TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 "Tỷ tỷ và muội muội các nàng đều có thể lập tức nhớ kỹ, chỉ có ta luôn luôn quên!" 

 Nàng vẻ mặt vô tội ôm cánh tay Lâm Hiên: "Cha, có phải ta đần hơn các nàng hay không?" 

 "Dĩ nhiên không phải!" Lâm Hiên vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng: “Các ngươi đều thông minh!" 

 Hắn đã hiểu, Tuyền Hi bởi vì luôn không nhớ được cái chữ này cho nên trong lòng có chút tự ti. 

 "Vậy tại sao ta lại quên mất không nhớ được chứ?" Tuyền Hi chớp mắt to. 

 Có được giáo trình vú em hoàn mỹ, đương nhiên Lâm Hiên biết nguyên nhân trong đó! 

 Hắn ôn hòa nói ra: "Trên thực tế, mỗi đứa bé khi trong giai đoạn học biết chữ đều sẽ có chữ không nhớ được." 

 "Nhưng mà cha có một biện pháp thần kỳ, có thể để ngươi không còn quên nữa." 

 Thông qua giáo trình, hắn biết. Muốn để bọn nhỏ nhanh chóng học và biết được chữ thì nhất định không thể dạy theo khuôn khổ được. Biện pháp tốt nhất chính là vừa học vừa chơi. Dùng chuyện xưa hoặc là nhạc thiếu nhi sinh động để đánh sâu vào trong trí nhớ của bọn nhỏ. 

 "Vậy cha mau nói cho ta biết đi!" Tuyền Hi vẻ mặt không kịp chờ đợi. 

 Lâm Hiên cười nói: "Đây là một bài nhạc thiếu nhi, ngươi học hát cùng với cha nào!" 

 Nói xong, hắn bắt đầu hát ra bài nhạc thiếu nhi đã được sửa xong. 

 "Dao a dao, dao a dao, dao đến cầu bà ngoại." 

 "Cầu ba ngoại, ba ụ đất, cùng nhau dao với ta." 

 "Ta hỏi đất này kêu là gì, tên của nó cũng là dao." 

 Tuyền Hi học hát theo một lần thì hai mắt sáng lên: "Ba ụ đất, cũng gọi là dao!" 

 "Không sai, chính là ý này." Lâm Hiên hỏi: “Bây giờ có thể nhớ kỹ hay chưa?" 

 "Đương nhiên có thể!" Tuyền Hi lập tức hát lại bài nhạc thiếu nhi này một lần, một chữ cũng không sai. 

 Đinh! 

 Lúc này, giọng nói máy móc của hệ thống cũng vang lên. 

 "Ngươi dạy cho nhị nữ nhi nhớ kỹ một chữ mới, ban thưởng: Hỗn Độn Thánh Thể!" 

 ………………………………… 

 "Giúp Tuyền Hi nhớ kỹ một chữ thì ban thưởng Hỗn Độn Thánh Thể, hệ thống này đúng là hào phóng!" 


 Nhìn thấy hệ thống cho ra phần thưởng, trong lòng Lâm Hiên vui mừng. Hỗn Độn Thánh Thể, thể chất Tiên Thiên Thần cấp cực kì hi hữu trân quý. 

 Trước mắt, xếp hạng số một trong số thể chất Thần cấp Cửu Thiên Tiên Vực! Có được Thánh thể này có thể hấp thu vô tận đạo lực từ trong hỗn độn trong vũ trụ hư vô mờ mịt. Cho đến khi nhục thân viên mãn chí tôn, vô địch khắp thiên hạ. 

 Có thể nói đây là một loại thể chất dành cho người lười không cần tu luyện. Nhưng như vậy cũng không trở ngại nó mạnh mẽ biến thái. 

 Nếu như nói Lâm Hiên không vui thì tuyệt đối là giả! 

 Đinh! 

 "Có rút ra phần thưởng hay không?" 

 "Rút ra!" 

 "Thành công rút ra Hỗn Độn Thánh Thể!" 

 Trong chốc lát, Lâm Hiên cảm thấy thân thể của mình xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Tất cả xương cốt kinh lạc, da thịt mạch máu, lấy hạt làm đơn vị, bị đánh nát gây dựng lại. 

 Trong cơ thể của hắn, giống như trong nháy mắt vỡ nát thành vũ trụ có được chục tỷ ức hành tinh, đang dựa theo một cái quy tắc mới sắp xếp tổ hợp lại. Gần như trong một cái hô hấp ngắn ngủi, loại sắp xếp tổ hợp này triệt để hoàn thành. 

 Lâm Hiên cảm nhận được, mỗi một tế bào của mình giống như đều sinh ra cộng minh với hỗn độn tâm thâm thúy mênh mông. Dù ngồi bất động thì hắn cũng có thể thông qua hư không hút đạo lực vào trong cơ thể. 

 "Không hổ là Thần thể đỉnh cấp, đúng là quá mạnh!" 


 Sau khi Lâm Hiên tỉ mỉ cảm ngộ, nhịn không được phát ra cảm khái như thế. 

 "Cha, là ta hát không tốt sao?" Tuyền Hi nhìn thấy Lâm Hiên sững sờ, trái tim nhỏ lập tức xiết chặt. 

 Lâm Hiên vội vàng lấy lại tinh thần, lắc đầu cười nói: "Đương nhiên không phải! Tuyền Hi bảo bối của ta hát rất là hay!" 

 Nữ nhi ngoan học một chữ lạ thì để cho Lâm Hiên được Thần thể, Lâm Hiên có thể nói là yêu nàng chết mất! 

 "Hì hì!" Tuyền Hi cười vui vẻ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu. 

 Chỉ cần nhớ kỹ bài nhạc thiếu nhi này thì nàng cũng không cần phải sợ mình không nhớ được cái chữ đó nữa. 

 Lúc này, mấy người Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đi tới. Các nàng vừa mới nghe được Tuyền Hi hát, cảm thấy nghe rất thú vị. 

 "Tuyền Hi, ngươi vừa hát cái gì đó?" Tuyền Châu hỏi. 

 Tuyền Hi cười nói: "Là nhạc thiếu nhi cha dạy ta, chúng ta cùng nhau hát đi!" 

 "Được!" Tuyền Hàm vui vẻ vỗ vỗ tay. 

 Tuyền Ấu cũng vẻ mặt chờ mong, tiểu ma nữ này chẳng những nghịch ngợm, còn thích ca hát. Sau đó bốn chị em vừa ca vừa nhảy múa trong đại viện, nhìn rất là vui vẻ. 

 Lúc này, một giọng nói quyến rũ truyền vào: "Các bảo bối, các ngươi đang hát bài hát gì đó?" 

 Đông Hoàng Tử U người mặc trường bào màu tử kim, giẫm gót sen uyển chuyển đi vào bên trong. 

 Bốn tiểu nha đầu vội vàng vây lại. 

 "Mẫu thân, là bài hát mà cha dạy cho chúng ta hát đó, hay không!" 

 Nói xong, các tiểu nha đầu cùng nhau hát lại bài nhạc thiếu nhi đó một lần nữa. 

 "Đúng là hay!" Đông Hoàng Tử U mặt lộ vẻ vui sướng, không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Lâm Hiên đang ở xa xa. 

 Không ngờ được là hắn còn có tài hoa như thế này, trong nội tâm nàng âm thầm nghĩ như thế. 


 Nếu như là một người khác nghe được nàng nói như vậy thì chắc chắn sẽ tò mò hỏi một câu quý nhân đó là ai. Nhưng Lâm Hiên lại vẻ mặt không thèm để ý chút nào. Suy cho cùng, đối với những chuyện này hắn hoàn toàn không có hứng thú, chí không tại thiên hạ. 

 Thu hồi suy nghĩ, Đông Hoàng Tử U mỉm cười, hỏi mấy người Tuyền Châu: "Mấy ngày nay các ngươi không có lười biếng không luyện kiếm và làm bài tập đó chứ?" 

 "Không có!" 

 "Có cha bên cạnh, chúng ta đều rất chăm chỉ!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi