TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

"Thật ra thì các ngươi đều không có sai"

Tân Diệu gật gật đầu, vẻ mặt khiêm tốn hỏi: "Xin Đế phu chỉ rõ, vấn đề đến từ chỗ nào?"

Thấy được nàng bày làm ra dáng vẻ nghiêm túc thỉnh giáo, tất cả mọi người trong Thủy Miếu Cốc có chút giật mình.

Đó là trà đạo thiên kiêu Vô Lượng Thiên, tổ sư các nàng.

Nhân vật thân phận như thế còn lộ ra vẻ khiêm tốn trước mặt Lâm Hiên.

Nếu không phải tận mắt thấy thì đúng là khó mà tin được

Lâm Hiên nói: "Vấn đề xuất hiện ở các ngươi chưa đủ bao dung đối phương!"

"Phải biết, cho dù là tu luyện kiếm đạo, văn đạo, hay là trà đạo, cuối cùng đều là tu đạo."

"Mà đại đạo vô danh, đạo khả đạo, phi thường đạo, đạo là bao dung hết thảy, có hình thần, thần trí và nhục thân không thể tách rời."

"Các ngươi một người quan trọng tu dưỡng bên trong, một cái quan trọng biểu hiện bên ngoài, đều không để mắt đến chân lý lúc đầu tu đạo, chỉ có bao dung lẫn nhau, hợp lại làm một, mới là chính đạo!"

Sau khi Lâm Hiên nói xong, toàn trường lập tức rơi vào một mảnh tầm mặc.

Tất cả mọi người da đầu hơi run lên, tựa như có một cái bàn tay đến tư thiên ngoại vuốt ve.

Bởi vì những lời này, trước đó các nàng chưa từng nghe, có thể nói là thiên thư!

Nhưng mà cho dù người ngu dốt cũng có thể cảm nhận được những lời này của Lâm Hiên có uy lực phi phàm.

Tuyệt đối là thiên nhân chỉ ngôn, có thể xưng chân lý a!

Trong lúc nhất thời, trên quảng trường tiếng người sôi trào.

“Đạo hẳn là bao dung hết thảy... Đế phu nói quá hay!

"Sinh thời có thể nghe được chân ngôn như thế, đúng là quá may mắn!"

"Đế phu, đúng là nam thần của ta!" 

Giờ khắc này, vô số đệ tử Thủy Miểu Cốc kìm nén không được sùng bái và yêu quý Lâm Hiên.

Mà Tân Diệu thì đối mặt với Phùng Thánh Chu hồi lâu, bỗng nhiên đồng thời ngửa đầu cười ha hả.

"Bao dung lẫn nhau, hợp lại làm một mới là chính đạo!"

"Đế phu đúng là một câu bừng tỉnh người trong mộng, để cho hai ta bừng tỉnh đại ngộ a!”

Hai người vội vàng hành lễ với Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn đầy vui sướng.

Chỉ có chính bọn họ mới biết được mấy vạn năm nay bọn họ trải qua xoắn xuýt đến cỡ nào,

Nếu không phải Lâm Hiên trợ giúp bọn họ mở ra khúc mắc, chỉ sợ cả đời này đều sẽ xoắn xuýt thống khổ như vậy mãi.


Phùng Thánh Chu kích động móc từ trong nạp giới ra một cái ấm trà làm từ vân ngọc, toàn thân điêu khắc hoa văn cực kì tinh mỹ cho Lâm Hiên:

"Đế phu tại thượng, đây là Linh Bảo Hỗn Nguyên Bạch Ngọc Hồ lão hủ trân tàng cả đời, có thể khiến cho bất kỳ nước trà nào cũng trở nên ngon như ngọc lộ quỳnh tương, hơn nữa còn có thế gia tăng nồng độ linh khí trong nước trà trên phạm vi lớn.”

"Mời Đế phu nể mặt nhận lấy!"

Lâm Hiên lắc đầu nói: "Tiền bối khách khí, ta chỉ nói mấy câu, ngay cả tiện tay cũng không tính, tâm ý ta nhận, ngươi cất đi:

"Mời Đế phu phải nể mặt nhận!" Phùng Thánh Chu kiên trì nói: "Chỉ khi Đế phu nhận thì lão hủ mới có thể mời Đế phu giúp một chuyện nữa!"

Lâm Hiên thấy hẳn kiên trì như thế, đành phải gật đầu đồng ý, sau đó hỏi: 'Ngươi muốn ta giúp cái gì?"

Phùng Thánh Chu nhìn thoáng qua Tân Diệu "Bẩm Đế phu, ta và A Diệu đã từng lập lời thề, đời này sẽ cưới nàng làm vợ!"

"Bây giờ Đế phu trợ giúp hai ta hóa giải mâu thuẫn, hai ta lại không còn mâu thuẫn, cho nên lão hủ muốn mời Đế phu làm chủ hôn cho hai tai"

Nghe vậy.

Tần Diệu không khỏi hai gò má đỏ lên, khẽ gắt một tiếng: "Già mà không đứng đắn, bây giờ còn nghĩ những chuyện này?"

Lâm Hiên nhìn ra vẻ vui sướng trong con ngươi Tân Diệu, biết nàng cũng đồng ý, thế là gật đầu cười nói:

"Được, chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy thì lập tức cử hành hôn lễ đi!”

"Đa tạ Đế phu!"


Tân Diệu và Phùng Thánh Chu lập tức không kìm được vui mừng hành lễ với Lâm Hiên.

Giờ phút này hai người không khỏi nhớ tới ước định ban đầu.

Đó là nếu như có một ngày bọn họ thành hôn, sẽ đi du ngoạn toàn bộ thiên hạ.

Bây giờ có Lâm Hiên chủ hôn, bọn họ cảm thấy. hôn lễ này mặc dù tới trễ một chút nhưng vẫn vô cùng hoàn mỹ!

Sau đó, toàn bộ Thủy Miểu Cốc đảm chìm trong vui mừng.

Lâm Hiên làm chủ hôn, được mọi người vây quanh giống như quần tỉnh vây quanh văng trăng, được mời đến trong đại điện Thủy Miểu Cốc, chủ trì hôn lễ cho Tân Diệu và Phùng Thánh Chu.

Có hắn chứng kiến, tất cả mọi người tin tưởng hôn nhân của Tân Diệu và Phùng Thánh Chu sẽ kiên cố như là bàn thạch, hạnh phúc vĩnh cửu! 

...

Bắc Huyền Thiên.

Cách Huyền Băng Cung hơn hai vạn dặm có một quân doanh mới tạo dựng.

Quân doanh này quy mô hùng vi, ở cao nguyên cao vạn trượng, có chút khí thế,

Mà lúc này.

Trong sân diễn võ to lớn trong quân doanh.

Trăm vạn nữ binh đều người mặc chiến bào khôi giáp Bắc Huyền Thiên đặc chế, khí thế phần phật.

Trước sân diễn võ là một tòa đài cao lớn cao tới mười trượng.

Đông Hoàng Tử U người mặc một bộ phi phượng chiến bào màu trắng, dáng người diễm tuyệt, phong thái cái thế, nhìn xuống trăm vạn nữ binh phía dưới.

Giọng nói của nàng thanh thúy êm tai, nhưng lại không mất uy nghiêm Đế Hoàng.

Lượn lờ trên không sân diễn võ.

"Các ngươi chính là chỉ đầu tiên của Bắc Huyền Thiên ta, cũng là đệ nhất chỉ nữ tử quân đội toàn thiên hạ, trên người gánh trách nhiệm không kém bất kỳ chỉ  quân nào!"

"Hôm nay, trẫm ban cho các ngươi danh 'Phi Phượng Quân! Hi vọng các ngươi có thể Phượng Vũ Cửu Thiên, sau này mỗi một trận đều đánh ra khí khái và bá đạo của nữ tử!"

Vừa nói dứt câu, trăm vạn đại quân đều vung tay hô to.

“Tiếp theo, trẫm sẽ chọn lựa một vị đại nguyên soái cho Phi Phượng Quân"

"Chủ tướng các ngươi phải toàn lực ứng phó, lấy ra thực lực tốt nhất!"

Thập đại chủ tướng đứng trước tất cả đội ngũ nghe vậy thì lập tức quỳ một gối xuống đất: "Vâng!"

... ... ... ... ... . . .  . 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi