TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Bộ lạc Liệt Diễm có tổng cộng có mười ba triệu người, trời sinh dũng mãnh thiện chiến, giỏi về thuần dưỡng yêu thú. Những nơi mà bọn họ đi qua thường đều thi hài khắp nơi máu chảy thành sông. Cướp bóc đốt giết, không gì mà bọn họ không làm! 

 Chẳng những những cư dân rải rác ở bên ngoài Lam Vân Quốc, thậm chí người trong Lam Vân Quốc nhìn thấy bọn họ cũng sợ hãi giống như nhìn thấy Tử Thần. 

 Nhìn thấy Thanh Dực Phi Điểu Ngọc Liễn xe tiến vào trên không Lam Vân Quốc. 

 Ba kỵ sĩ dẫn đầu bộ lạc Liệt Diễm đều giảm chậm tốc độ và toàn bộ đội ngũ cũng đều giảm chậm tốc độ lại. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngọc Liễn Xa. 

 Bên trái, đại hán để râu quai nón lên tiếng nói: "Hẳn là Ngọc Liễn Xa đó đúng là đi vào bên trong Lam Vân Quốc?" 

 Hắn tên là Mộc Ca, chính là một trong số thập đại dũng sĩ của bộ lạc Liệt Diễm. 

 Ở bên cạnh hắn nam tử đứng ở chính giữa, trên hai lỗ tai treo hai bộ xương màu đen. 

 Hắn là thân đệ đệ của Ba Hách Đồ thủ lĩnh bộ lạc Liệt Diễm, Ba Hách Lâm. 

 Hắn xùy cười một tiếng nói: "Lam Vân Quốc chỉ là một cái quốc gia nhỏ ở bên trong Đông Hoang đại địa, làm gì có tư cách móc nối được quan hệ với người trong Bắc Huyền Thiên!" 

 Trong lúc nói chuyện, Ngọc Liễn Xa đã tan biến trong tầm mắt của bọn họ. Bởi vì khoảng cách thực sự quá xa, cũng không thể nhìn rõ Ngọc Liễn Xa rốt cuộc là rơi vào bên trong Lam Vân Quốc hay là đã rời khỏi Lam Vân Quốc. 

 Mộc Ca và một dũng sĩ khác liếc nhìn nhau, trầm tư một lát sau đó cùng gật đầu. 

 "Nói không sai, nếu như Lam Vân Quốc có hoàng thất Bắc Huyền Thiên làm chỗ dựa thì cũng đâu thể nào bị bộ lạc Liệt Diễm chúng ta ép tới phải co đầu rút cổ như một con rùa như vậy?" 

 Ba Hách Lâm cười lạnh: "Chính là đạo lý này." 

 "Hôm nay, chúng ta tiến đến Lam Vân Quốc, nhất định phải làm cho bọn họ cắt đất nhiều bồi thường tiền nhiều." 

 "Tơ lụa, châu báu, mỹ nhân, bộ lạc Liệt Diễm chúng ta tất cả đều muốn!" 

 "Đường Vũ, tên quốc quân vô năng đó nếu như dám từ chối chúng ta thì sẽ để cho kèn lệnh của bộ lạc Liệt Diễm vang vọng mỗi một góc của Lam Vân Quốc!" 

 Bọn người Mộc Ca đều lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Thiện!" 

 ... 

 Lam Vân Quốc, hoàng cung. 

 Quốc quân Đường Vũ đang mặc mũi tràn đầy u sầu ngồi trên bảo tọa. 


 "Ai!" 

 Thở dài một tiếng nặng nề, Đường Vũ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía thương thiên. 

 "Đường Vũ ta, hôm nay chẳng những muốn thẹn với chư vị tiên tổ Hoàng đế, cũng thẹn với thiên hạ con dân này!" 

 Trong vòng một năm gần đây, bộ lạc Liệt Diễm lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng cấp tốc lớn mạnh. Bọn họ điên cuồng phát động chiến phạt, không ngừng chiếm đoạt bộ lạc nhỏ xung quanh, sau đó lại đem ánh mắt đặt ở Lam Vân Quốc địa linh nhân kiệt. Một năm qua, quân đội Lam Vân Quốc và bộ lạc Liệt Diễm đánh hơn một trăm lần to to nhỏ nhỏ. 

 Trong đó, bảy tám phần mười đều là bộ lạc Liệt Diễm chiến thắng. Chẳng những cổ vũ khí diễm cho bộ lạc Liệt Diễm, cũng làm cho sĩ khí tam quân Lam Vân Quốc giảm lớn. 

 Bây giờ Lam Vân Quốc đã không còn sức để đối phó với bộ lạc Liệt Diễm hung hãn ngang ngược. Vì bảo vệ được quốc gia này, Đường Vũ bị ép phải cầu hòa với bộ lạc Liệt Diễm. 

 Hôm nay, phó thủ lĩnh bộ lạc Liệt Diễm Ba Hách Lâm sẽ dẫn người đến Lam Vân Quốc ra điều kiện. Đường Vũ cho dù có ngu dốt như thế nào đi nữa cũng biết chắc chắn bọn họ sẽ giở công phu sư tử ngoạm. 

 Chỉ sợ sau khi trải qua trận đàm phán ngày hôm nay thì Lam Vân Quốc cũng sống không dễ dàng gì! 

 Nghĩ tới những thứ này, Đường Vũ lắc đầu liên tục, thậm chí trong mắt còn chảy ra nước mắt phẫn uất và khuất nhục. 

 "Bệ hạ! Xảy ra chuyện lớn!" 

 Đúng lúc này, Thừa tướng Ngô Cảnh Hiền vội vàng đi vào đại điện. 

 Nhìn thấy hắn vẻ mặt hốt hoảng, trái tim Đường Vũ bỗng nhiên co rụt lại, chẳng lẽ là bọn người Ba Hách Lâm tới? 

 "Chuyện gì?" Đường Vũ cố nén bối rối. 

 Ngô Cảnh Hiền nuốt một ngụm nước bọt nói: "Vừa rồi có một cái Ngọc Liễn Xa đến từ hoàng thất Bắc Huyền Thiên rơi vào Lam Vân Quốc chúng ta." 

 "Thần suy đoán, chắc chắn là có đại nhân vật cực kỳ tôn quý giáng lâm!" 

 "Hoàng thất Bắc Huyền Thiên, tại sao lại có người đi đến Lam Vân Quốc chúng ta?" Đường Vũ mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động, rất có vài phần thụ sủng nhược kinh. 

 "Thần đang phái người tiến đến đó để điều tra việc này." Ngô Cảnh Hiền nói. 

 "Còn điều tra cái gì?" Đường Vũ kích động vỗ long ỷ đứng lên. 

 "Cô phải chờ bọn người Ba Hách Lâm, ngươi thay thế cô tranh thủ tiến về chỗ Ngọc Liễn Xa hạ xuống!" 

 "Không cần biết người tới là người nào, ngươi đều phải dùng quốc lễ để đối đãi!" 

 "Nếu có thể mời hắn đến hoàng cung thì cô phong ngươi làm Quốc công!" 

 Ngô Cảnh Hiền nghe vậy, trong lòng cũng trở nên kích động, vội vàng đáp ứng: "Vâng, thần lập tức đi ngay!" 

 Nhìn thấy hắn vội vàng rời khỏi, Đường Vũ ngửa đầu chỉ lên trời. 

 "Hi vọng trời xanh có mắt, có thể để cho vị đại nhân vật vô danh này cứu Lam Vân Quốc ta trong thủy hỏa!" 

 ... 

 Lam Vân Quốc, Hương Thành. 


 Lâm gia đại viện. 

 Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ rơi trong sân. 

 Ngắm nhìn bốn phía, rời khỏi một đoạn thời gian, tất cả mọi thứ trong nhà vẫn như cũ. 

 "Thiếu gia!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi