TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 Chỉ cần trải qua một ngày lễ với các nữ nhi thì có thể nhận được phần thưởng như thế, Lâm Hiên cảm thấy cuộc sống này quá tốt đẹp! 

 Đinh! 

 "Có rút ra ban thưởng hay không?" 

 "Rút ra!" 

 "Thành công rút ra Thái Diễn Đan Quyển! Tư liệu đang trong quá trình gia nhập... 20%... 100%, hoàn thành!" 

 Trong nháy mắt, tất cả tin tức và ghi chép trong đan quyển đều tràn vào trong não của Lâm Hiên. 

 "Các ngươi đúng là con gái tốt của cha!" 

 Lâm Hiên mừng rỡ trong lòng, ôm bốn cô con gái hôn mỗi người một cái. 

 Mấy người Tuyền Châu đều vô cùng vui vẻ, hiển nhiên những chuyện mà mình làm hôm nay khiến cho cha rất vui vẻ. 

 "Cha, chúng ta có thể ở lại hạ giới chơi lâu một chút hay không?" Tuyền Ấu không muốn lập tức trở về Bắc Huyền Thiên ngay bây giờ. 

 Ba người Tuyền Châu cũng có ý tưởng giống như vậy, đối với các nàng thì hạ giới vẫn là một nơi rất là mới mẻ. 

 "Có thể, tết thanh minh ngoại trừ tảo mộ còn có thể nhảy dây chơi diều, cha dẫn các ngươi đi chơi." Lâm Hiên một mặt cưng chiều. 

 "Tốt a!" 

 Các tiểu nha đầu vô cùng vui vẻ. 

 ... 

 Hoàng hôn. 

 Lâm Hiên dẫn theo chúng nữ nhi trở lại Ngọc Liễn Xa. 

 Từ xa thì đã nhìn thấy một lão giả trên người mặc triều phục lộng lẫy đứng ở gần Ngọc Liễn Xa, lo lắng đi qua đi lại. 

 Lâm Hiên thấy thế thì không có trực tiếp đi vào bên trong Ngọc Liễn Xa mà dẫn theo chúng nữ nhi rơi vào cách đó không xa, cùng đi đến Ngọc Liễn Xa. 

 Ngô Cảnh Hiền nghe được động tĩnh quay người nhìn lại thì thấy Lâm Hiên mạo như trích tiên, dáng vẻ phi phàm. Bên cạnh hắn, bốn cô con gái đáng yêu giống như những tiểu tiên nữ. 

 Ngô Cảnh Hiền lập tức lộ ra vẻ mặc kích động, vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Công tử là chủ nhân của Ngọc Liễn này?" 

 Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, hỏi: "Ngươi là?" 

 Ngô Cảnh Hiền lập tức kích động đến hai tay khẽ run, cung kính nói ra: "Tại hạ Thừa tướng Lam Vân Quốc Ngô Cảnh Hiền!" 

 "Công tử, ngươi hẳn là Bắc Huyền Thiên Đế phu?" 


 "Ngươi nhận ra ta?" Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng. 

 "Cũng không phải, từ trước tới giờ tại hạ chưa từng nhìn thấy phong thái của Đế phu." 

 Ngô Cảnh Hiền lắc đầu. 

 "Là một vị bằng hữu trong văn đạo của tại hạ đã từng miêu tả lại dung nhan của Đế phu và bốn vị tiểu công chúa, cho nên tại hạ cả gan suy đoán như thế." 

 "Thì ra là thế." Lâm Hiên gật gật đầu: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?" 

 Ngô Cảnh Hiền thu hồi tiếu dung, vẻ mặt ngưng trọng nói ra: "Đế phu có chỗ không biết, trước mắt Lam Vân Quốc đang bị bộ lạc Liệt Diễm ngoại cảnh ức hiếp." 

 "Hôm nay, dũng sĩ bộ lạc Liệt Diễm sẽ vào trong hoàng cung đòi hỏi thành trì và tiền tài, sợ là một số nữ tử vô tội của bổn quốc cũng sẽ bị bọn họ ép buộc bắt đi." 

 "Có thể nói, bây giờ cả nước đều không thể chịu nổi gánh nặng này cho nên bệ hạ mới lệnh cho ta đến đây muốn cầu Đế phu cứu Lam Vân Quốc trong thủy hỏa!" 

 ……………………………………………….. 

 "Thì ra là thế." Lâm Hiên gật gật đầu. 

 Hắn hoàn toàn không ngờ được là tình cảnh hiện tại của Lam Vân Quốc đã gian nan như vậy. 

 Trước đó mình ở Lâm gia đại viện làm thiếu gia cá mặn, cả ngày oanh oanh yến yến đến nhà cầu hôn, hắn còn tưởng rằng quốc gia này quốc thái dân an lắm. Hiện tại xem ra là do mình quá cá ướp muối cho nên mình không biết được tình huống của quốc gia này. 


 Ngô Cảnh Hiền thấy Lâm Hiên bình tĩnh như thế thì trong lòng không khỏi cảm thán không hổ là đại nhân vật ở Bắc Huyền Thiên. Chỉ sợ trong mắt hắn, toàn bộ Lam Vân Quốc cũng hoàn toàn không đáng giá nhắc tới, so với một cục đá dưới đất thì cũng không kém bao nhiêu. 

 Mang lòng tràn đầy kính sợ, Ngô Cảnh Hiền hành lễ nói: "Lam Vân Quốc chúng ta, nhân khẩu chỉ có năm vạn vạn người, đối với Đế phu ngài, không có ý nghĩa." 

 "Nhưng mà tại hạ vẫn ôm một chút hy vọng khẩn cầu Đế phu xuất thủ tương trợ, cứu vớt Lam Vân Quốc chúng ta!" 

 Lâm Hiên mỉm cười: "Ngươi nói quá lời, nếu như có thể trợ giúp Lam Vân Quốc vượt qua nguy cơ thì đương nhiên là ta sẽ làm hết sức mình." 

 Lam Vân Quốc là quốc gia mà hắn sinh sống sau khi xuyên việt. Hắn há có thể trơ mắt nhìn quốc gia của mình hãm sâu nước sôi lửa bỏng, bị gót sắt man di chà đạp? 

 Mấy người Tuyền Châu nghe vậy cũng lập tức nắm chặt tay Lâm Hiên. 

 "Cha, vậy chúng ta cùng đi làm việc tốt đi!" 

 "Đi mau nha!" 

 Nhìn thấy chúng nữ nhi nhiệt tình vội vàng như vậy, Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng: "Tốt tốt tốt, bây giờ cha lập tức dẫn các ngươi đi!" 

 Sau đó, hắn nắm bốn tiểu nha đầu đi lên Ngọc Liễn Xa. 

 Ra lệnh một tiếng, bốn con Thanh Dực Phi Điểu lập tức bay lên trên không trung. Ngọc Liễn Xa xa hoa tôn quý giống như là một chiếc xe tới từ tiên cảnh, dẫn theo quang huy lóa mắt bay thẳng đến hoàng cung Lam Vân Quốc. 

 Dưới đáy, Ngô Cảnh Hiền kích động đến không kềm chế được. Hắn chăm chú nắm chặt nắm đấm, nhịn không được hô to một tiếng: "Lam Vân Quốc được cứu rồi!" 

 Nói xong vội vàng xoay người cưỡi khoái mã chạy về hoàng cung. 

 ... 

 Lam Vân Quốc, hoàng cung. 

 Ầm ầm! Một tiếng. 

 Thủ vệ hoàng cung còn chưa hoàn toàn mở cửa cung ra thì đã bị một lực trùng kích to lớn phá tan. Ba Hách Lâm dẫn theo Mộc Ca và hơn ngàn thiết kỵ mạnh mẽ đâm tới, như là đi vào trong chỗ không người. 

 Mấy thủ vệ bị đụng bay kêu rên bò dậy, vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ nhìn bóng dáng mấy người Ba Hách Lâm. 


 Mà là bắt đầu! 

 Lúc này. 

 "Bệ hạ, người của bộ lạc Liệt Diễm đến!" 

 Thái giám khẩn trương hô lên khiến cho Đường Vũ đang ngồi trên bảo tọa nheo mắt lại. Không đợi hắn lấy lại tinh thần, đám người Ba Hách Lâm đã cưỡi yêu thú đi đến cửa đại điện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi