TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 "Còn nữa, chúng ta nguyện di chuyển về phía phương bắc bảy ngàn dặm, rời xa quốc cảnh Lam Vân Quốc!" 

 Hắn cũng cực kỳ khẩn trương, một hơi nói ra nhiều điều kiện bồi thường như vậy. Hắn tin tưởng, ca ca của mình Ba Hách Đồ ở đây thì chắc chắn cũng sẽ nói như vậy. Bởi vì khí tức Đế Cảnh của Lâm Hiên quá đáng sợ, khiến cho hắn cảm thấy mình nhỏ bé giống như là sâu kiến. 

 "Cho các ngươi ba ngày, nếu như không làm được..." Lâm Hiên mỉm cười, không nói cũng hiểu. 

 "Xin Bắc Huyền Thiên Đế phu yên tâm, nhiều nhất một ngày chúng ta có thể làm được!" Ba Hách Lâm vội vàng nói. 

 Lâm Hiên khẽ vuốt cằm. 

 Chuyện làm đến mức này, tin tưởng bộ lạc Liệt Diễm cũng không dám tiếp tục làm loạn. Tất cả mọi chuyện đã làm hôm nay coi như là vì để cho quốc gia mà mình đã từng sinh sống có được sự an bình tường hòa đi. 

 Được Lâm Hiên cho phép, Ba Hách Lâm vội vàng xoay người rời khỏi đại điện. 

 Len lén lau mồ hôi lạnh trên trán một chút, trong lòng Ba Hách Lâm than thở một tiếng: “Má ơi, có thể nói là xuất sư bất lợi, sao lại đụng phải đại nhân vật khủng bố như vậy chứ?" 

 Hít sâu một hơi, hắn vội vàng gọi bọn người Mộc Ca rời khỏi đây. 

 Ra khỏi cửa, Mộc Ca nhịn không được nói ra: "Phó thủ lĩnh, điều kiện vừa rồi ngươi đưa ra quá nhiều chúng ta có thể làm được trong vòng một ngày hay sao?" 

 "Làm không được cũng phải làm cho được!" Ba Hách Lâm một mặt kiên quyết. 

 "Cho dù là ca ca của ta ở chỗ này thì hắn cũng phải nói như vậy!" 

 "Dù sao trước mặt Bắc Huyền Thiên Đế phu, ta hoàn toàn không có tư các mặc cả!" 

 "Để cho hắn mở miệng thì không bằng chúng ta tự mình chủ động nói ra, cho dù điều kiện có hại khác như thế nào cũng phải làm được, đây là thái độ nên có khi đối mặt với đại nhân vật!" 

 Bọn người Mộc Ca nghe xong thì đều yên lặng gật đầu. 

 Hôm nay, rốt cuộc bọn họ cũng cảm nhận được uy nghiêm của một đại nhân vật có thể bắt ép người khác đến mức nào. 

 ………………………………….. 

 Nhìn thấy Ba Hách Lâm dẫn theo người của bộ lạc Liệt Diễm chật vật rời đi, bọn người Đường Vũ và Ngô Cảnh Hiền không khỏi vui vẻ ra mặt. Bắc Huyền Thiên Đế phu xuất hiện, chỉ sợ sẽ để lại bóng ma khó mà xóa được ở trong lòng của thế hệ này của bộ lạc Liệt Diễm! 

 Khỏi cần phải nói, ít nhất thế hệ này của bộ lạc Liệt Diễm tuyệt đối sẽ không dám quấy nhiễu Lam Vân Quốc nữa. Nghĩ đến đây, mấy người Đường Vũ hành lễ với một lần nữa: "Đa tạ Đế phu cứu vớt Lam Vân Quốc!" 

 "Tiện tay mà thôi, không cần khách khí." Lâm Hiên từ tốn nói. 

 Mấy người Đường Vũ đều âm thầm gật đầu. Đế phu không hổ là đại nhân vật. Cứu vớt một quốc gia nhưng hoàn toàn không để ở trong lòng, lòng dạ rộng rãi như thế đúng là khiến cho người ta phải kính sợ. 

 "A?" 

 Trong lúc mọi người ở đây đang nói chuyện với nhau thì một cái đầu nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở cửa đại điện. Một tiểu nữ hài tuổi tương đương với mấy người Tuyền Châu đang nấp ở cửa, nhút nhát nhìn mấy người Tuyền Châu trên kim loan bảo tọa. 

 Đường Vũ xoay người nhìn lại, vội vàng vẫy vẫy tay với tiểu nữ hài: "Dĩnh Nhi, màu đến chỗ gia gia nè!" 

 Tiểu nữ hài Đường Dĩnh lập tức chạy vào cửa, nhào vào trong lòng Đường Vũ. 

 Bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu đều chú ý tới nàng. 

 "Đế phu, tiểu nữ hài này chính là cháu gái của ta Đường Dĩnh." 

 Đường Vũ nói xong, kéo Đường Dĩnh đi lên trước: "Dĩnh Nhi, nhanh bái kiến Đế phu!" 

 Lâm Hiên ôm bốn cô con gái đi xuống kim loan bảo tọa, ôn hòa cười một tiếng: "Miễn đi." 

 Hắn đi tới trước mặt Đường Dĩnh, mấy người Tuyền Châu từ trong ngực của hắn nhảy xuống đất sau đó vây quanh Đường Dĩnh. 

 "Dĩnh Nhi xin chào, ta tên là Tuyền Châu!" Tuyền Châu thoải mái tự giới thiệu. 

 Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng từng người giới thiệu tên của mình cho Đường Dĩnh. 

 Lâm Hiên đã nhìn ra, các tiểu nha đầu muốn kết giao bằng hữu với Đường Dĩnh. Những đứa trẻ ở tuổi này nhìn thấy tiểu bằng hữu ở tuổi tương đương với mình thì luôn thấy rất là hứng thú. 

 Nhìn thấy mấy người Tuyền Châu đều rất thân mật, rốt cục Đường Dĩnh cũng to gan hơn một chút: "Ta tên là Đường Dĩnh, các ngươi muốn làm bạn với ta hay sao?" 

 "Đúng thế!" Mấy người Tuyền Châu đồng thời gật đầu, đồng thời chủ động vươn tay nhỏ. 

 Đường Dĩnh do dự một hồi, cuối cùng cũng đưa tay ra ngoài nắm tay với các nàng. 

 "Vậy bây giờ chúng ta sẽ là bằng hữu!" 

 "Ừm!" 

 "Vậy bây giờ chúng ta cùng nhau chơi đùa đi!" 

 Mấy người Tuyền Châu tiếp tục chơi với Đường Dĩnh ở trong đại điện. 

 Nhìn các nàng chơi đùa, Đường Vũ không khỏi cảm khái nói: "Dĩnh Nhi, đứa nhỏ này tính cách hướng nội, vẫn luôn không có bạn bè gì." 

 "Đây là lần đầu tiên nàng kết bạn với người khác, phải nói là may mắn mà có bốn vị tiểu công chúa mới khiến cho tính cách của đứa nhỏ này trở nên sáng sủa hơn một chút." 


 "Mẹ ruột của nàng khi sinh ra nàng thì chết bởi vì sinh khó, mà bây giờ trai của nàng cũng đang mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc!" 

 Sau đó, Đường Vũ giới thiệu đại khái một chút, phụ thân Đường Dĩnh, cũng chính là Thái tử đương triều. Nửa năm trước khi chiến đấu với bộ lạc Liệt Diễm thì bị trọng thương, trị hoài không khỏi, hơn nữa bệnh tình rất không lạc quan. 

 Lâm Hiên khẽ vuốt cằm, xem ra Đường Dĩnh đúng là một đứa nhỏ số khổ. 

 "Bệ hạ, không xong!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi