từ trên xuống dưới đều bị đóng lớp băng dày ba thước.

“Phượng Tử Sam, ngươi không hổ là nữ nhi ngoan của trẫm, tốt lắm! Hôm nay, ngươi thắng cuộc, ngươi có thể lấy đi tính mạng trẫm, thậm chí toàn bộ giang sơn này. Trẫm phải tạ ơn ngươi, nhờ có ngươi, trẫm rốt cuộc mới tuyệt vọng. Tất cả những thứ này, vốn là của ngươi, hiện tại chẳng qua chỉ sớm hơn một chút thế thôi. Haha, trẫm là nên yên tâm rồi, tại sao lại không yên tâm chứ nhỉ? Làm nữ đế, xem ra ngươi càng thích hợp hơn trẫm, càng xứng đáng, càng cay độc hơn. Trẫm cũng không được xem là một vị nữ đế tốt, nhưng trẫm hi vọng ngươi có thể trở thành một vị hoàng đế tốt, một vị minh quân không bị tình cảm xen vào. Mong ước cuối cùng của trẫm, ngươi có thể ——”

“Ngươi muốn ta tha cho lão tam?”

“Không, trẫm muốn ngươi gϊếŧ gà dọa khỉ, hãy gϊếŧ nó.”

Phượng Tử Sam trên cơ bản không nghĩ tới Phượng Tự Thần sẽ bảo mình gϊếŧ chết Phượng Hãnh Kha, đó là nữ nhi ruột của nàng!

“Tại sao?”

“Chỉ có vậy, người trong thiên hạ mới sẽ không xem thường ngươi.”

“Ta —— đã biết.”

Mặc dù nàng vốn cũng không định tha cho Phượng Hãnh Kha, nhưng nghe được từ miệng Phượng Tự Thần thì lại hoàn toàn là một tâm tình khác.

“Ngươi, còn có điều gì, muốn nói?”

“Sống không muốn gặp, chết cũng không cần.”

Phượng Tự Thần nhìn người mà mình luôn một mực yêu thương, rốt cuộc hời hợt buông ra những lời này.

 Mãi mãi sau này, ta cũng không cần phải che chở ngươi.

Ngươi, cũng không cần sự che chở của ta.

Không cần phải ngụy trang thích ta, không cần phải miễn cưỡng bản thân nương tựa vào ta.

Hết thảy mọi thứ với ta, đều không còn gì liên quan.

Ta không còn là nữ đế cao cao tại thượng, không còn nắm quyền lợi có thể tiếp tục điều khiển ngươi, vậy nên, ngươi —— được giải thoát.

Người cạnh bên ngươi, sẽ là người tốt đẹp nhất, cùng ngươi sánh vai.

Nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ, cũng sẽ là ngươi.

Ngươi, sẽ không còn phải cô độc.

Phượng Tử Sam, ta biết cuối cùng rồi sẽ có ngày này, chẳng qua ta không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.

Suýt nữa, ta cho rằng mình đã nắm giữ được hạnh phúc, đến khi ngoái đầu lại mới hiểu, đây chẳng qua chỉ là cảnh tượng hoa trong gương trăng trong nước sáng lạn mà thôi.

Nếu như năm đó, ta không ở bên ao sen cứu ngươi, phải chăng chúng ta đã không có cảnh ngộ này?

Không không không, sao ta có thể không cứu ngươi?

Mẫu thân ngươi là sự nan giải với ta, nhưng ngươi là kiếp nạn của ta.

Ta cuối cùng, là khó tránh số kiếp. 

Phượng Tử Sam không nói gì, nàng căn bản là không nói được, chỉ sợ vừa há miệng răng môi đã run rẩy cầm cập.

Chỉ là nhìn Phượng Tự Thần ở trước mặt, nhưng lại cách tầm mắt rất xa.

Đây cũng chỉ là một trong số những chuyện bất đắc dĩ nhất thế gian, rõ ràng có yêu, nhưng lại không thể cũng không dám bước về trước.

Cho dù chỉ ôm một cái, cũng đều không thể.

“Điện hạ, điện hạ?”

Tịch Phi Nghiêu nhẹ nhàng huơ huơ tay trước mặt Phượng Tử Sam, thấy đối phương không có phản ứng không còn cách nào khác đành phải gọi mấy lần.

“Ừm?”

Phượng Tử Sam lấy lại tinh thần liền thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Tịch Phi Nghiêu.

“Có chuyện gì?”

“Thám báo vừa hồi bẩm, tướng quân Trần Đình đang án binh bất động cách ta năm dặm, hình như là đang đợi điện hạ.”

Tịch đại chủ tịch suy nghĩ lúc trước Phượng Tử Sam có bàn mưu tính kế với nàng, quả nhiên đúng như thái nữ suy đoán, đúng thật là tướng quân Trần Đình tới.

Phượng Tử Sam gật đầu, đây hoàn toàn đã nằm trong dự liệu của nàng.

“Nhiều năm trù tính, cuối cùng, cũng chấm dứt.”

Phượng Hãnh Kha, cảm ơn ngươi, đã đưa đại quân tới cho ta.

Liền chính bổn cung, sẽ tiễn ngươi lên đường.

***

A a a, couple của lòng trẫm, mang một kg khăn giấy cho trẫm TT^TTo~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi