Lần trước khi ở Việt Thương Quốc trấn sát Ngân giáp thi, Trịnh Xích Hà đã gặp qua Lâm Hiên một lần, đã kđen thật sâu bộ dáng hắn trong đầu.
Lúc này thấy là Lâm Hiên, Trịnh Xích Hà bừng tỉnh đại ngộ.
Khó trách vừa rồi cỗ lực lượng kia khủng bố như thế, hóa ra là để phụ ra tay!
Mà Lâm Hiên vừa rồi đang cùng các con gái nghiên cứu Long Giáp Bạng.
Cảm giác được có một lưỡng khí tức không giống bình thường hướng về phía mình nhanh tróng tiến lên, đành thuận tay vỗ một cái.
Không nghĩ tới, đúng là Trịnh Xích Hà Tông chủ
Tùy ý nhìn Trịnh Xích Hà một chút, Lâm Hiên hỏi:
"Trong ngực ngươi có một lưỡng oán khí cực hàn, không phải là gặp phải quỷ vật cường đại đó chứ?"
"Trịnh Xích Hà sau khi nghe xong thì vui mừng cực kỳ, đế phụ liếc mắt đã nhìn ra thương thế của mình, cđen hắn cũng có thể nhấc tay một cái là chữa khỏi mình
"Rõ!”
Sau đó, Trịnh Xích Hà nói lại sự tình từ đầu chí cuối cho Lâm Hiên.
Sau khi Lâm Hiên nghe xong khẽ vuốt cằm.
Nhìn thấy Trịnh Xích Hà khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa, cũng là một chi sĩ hiệp nghĩa, nên hắn lợi dụng Thái Cổ Hỏa Linh Thể vận ra một luồng linh hỏa.
Lại vận dụng tu vi mạnh mẽ của mình, đưa linh hỏa này xâm nhập vào ngực Trịnh Xích Hà, cứng rắn giúp hẳn đốt rụi một đoàn hàn khí kia.
Cảm nhận được thương thế của mình trong nháy mắt khỏi hẳn, Trịnh Xích Hà vội quỳ xuống đất bái tạ: "Đa tạ đế phu cứu giúp!”
Lâm Hiên nói: "Theo lời của ngươi, sau khi Giang Vũ Tình thi biến trở thành huyết thi, như vậy tất thực lực của nàng rất nhanh là có thể đồ sát một nước”
"Tai họa như thế nếu chưa diệt trữ, tất sẽ có ức vạn bách tính rơi vào trong nước sôi lửa bỏng."
"Trịnh Xích Hà nghe được ý ở ngoài lời của Lâm Hiên, vội vàng gật đầu nói
"Đế phu nói rất đúng! Tại hạ khẩn cầu đi theo đế phu, quan sát đế phu đối phó huyết thi như thế nào!”
"Ừm- Lâm Hiên tùy ý gật đầu, dẫn chúng nữ nhi và Trịnh Xích Hà cùng tiến về Lưu Phong Quốc.
Mà lúc này.
Trong hoàng cung Lưu Phong Quốc.
Trên mặt quốc quân Triệu Ngọc Hổ là đôi mắt quầng thâm, hữu khí vô lực hỏi:
"Thái y, cô mắc bệnh gì?"
Thái y lắc đầu nói: 'Bệ hạ chỉ là khí hư và thiếu máu, điều trị thêm là được."
“Thần sẽ kê cho bệ hạ mấy đơn thuốc điều dưỡng khí huyết, bệ hạ chỉ căn đúng hạn dùng, tin tưởng rất nhanh là có thể khỏi hẳn."
"Đi đi” Triệu Ngọc Hổ phất tay, để thái y lui ra.
Đợi đến khi trong tẩm cung chỉ còn lại một mình hắn, hắn ngồi ở trên giường ngắm nhìn bốn phía, lầm. bẩm nói:
"Hoàng hôn sắp tới, mỹ nhân của cô cũng hẳn là mau tới đi?"
Những ngày này, mỗi khi đến lúc chạng vạng tối, đều có một mỹ nhân tuyệt thế đi vào tẩm cung của hắn.
Triệu Ngọc Hổ ở cùng với nàng, thật sự là khoái hoạt vô biên, quên hết phiền não.