TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 "Tuyền Ấu, dừng tay!" Lâm Hiên buông Tuyền Châu xuống, vội vàng chạy lên ôm tiểu nha đầu ra. 

 Lúc này Đông Hoàng Đức Nghiệp mới dám đi tới kéo con của hắn. 

 Lâm Hiên cũng nhìn ra được cho dù là Đông Hoàng Đức Nghiệp cũng không dám tùy tiện đi lên kéo Tuyền Ấu ra. 

 Xem ra tên tiểu ma đầu này đúng là khiến cho người ta không dám tùy tiện trêu chọc thật. 

 "Tuyền Ấu, tại sao lại đánh nhau?" Lâm Hiên hỏi. 

 Tuyền Ấu phồng cái miệng nhỏ lên, lắc đầu: "Ta không nói!" 

 Tiểu nha đầu này đúng là mạnh miệng. 

 Lâm Hiên quyết định chầm chậm mưu toan: "Ngươi nói cho cha, cho dù là vấn đề gì thì cha cũng có thể giải quyết cho ngươi được." 

 Tuyền Ấu tiếp tục lắc đầu: "Không thể nói! Không thể nói!" 

 Lâm Hiên bị tiểu nha đầu này chọc cười, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho nàng phải giữ bí mật như thế? 

 Lâm Hiên cảm thấy muốn để Tuyền Ấu chủ động nói ra nguyên nhân thì không thể tiếp tục ép hỏi như vậy được. 

 Đối phó tiểu hài tử quật cường thì phải dùng một chút thủ đoạn mới được. 

 Lâm Hiên cố ý than nhẹ một tiếng nói: 

 "Ai, không ngờ được là bảo bối Tuyền Ấu của ta cũng không chịu chia sẻ bí mật nhỏ của nàng với cha." 

 "Cha tâm trạng không tốt, hôm nay không làm ra được đồ ăn ngon." 

 Tuyền Ấu nghe nói có đồ ăn ngon thì hai mắt lập tức sáng lên. 

 Cha làm đồ ăm rất ngon, nếu không thể ăn thì rất là khó chịu! 

 Nghĩ nghĩ, Tuyền Ấu nói ra: "Cha, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao ta lại đánh nhau với Đông Hoàng Hạo Vũ." 

 "Là bởi vì hắn nói ngươi giống nữ hài tử!" 

 Sau khi Lâm Hiên nghe xong thì không khỏi cảm thấy buồn cười, hóa ra chỉ là vì một câu nói như vậy thôi. 

 "Tại sao hắn nói cha giống như nữ hài tử?" Lâm Hiên truy vấn. 

 Tuyền Ấu thở phì phò nói ra: "Bởi vì hắn nói mặt cha rất trắng, nam hài tử không có trắng như vậy, chỉ có nữ hài tử mới có!" 

 Câu nói này khiến cho tất cả những người lớn đang có mặt ở đây cũng không nhịn được mà cười lên. 

 Không ngờ được là lại là vì câu nói này mà hai đứa bé sinh ra mâu thuẫn. 

 Nói trở lại, Lâm Hiên suất khí tuấn mỹ, cho dù là ở Bắc Huyền Thiên thì cũng khó gặp. 

 Hắn tuấn mỹ, thậm chí có thể khiến cho rất nhiều nữ nhân đều ảm đạm phai mờ. 

 Đông Hoàng Đức Nghiệp dở khóc dở cười bóp mặt Đông Hoàng Hạo Vũ một chút, cười mắng: "Tiểu tử thúi, đế phu như vậy gọi là tuấn mỹ!" 


 "Khuôn mặt nam nhân cũng có thể rất trắng nhìn rất đẹp, ngươi biết chưa?" 

 Đông Hoàng Hạo Vũ bối rối: "Nam hài tử cũng có thể đẹp mắt như vậy sao?" 

 "Đó là chuyện đương nhiên!" 

 Đông Hoàng Đức Nghiệp gật gật đầu: "Đế phu, cũng chính là biểu cô phu của ngươi, hắn chính là nam nhân đẹp mắt đệ nhất thiên hạ, hiểu không?" 

 Nói như vậy, Đông Hoàng Đức Nghiệp còn chủ động móc nối quan hệ với Lâm Hiên. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Dựa theo quan hệ giữa hắn và Đông Hoàng Tử U, Đông Hoàng Hạo Vũ gọi Lâm Hiên một tiếng biểu cô phu cũng không thành vấn đề. 

 "A a, đã hiểu đã hiểu!" Đông Hoàng Hạo Vũ vội vàng tiến lên cúi đầu với Lâm Hiên: "Biểu cô phu, xin lỗi!" 

 Lâm Hiên vuốt vuốt đầu của hắn: "Không sao." 

 "Hừ!" Tuyền Ấu ngạo kiều hai tay ôm ngực, dáng vẻ như muốn nói các người xem đi không phải là ta sai. 

 Đông Hoàng Đức Nghiệp đẩy Đông Hoàng Hạo Vũ một chút: "Đi xin lỗi muội muội đi." 

 Rõ ràng là Đông Hoàng Hạo Vũ bị đánh nhiều hơn nhưng cũng hết cách rồi, bởi vì người sai là Đông Hoàng Hạo Vũ. 

 Hơn nữa Tuyền Ấu là con của Nữ Đế, Đông Hoàng Đức Nghiệp chỉ có thể kêu con trai mình chủ động nhận sai. 

 Đông Hoàng Hạo Vũ đi lên trước, kéo tay nhỏ của Tuyền Ấu: "Tuyền Ấu muội muội, ta sai rồi." 

 "Hừ!" Tuyền Ấu vẫn ngạo kiều. 

 Đông Hoàng Hạo Vũ bất đắc dĩ, móc một món đồ chơi nhỏ làm bằng đường từ trong túi ra: 

 "Tuyền Ấu muội muội, ta cho ngươi kẹo, ngươi không giận ta nữa có được hay không?" 

 Tuyền Ấu đoạt lấy đồ chơi làm bằng đường, không có mở ra mà nói: "Cha ta là nam hài tử đẹp mắt nhất!" 

 Đông Hoàng Hạo Vũ gật gật đầu: "Ừm!" 

 Tuyền Ấu: "Còn nữa, cha ta là nam hài tử có bản lĩnh nhất!" 

 Đông Hoàng Hạo Vũ: "Ừm!" 

 Tuyền Ấu nhìn thấy thái độ của Đông Hoàng Hạo Vũ rất thành khẩn. 

 Lúc này mới lột vỏ đồ chơi làm bằng đường ra, liếm một cái, nói: "Rất ngọt, vậy ta tha thứ cho ngươi!" 

 Đông Hoàng Đức Nghiệp âm thầm thở dài một hơi, cuối và cũng giải quyết được tiểu ma nữ này. 

 Sau đó Tuyền Ấu xoay người nhào vào trong ngực Lâm Hiên, cười hì hì nói ra: 

 "Rốt cuộc ta cũng có cha!" 

 "Trước đó bọn họ luôn luôn khoe khoang cha của mình, nhưng ta không có!" 

 "Bây giờ rốt cuộc ta cũng có thể khoe khoang cha của mình với bọn họ rồi!" 

 Lâm Hiên nghe đến đó thì trong lòng không khỏi có chút chua xót. 

 Hóa ra tiểu nha đầu này có phản ứng mãnh liệt như thế là bởi vì trước đó lắng đọng quá nhiều cảm xúc ở trong. 

 Từ khi nàng hiểu chuyện cho đến giờ vẫn luôn nhìn thấy những tiểu bằng hữu khác khoe hoàng cha của mình. 

 Chắc hẳn trong lòng nàng cảm thấy rất buồn khổ. 

 "Đúng là con gái tốt của cha!" Lâm Hiên nhịn không được hôn khuôn mặt nhỏ của nàng một cái: "Cha cam đoan, sau này sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi!" 

 Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Hàm nhìn thấy Lâm Hiên hôn Tuyền Ấu thì trong lúc nhất thời trong lòng cũng nổi lên ghen tuông. 

 Ba tiểu nha đầu và nhau xông lên ôm Lâm Hiên: "Cha, ngươi cũng hôn ta một cái!" 

 "Oa, rất hạnh phúc!" 

 Mộ Ấu Khanh đi tới sau lưng Lâm Hiên, cũng nhìn thấy hình ảnh hắn hôn bốn cô con gái, trái tim như muốn bị hòa tan. 

 "Biểu tỷ phu, tiệc trà xã giao sắp bắt đầu rồi, ta dẫn ngươi tới đó." 

 Tuyền Châu các nàng nhìn thấy Mộ Ấu Khanh đến thì đều nhiệt tình gọi nàng một tiếng: "Tiểu di!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi