Diễn Nguyệt Thánh Chủ híp mắt, lạnh lùng nói: "Nghiệt chướng, Đế phu đã nói ra ngụy trang của ngươi, ngươi còn dám mạnh miệng?"
Tay phải hắn hất lên, hội tụ vô biên Nguyệt Hoa chi lực, hình thành một thanh lợi kiếm đánh xuống.
Oanh!
Kiếm khí kinh khủng đánh Diệp Diễm bay mấy trượng, xé mở mấy trăm đạo vết thương ở trên người hắn, máu tươi chảy đầm đìa.
Diệp Diễm cố nén thống khổ, cắn răng nói: "Thánh Chủ, ngươi cũng nhìn thấy, ta chỉ là một phàm nhân, nếu ta là U Minh ta sẽ để cho ngươi bổ một kiếm như thế sao?"
Hắn cảm thấy, Lâm Hiên nhìn ra trong cơ thể mình có giấu U Minh, lại không có động thủ, có lẽ là bởi vì Lâm Hiên tạm thời không nghĩ ra biện pháp để chứng minh. Đã như vậy, mình không cần nóng lòng ngả bài, tiếp tục chịu nhục. Nếu có thể lừa dối quá quan, kết quả vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
Diễn Nguyệt Thánh Chủ khẽ cắn môi, vừa rồi hắn đánh ra một kiếm này chỉ là thăm dò. Hắn cảm thấy nếu như Diệp Diễm là U Minh, chắc chắn sẽ chống cự, nào biết được Diệp Diễm hoàn toàn không có làm ra bất kỳ phản ứng nào.
"Xem ra U Minh này giấu rất sâu a!"
Diễn Nguyệt Thánh Chủ vẫn tin tưởng Lâm Hiên không nghi ngờ.
Lâm Hiên mỉm cười: "Nếu như ngươi muốn chơi, ta sẽ chơi với ngươi một hồi."
Sở dĩ không có giết chết U Minh, Lâm Hiên muốn dùng kế kích phát ra bản thể của nó, sau đó cứu ra ba người bị nó thôn phệ. Ba người này, có hai người đang ở trong bụng U Minh. Có một người bị U Minh phân thân phụ thể, biến thành dáng vẻ của U Minh. Những chuyện này khi lần đầu tiên Lâm Hiên nhìn thấy Diệp Diễm thì đã nhìn thấu được tất cả.
Mà nói đến U Minh trước mắt này, nó tên là Ma Tâm U Minh. U Minh này có đặc điểm lớn nhất là ưa thích tìm kiếm những người đã từng hiển hách tại thế nhưng trong vòng một đêm rơi xuống đáy cốc để phụ thể. Bởi vì loại người như vậy tâm trí cực kỳ yếu ớt, rất dễ bị chưởng khống.
Giống như mười năm trước, Diệp Diễm từ nhất đại thiên kiêu một đêm rơi xuống thành phế vật, cực kỳ phù hợp khẩu vị của Ma Tâm U Minh. Mà ngoại trừ điểm này, Ma Tâm U Minh cũng cực độ giảo hoạt, bọn chúng có thể phân ra một bộ phận bản thể sống nhờ bên trong nhân thể. Trừ phi lực lượng của người bị sống nhờ đạt tới đỉnh phong, tiến không thể tiến, bọn chúng mới hoàn toàn thôn phệ người này.
Mà muốn cứu ra người bị thôn phệ, biện pháp duy nhất chính là trong vòng một canh giờ sau khi bị nó thôn phệ, đánh tan bản thể của nó. Nếu không, nếu như cưỡng ép cứu ra, rất dễ khiến cho người bị thôn phệ tổn thất một phần thân thể.