TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

Trong nháy mắt, cửa vào bí cảnh đã khôi phục dáng vẻ vốn có.

Thấy cảnh này, Long Thiên cùng Lục Thần sợ hãi cảm thán không thôi.

So với Lâm Hiên, bọn hắn cảm giác tạo nghệ trận pháp của mình tựa như là đồ giả.

Mà cái nhân sĩ võ đạo giới khác, thì lộ ra sắc mặt kính sợ và ngưỡng mộ từ đáy lòng.

"Không hổ là đế phu, ngay cả Long Thiên trận pháp cũng có thể nghiền nát trong nháy mắt, thật sự là đáng sợ!"

"Ha ha, nực cười là Long Thiên củng Mục Vân Ba đều muốn chiếm lấy bí cảnh, nào biết được đế phu mới là người làm chủ cuối cùng!"

"Hôm nay qua đi, hai người này sợ là sẽ trở thành chuyện cười của toàn bộ Xích Tiêu Thiên!”

Nhìn thấy Lâm Hiên giẫm lên tự tôn của Long Thiên cùng Mục Vân Ba ở dưới chân như thế, trong lòng các nhân sĩ võ đạo ở đây đều cực kỳ sảng khoái hơn.

"Oa, bí cảnh này thật sự rất đẹp!”

“Cha, chúng ta mau vào đi thôi!"

Nhìn thấy ánh sáng hỗn độn hoa mỹ, lúc này các bé con rốt cục nhịn không được, lôi kéo Lâm Hiên chạy vào bên trong.

Bọn người Diệp Dương thì vội vàng đuổi theo.

Mà tất cả tu sĩ ở đây không khỏi hai mặt nhìn nhau.

Đế phu cứ tiến vào như vậy?

Nghĩ lại, nhoáng cái đám người đã hiểu rõ.

"Đế phu mở ra bí cảnh, lại không nói gì, điều này cho thấy hắn cho phép chúng ta đi vào!”

"Không sai, đế phu có thân phận bực nào, hắn làm sao có thể vì chỉ vì một cái bí cảnh mà tự hạ thân phận, làm ra chuyện chiếm núi làm vua thế này?”

"So với đế phu, một vài người thật sự là lập tức phân ra cao thấp!"

"Đế phu rộng lượng như vậy, chúng ta cũng không thể mất phong độ, lát nữa mọi người đưa bảo bối tốt nhất tìm được trong bí cảnh chủ động hiến cho đế phu 

đi!"

"Không thành vấn đề!”

Đám người mồm năm miệng mười nói, không quên ngầm trào phúng Mục Vân Ba cùng Long Thiên.

Nghe được lời bọn hẳn, Mục Vân Ba cùng Long Thiên đều lộ ra vẻ xấu hổ thật sâu.

So với hình tượng vĩ ngạn của Lâm Hiên, bọn hẳn cảm giác được mình thật sự là nhỏ bé như kiến!

Hai người nghĩ nghĩ, quyết định vào hay là không vào thì tốt hơn.

Dù sao hành vi của bọn hẳn trước đó đã trong lúc vô tình xúc phạm đến Lâm Hiên.

Lúc này lại tiến vào bí cảnh, chẳng những sẽ bị võ đạo giới Xích Tiêu Thiên xem thường, còn có nguy cơ đắc tội Lâm Hiên.

Chẳng bằng, tìm lý do ổn thỏa, từ bỏ bí cảnh lần này.


...

Bắc Huyền Thiên, Nam Ngụy Quốc.

Trước cửa quốc sư phủ xa hoa lộng lẫy.

Một đạo tử quang yêu diễm hạ xuống. 

Đông Hoàng Tử U nhẹ nhàng bước lên, đi tới trước cổng chính.

Nhìn thấy nàng phong hoa tuyệt thế đi tới, bọn thủ vệ đứng trước cổng nhao nhao lộ ra sắc mặt kinh diễm.

Bắt chuyện: "Tiên tử, muốn làm gì?"

Đông Hoàng Tử U thản nhiên nói: “Gặp đại quốc sư của các ngươi."

Thủ vệ đứng đầu nói: "Đại quốc sư đang ở bên trong tiếp khách, không tiện tiếp kiến bất luận kẻ nào, tiên tử mời về...."

Lời còn chưa dứt, Đông Hoàng Tử U đã nhẹ nhàng bước ra một bước.

Oành!

Một đạo uy áp hóa kinh khủng hóa thành gió lốc mạnh mẽ, trực tiếp đụng bay thủ vệ ngăn trở.

Cổng lớn phủ quốc sư phủ gỗ lim nạm vàng, trong khoảnh khắc hoàn toàn vỡ nát!

Trong chính sảnh của phủ quốc sư.


Lúc này có ba người đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ ở chỗ đó. 

Ngồi trên chiếc ghế bảnh chính giữa là một lão giả mặc trường bào màu tím đen, tóc xù lên.

Hắn chính là đại sư Viên Hổ của Nam Ngụy Quốc hiện nay.

Mà hai người còn lại, một nam nhân trung niên đầu đầy tóc bạc tên là Dương Tùng, một nam tử mặt dài tên là Lộc Tân Đạt

Sau khi đánh giá Viên Hổ một cái, Dương Tùng nịnh nọt nói:

"Mấy ngày không gặp, tỉnh khí thần của đại ca càng đủ vài phăn, khí thế lộ ra cũng cường đại hơn rất nhiều"

“Xem ra, công lực gần đây của đại ca lại có tỉnh tiến!"

Vẻ mặt Viên Hổ đắc ý cười nói: "Đó là đương nhiên!”

Lộc Tân Đạt lắc đầu thở dài nói: "Nhớ lại trước kia, khi ba huynh đệ chúng ta còn ở Hắc Phong Lĩnh, thực lực còn không chênh lệch nhau bao nhiêu”

“Không ngờ chỉ mới đảo mắt thôi, đại ca đã bỏ xa chúng ta như vậy!"

Viên Hổ cười nói: "Tam đệ chớ có bí thương! Đại ca đã tự mình phát đạt rồi, sao có thể bạc đãi các ngươi?”

Nói xong, hắn lập tức giơ tay lên, biến ra hai viên đan dược toàn thân quanh quấn huyền quang, hương vị đắng ngọt lẫn lộn.

"Đại ca, đây là?"

Dương Tùng và Lộc Tân Đạt không khỏi sáng mất.

Bọn họ có dự cảm, hai viên đan dược này tuyệt đối là trân bảo hiếm thấy trên đời.

Viên Hổ nói: "Hai viên đan dược này, chính là La Hồn Bổ Linh Đan do ta tự tay luyện chế, đều là phẩm chất thiên giai trung phẩm. ”

"Sau khi ăn vào, chẳng những có thể tăng tu vi của mình lên ngay lập tức, vả lại có thể cố bản cường phách, đặc biệt áp dụng cho thể chất của ba huynh đệ chúng ta!”

Thiên giai trung phẩm!

Trong ánh mắt của Dương Tùng và Lộc Tân Đạt đều là vẻ mừng như điên.

Bọn họ nhìn ra, Viên Hổ muốn đem hai viên đan dược này đưa cho mình. 

Viên Hổ vung tay lên, cách không ném hai viên đan dược cho hai người.

Dương Tùng và Lộc Tân Đạt lập tức ăn đan dược vào, chỉ cảm giác có một cỗ linh khí mênh mông bùng phát trong cơ thể, một đạo kình khí khủng bố xuyên qua toàn thân trong nháy mắt.

"Không hổ là đan dược thiên giai trung phẩm, tác dụng thật thần kỳ!”

Nghe vậy Dương Tùng và Lộc Tân Đạt hơi lộ ra vẻ giật mình: "Thì ra đan dược này được luyện chế từ đồng nữ!"

"Đó là tất nhiên!" Viên Hổ cười hắc hắc: "Trong thiên địa, nữ tử thuộc âm, mà đồng nữ lại là càng sinh nhiều âm chỉ, hồn phách chính là dược liệu tốt nhất dùng để luyện chế La Hồn Bổ Linh Đan” 

Dương Tùng và Lộc Tân Đạt lần lượt hiểu rõ.

“Hóa ra là như thế!" 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi