TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Lâm Hiên lạnh nhạt nhìn xuống nàng: "Bên trong bí cảnh hung hiểm khó lường, bọn họ đã nói với ngươi rất rõ ràng, tại sao ngươi còn muốn chịu cửu tử nhất sinh tiến vào?" 

 Sắc mặt đám người Bạch Phong Tín lập tức đại biến. Hóa ra những gì mà mình vừa nói tất cả đều bị Bắc Huyền Thiên Đế phu nghe vào trong tai. 

 Nếu đúng như thế thì thật là đáng sợ! 

 "Bởi vì ta muốn cho phụ mẫu ngẩng đầu làm người! Để người của Lăng gia lấy lại tôn nghiêm làm người!" 

 Lăng Dung nặng nề dập đầu xuống đất: "Chỉ cầu Đế phu cho ta một cơ hội, nếu như thành công, tiểu nữ lấy mệnh báo!" 

 Lâm Hiên nhìn thấy trong mắt Lăng Dung có một cỗ quật cường và bốc đồng không cách nào hình dung. Loại tín niệm thẳng tiến không lùi này, lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy trong mắt một nữ tử. 

 "Ngoại trừ những lý do ngươi nói này, ngươi muốn làm nhất vẫn là tìm lại thiên phú, sau đó đánh mặt Đại Hạ Quốc quân và Thái tử chứ?" Lâm Hiên nghiền ngẫm hỏi. 

 Lăng Dung nuốt một ngụm nước bọt: "Mới đầu, đúng là ta có suy nghĩ này." 

 "Nhưng sau khi bái kiến Đế phu ngài, ta cảm thấy loại người như bọn họ hoàn toàn không xứng ta uổng phí tâm huyết." 

 "Cho nên ta đã bỏ đi ý nghĩ này." 

 Lâm Hiên khẽ gật đầu, hắn nhìn ra được Lăng Dung không có nói sai. 

 Lạnh nhạt nhìn thoáng qua đám người Bạch Phong Tín, Lâm Hiên hỏi: "Các ngươi nói thế nào?" 

 Bọn người Bạch Phong Tín vội vàng hành lễ: "Hết thảy nghe theo Đế phu!" 

 Trước mặt cường giả, cho bọn họ mười lá gan bọn họ cũng không dám tự làm chủ. 

 Lâm Hiên đưa mắt nhìn Lăng Dung: "Vậy thì tốt, cho ngươi một cơ hội." 

 "Đa tạ Đế phu!" Lăng Dung vội vàng dập đầu, kích động không thôi. 

 Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, dời mắt khỏi người nàng. Sở dĩ trợ giúp Lăng Dung, ngoại trừ tương đối thưởng thức nàng chơi liều ra thì quan trọng nhất là làm một tấm gương tốt cho chúng nữ nhi. Dù sao, trong lòng các nàng mình có hình tượng rất vĩ ngạn. Nếu như ngay cả tiện tay mà cũng không chịu xuất thủ, đó có khác gì đám người Bạch Phong Tín lấy mạnh hiếp yếu đâu? Hình tượng người cha hoàn mỹ trong lòng chúng nữ nhi, không được làm bẩn dù chỉ một chút xíu! 

 Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Hiên đóng vai chúa cứu thế một lần, mấy người Tuyền Châu đều cười vui vẻ. 

 "Cha đúng là một người tốt!" 

 "Ừm!" 

 "Ừm ừm!" 

 "Ân ân ân!" 

 Đám người Bạch Phong Tín đỏ mặt. 

 Sớm biết gặp được Đế phu, vừa rồi đã không ngang ngược ngăn cản Lăng Dung. Ai, nói cho cùng thì vẫn là Lăng Dung tốt số, dưới tình huống này mà còn có thể gặp được đại quý nhân như Đế phu. 

 Mà trong lúc mọi người đang có mặt ở đây cảm khái vạn phần. 

 Kim quang xoay tròn bỗng nhiên nổ tung, một cỗ linh khí vô cùng nồng nặc xuyên thấu qua kim quang vọt ra. 

 "Bí cảnh mở!" 

 ………………………………………. 

 Theo linh khí tràn ra ngoài, kim sắc quang mang lớn ra gấp mấy trăm lần. Trong nháy mắt, một cái cửa vào hình tròn kim sắc cự đại xuất hiện ở trước mắt tất cả mọi người. 

 Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu lập tức tiến lên trước, từng người đều vẻ mặt tò mò. 

 "Hóa ra đó chính là bí cảnh!" 

 "Nhìn có vẻ chơi rất vui!" 

 "Các ngươi nói bên trong có cái gì?" 

 "Không biết nha, rất hấp dẫn người!" 

 Lâm Hiên tiến lên hỏi: "Các ngươi cũng muốn đi vào sao?" 

 "Muốn!" Các tiểu nha đầu lập tức nhấc tay reo hò. 


 "Vậy thì tốt, cha dẫn các ngươi đi vào xem một cái." Lâm Hiên lập tức thỏa mãn nguyện vọng của chúng nữ nhi. 

 "Đế phu, mời!" 

 Đám người Bạch Phong Tín chia hai bên đứng trước cửa vào bí cảnh, không ai dám tiến vào trước. 

 Lâm Hiên một tay nắm hai tiểu nha đầu, đi vào bí cảnh trước. 

 Bọn người Bạch Phong Tín theo sát phía sau, Lăng Dung cũng bước nhanh theo. 

 Sau khi tiến vào bí cảnh, Lâm Hiên nhìn thấy không gian bốn phía hoàn toàn khác với bên ngoài. Từng đạo Linh Vụ mờ mịt khiến cho bí cảnh như là tiên cảnh nhìn không thấu. Hơn nữa cây cối thảm thực vật nơi này khỏe mạnh cao lớn lạ thường, tựa như là tiên giới chân chính. 

 "Đế phu, vậy chúng ta tự do hành động." Bạch Phong Tín tiến lên hành lễ nói. 

 Tốt nhất Trường Sinh Hoa tạm thời là đừng nghĩ đến, nhưng cái bí cảnh này khổng lồ như vậy, vẫn có không ít bảo bối tốt. 

 Bạch Phong Tín chuẩn bị chào hỏi Lâm Hiên sau đó dẫn người trong tông môn tông môn tự do hoạt động. 

 Mấy người Lâm Thông cũng nhao nhao tiến lên hành lễ. 

 Lăng Dung lại bái Lâm Hiên: "Đế phu, đại ân suốt đời khó quên!" 

 Lâm Hiên khẽ vuốt cằm. 

 Đối với Lăng Dung, hắn chỉ có thể giúp đến đây. 

 Về phần tiếp theo nàng sẽ làm thế nào cũng không phải là chuyện hắn nên quan tâm. 

 Nói xong, đám người chuẩn bị ai đi đường nấy. 

 Hô ~ hô ~ 

 Tình thế đột nhiên thay đổi. 

 Hai đạo quang mang một trắng một đen bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Mà theo bọn chúng xuất hiện, bí cảnh vốn nhìn đã là hư vô mờ mịt càng thêm thâm bất khả trắc. 

 Nồng độ Linh Vụ đạt đến cấp bậc kinh người. Đặt mình vào trong đó như là bị che kín hai mắt, tứ phương mờ mịt. Dù Lâm Hiên là cường giả Đế Cảnh cũng chỉ có thể nhìn thấy mọi thứ trong phạm vi một trượng. 


 Diệu Huyền Tông của Vương Văn Dương chính là tông môn tinh thông kỳ môn độn giáp, phong thuỷ thôi diễn nhất bên trong Xích Tiêu Thiên. Bởi vậy đối với cái Sinh Tử Môn này, ngay cả Bạch Phong Tín cũng không thể không thỉnh giáo hắn. 

 Vương Văn Dương nói ra: "Cái gọi là Sinh Tử Môn chính là cửa vào thời không thông hướng hai cái bí cảnh khác biệt." 

 "Thế giới sau chữ Sinh tương đối bình thường, giống như bí cảnh chúng ta gặp được trước kia." 

 "Nhưng nếu là tử, vậy thì thế giới sau nó hung hiểm khó lường!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi