TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA

Tịch Phi Nghiêu thấy Vệ Linh Tê vì mình mà tức giận, vì mình mà phẫn nộ, vì mình mà không ngần ngại ra tay với những kẻ nàng luôn trốn tránh, không hiểu vì sao lòng nàng lại tràn ngập cảm giác vui vẻ không thôi.

Nàng không phải thánh mẫu, nên cũng không cần phải luôn miệng giảng đạo lí, có những lúc, mình nói người ta không nghe cũng mệt muốn chết, cho nên, nàng không ngại hạ thủ, thậm chí có thể hạ thủ một cách rất tàn nhẫn.

Đánh cho tới khi đối phương phải kêu la đau đớn, chỉ có thế những kẻ ngạo mạn kia mới học được bài học nhớ đời, sau này không dám tái phạm nữa.

“Linh Tê, sau này có gặp loại người như thế, nên nhớ, trực tiếp dùng nắm đấm là tốt nhất.” Tịch Phi Nghiêu nhấp một ngụm rượu nhỏ, nhàn nhạt nói: “Ngươi càng nhún nhường, các nàng lại càng lấn tới, nếu ngươi có thể kiên cường đáp trả như ngày hôm nay thì trái lại sẽ làm các nàng sợ hãi rút lui. Hiểu chưa?”

“Thế nhưng, đánh nhau là không tốt.” Vệ Linh Tê hơi cau mày, đang phân vân không biết nên nghe theo lời của Tịch Phi Nghiêu không: “Tỷ tỷ ta dặn, đứa trẻ ngoan sẽ không đánh nhau, phải biết dùng tâm mình để thu phục lòng người.”

Tịch Phi Nghiêu nghe được bốn từ cuối mà suýt nữa đem hết chỗ rượu trong miệng phun ra ngoài, tỷ tỷ ngươi là thánh nhân sao? Cái gì mà lấy tâm mình thu phục lòng người chứ!?

Lấy đức thu phục người khác sớm muộn gì chẳng nhận lấy cái chết! Đến cuối cùng chẳng phải chỉ có bạo lực mới có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện sao!??!

“Linh Tê, đây không phải đánh nhau, ngươi chỉ là cho các nàng vài bài học nhỏ để hiểu rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói thôi. ” Tịch Phi Nghiêu cũng không muốn manh vật của mình phải chịu đựng miệng lưỡi thiên hạ, “Giống như hôm nay, các nàng sỉ nhục ta, ngươi cảm thấy tức giận; cũng như vậy, các nàng sỉ nhục ngươi, ta cũng sẽ thấy tức giận. ”

“Phi Nghiêu sẽ tức giận sao?” Vệ Linh Tê kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó lại có chút ngại ngùng, nhưng cũng không có cúi thấp đầu, nhìn Tịch Phi Nghiêu chằm chằm.

“Tất nhiên, ta sẽ rất tức giận.” Tịch chủ tịch không sợ không khí trở nên ám muội,thế thì đã sao, manh vật của nàng tốt bụng như vậy, nếu như thực sự kẹt ở Tây Phương quốc cả đời, Linh Tê sẽ trở thành lựa chọn tốt nhất của nàng. Để nắm được tâm của Linh Tê, đôi khi cũng phải nói với nàng những lời ngon ngọt, huống hồ, vừa nghe thấy người ta trêu chọc nàng thì nàng ta đã tức giận như vậy, bằng không nàng cũng không mửo miệng châm chọc trả thù:”Nếu Linh Tê tức giận, ta cũng sẽ rất tức giận.”

Vệ Linh Tê nghe xong, cảm giác còn ngọt hơn cả mật.

Phi Nghiêu sẽ tức giận, có phải ý của Phi Nghiêu là nàng sắp tiếp nhận ta không?

Nghĩ đến điều đó, trong lòng Vệ Linh Tê phút chốc muôn hoa nở rộ.

“Ta nghe theo lời của Phi Nghiêu, chỉ cần Phi Nghiêu vui, muốn ta làm gì cũng được! ” Vệ bạn học nghĩ nếu có thể cưới Phi Nghiêu, thì làm người xấu cũng chẳng đáng kể gì, chỉ cần có Phi Nghiêu là tốt rồi.

Sặc, bé con này có thể đơn thuần đến mức nào nữa đây.

Tịch Phi Nghiêu nhìn khuôn mặt tươi cười của Vệ Linh Tê, tim chợt đập nhanh hơn một chút, không tự nhiên quay đầu sang chỗ khác: “Ngươi có thể không nghe lời ta.”

Không hiểu sao, nàng đột nhiên lại có cảm giác tội lỗi khi lừa dối bạn nhỏ nào đó.

“Ta biết Phi Nghiêu vì muốn tốt cho ta, cho nên ta nghe theo lời của Phi Nghiêu.” Nhẹ lắc đầu, Vệ Linh Tê kiên quyết: “Ta biết ta vừa dốt lại vừa nát, người khác đều muốn khi dễ ta, chỉ có Phi Nghiêu là bảo vệ ta, còn xem ta là bạn cùng nhau ngao du tứ bể. Cho dù sau này Phi Nghiêu không gả cho ta, ta vẫn sẽ thích Phi Nghiêu, đến chết vẫn thích. ”

Tịch Phi Nghiêu cảm thấy mình nghiệp chướng nặng nề.

Cùng ngươi đồng hành là bởi vì ngươi có tiền còn ta không có; ngươi là người của Tây Phượng quốc, ta cũng không phải; ngươi ngoan ngoãn dễ bắt nạt, ta cũng thấy thoải mái khi đi cùng ngươi.

Bản thân mình chỉ nghĩ đến công danh lợi lộc, còn người kia vẫn toàn tâm toàn ý hướng về mình, thậm chí đến chết cũng vẫn còn thích, rốt cuộc là thích đến mức nào đây?

Tịch Phi Nghiêu ở chung với Vệ Linh Tê mấy ngày cũng hiểu rõ nàng không phải người dẻo miệng. Nàng mặc dù hơi ngốc, nhưng vẫn luôn trong sáng như làn mây trắng, không một chút tạp chất thế gian làm nàng vấy bẩn. Nàng nói là sẽ làm,đến giờ phút này bạc của Vệ Linh Tê vẫn ở trên người Tịch hội trưởng.

Đối mặt với tình cảm sâu đậm như vậy, Tịch Phi Nghiêu cảm thấy áp lực đang đè nặng trên vai.

Nàng còn có gia đình, còn có mẹ đang ở thế giới hiện đại chờ nàng, mặc dù nàng bây giờ đang đi chu du Tây Phượng quốc, nhưng lúc nào cũng không quên nhiệm vụ quan trọng là tìm đường về nhà.

Ở rừng cây lúc trước, Tịch Phi Nghiêu cùng Vệ Linh Tê đã đi vòng vo ba bốn vòng đều không thấy có gì lạ. Thất vọng hồi lâu, nàng lại tiếp tục tin rằng có con đường khác về nhà, nên mấy ngày nay không có tâm trạng vui chơi, một mực tìm đường trở về.

Đối mặt với việc Vệ Linh Tê thích mình, Tịch Phi Nghiêu đầu tiên là thấy vui mừng, nhưng sau đó là hổ thẹn.

Cuối cùng, nếu như ta tìm được đường về nhà, ngươi sẽ như thế nào đây?

Tịch hội trưởng đã lập ra sẵn kế hoạch, trước hết là phải tìm đường về nhà, nếu không tìm được, thì cứ gả cho Vệ Linh Tê đi, nhưng mà chỉ khi điều thứ nhất không hoàn thành được, thì mới gả.

Thế nhưng, càng ở lâu với Vệ Linh Tê nàng càng nhận ra rằng người này đáng quý đến thế nào.

Người như vậy, sợ rằng đến thế giới của mình có soi đèn tìm khắp thế gian cũng không thấy.

Tịch hội trưởng thừa nhận lòng nàng xao động, chỉ là tình cảm của nàng dành cho Vệ Linh Tê chưa sâu nặng đến mức vì nàng ấy mà từ bỏ ý định quay về.

Cho dù nàng có cùng Vệ Linh Tê thành thân, nếu có cơ hội trở về, nàng sẽ đi mà không do dự.

Nói thì như vậy, nàng đi rồi Linh Tê sẽ ra sao đây? Nàng không dám tưởng tượng tiếp.

“Linh Tê, ngươi biết đó, ta không phải người ở đây, hay là, chờ ta tìm được đường về, ta sẽ quay lại đó, ngươi như vậy, ta có chút không an lòng.” Tịch Phi Nghiêu phiền muộn thở dài, nhìn thẳng Vệ Linh Tê, “Thích ta cũng không phải một chuyện tốt.”

Tịch hội trưởng cũng đang rất mâu thuẫn, vừa muốn Vệ Linh Tê thích nàng, vừa không muốn nàng thích mình, quả nhiên như thế nào cũng không được.

“Ta không thể cùng Phi Nghiêu quay trở lại đó sao?” Vệ Linh Tê không hiểu nổi, “Nếu như Phi Nghiêu phải về nhà thì ta cùng Phi Nghiêu trở về là được.”

“Ha hả, Linh Tê, nếu lúc đó ngươi cùng ta trở về, sẽ không bao giờ….có thể quay lại đây nữa? Không thể thấy tỷ tỷ ngươi, mẫu thân ngươi, thậm chí quê hương ta so với nơi này khác nhau hoàn toàn. Kể cả như vậy ngươi vẫn muốn cùng ta trở về sao? ”

“Không thể, quay trở về sao?” Vệ Linh Tê lần đầu tiên cảm thấy do dự, sẽ không có thể về nhà nữa sao!?

“Không thể.” Nhắm mắt lại, chắc như đinh đóng cột nói, “Vĩnh viễn không có khả năng trở về.”

Trầm mặc một hồi lâu, đúng lcú Tịch Phi Nghiêu nghĩ rằng nàng sẽ không trả lời thì Vệ Linh Tê mở miệng nói:”Nếu như có thể cùng Phi Nghiêu ở cùng một chỗ, bất cứ nơi nào cũng được. Chỉ cần có Phi Nghiêu, thế là được. Quay về nhà, có tỷ tỷ, nhưng ta chỉ muốn có Phi Nghiêu thôi.”

Vệ Linh Tê mắt hơi hồng hồng, cười trông cũng thật mất tự nhiên, thế nhưng lại khiến tâm của Tịch Phi Nghiêu nhộn nhạo không thôi.

“Ta muốn cưới Phi Nghiêu, rất rất rất muốn. Ta muốn gọi Phi Nghiêu là nương tử, ta muốn nghe Phi Nghiêu gọi ta là tướng công, ta muốn được ở bên Phi Nghiêu cả đời, tựa như mẫu thân và sanh mẫu ở cạnh nhau. Chúng ta có thể sinh ra một hài tử thông minh như Phi Nghiêu, sau đó cùng nhau già đi. ” Vừa nói, nước mắt bạn nhỏ Linh Tê vừa thi nhau lăn dài trên gương mặt đã ướt đẫm nước mắt. Rõ ràng nguyện vọng đó rất tươi đẹp, nhưng không hiểu sao giờ đây nó lại bi thương đến thế này.

Những điều kia … có chăng đều là mộng tưởng của Vệ Linh Tê, đã gọi là mộng tưởng, thì sẽ không bao giờ thành hiện thực được.

Trong lòng Vệ đồng học hiểu rõ, làm sao…chúng có thể thành hiện thực kia chứ…..

Phi Nghiêu thông minh như vậy, sẽ chấp nhận gả cho kẻ ngốc là nàng sao?

Quấn quít lấy Phi Nghiêu cũng chỉ ao ước thời gian được ở bên cạnh nàng nhiều hơn một chút.

Tịch Phi Nghiêu nghe Vệ Linh Tê nói, những hình ảnh ấm áp lúc trước từng khoảnh khắc tùng phút giây hiện về trước mắt, miệng không khỏi khẽ cười.

Linh Tê, ngươi cứ ngu ngốc như vậy sao ta bỏ được ngươi đây?

“Linh Tê,cái gì ngươi cũng sẽ nghe lời ta chứ?”

“Tất nhiên.” Vệ đồng học vẫn còn sụt sịt mũi gật đầu.

“Nếu vậy, ngày mai chúng ta sẽ quay lại kinh thành đi. ”

“???” Vệ đồng học không hiểu, chỉ là quay về kinh thành thôi mà, cũng cần gì phải dùng ngữ khí dè dặt như vậy không??

Tịch Phi Nghiêu biết Vệ manh vật đang ngu ngơ nên khẽ mỉm cười.

“Việc thành thân đâu có thể tổ chức qua loa được đâu? Lẽ nào ta không thể về nhà, không có phụ mẫu nên làm cho có. Việc hôn nhân đại sự làm sao không có cha mẹ chúc phúc được? Linh Tê cũng muốn thông báo cho người trong nhà biết phải không??”

Vệ Linh Tê nghe xong liền choáng váng, ánh mắt mờ mịt, sững sờ nhìn Tịch Phi Nghiêu, chết lặng.

Phi Nghiêu vừa nói thành thân? Vậy là, Phi Nghiêu muốn gả cho ta?!

Ta có thể cưới Phi Nghiêu sao!?

Nói như vậy, Phi Nghiêu sẽ thật sự trở thành nương tử của ta đúng không!!!

Chân thành cáo lỗi đã đợi lâu …. sẽ cố gắng nếu có gì thì mọi người hay thứ lỗi tất cả là do định mệnh:))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi