TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 "Tê, không ngờ được là Thánh Địa Đại sư huynh cũng tới, vậy hôm nay cái Nguyên Từ Kiếm Thai này, trừ hắn ra thì không còn ai khác!" 

 Lục Trường Sinh tuổi còn trẻ, thiên phú yêu nghiệt, trong toàn bộ giới võ đạo Đông Hoang đều là như sấm bên tai. Bây giờ hắn tuổi vừa mới hai mươi, đã là tu vi Linh Luân đỉnh phong. Một tay Thánh Địa chân truyền "Thiên Tuyền Hoàng Kiếm" xuất thần nhập hóa, kiếm quang diệu Cửu Châu. 

 Hắn vừa xuất hiện, những võ đạo nhân sĩ mơ ước Nguyên Từ Kiếm Thai nhao nhao thu hồi tâm tư. Lục Trường Sinh chẳng những thực lực bản thân kinh khủng, sau lưng còn có một trong số thập đại thánh địa ở Thương Long đại lục, Thiên Toàn Thánh Địa thủ hộ. Nếu ai muốn đoạt với hắn, trừ bỏ nguy hiểm không nói, còn phải gánh áp lực tông môn khó có thể tưởng tượng. 

 Cho nên Lục Trường Sinh xuất hiện, những người khác bỏ ý định cướp đoạt, yên ổn làm người xem! 

 Lục Trường Sinh nhìn thấy hết vẻ kính úy của mọi người, không hỏi nở một nụ cười đắc ý. Hôm nay cái Nguyên Từ Kiếm Thai này có thể trợ giúp hắn bước lên một bậc thang trên con đường kiếm đạo. 

 Ai cũng không thể tranh giành với hắn! 

 Hô ~ 

 Lúc này, một đạo hắc quang bắt mắt phá vỡ hư không, rơi xuống trước mặt Lục Trường Sinh. 

 Lục Trường Sinh tập trung nhìn vào, không khỏi nhướng mày: "Tiêu Vô Ngân!" 

 Người đến là "Tiểu Kiếm Ma" Tiêu Vô Ngân cực kì có danh tiếng trong giới kiếm đạo Đông Hoang. Hắn có số tuổi giống như Lục Trường Sinh, chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Đông Hoang Kiếm Ma Ôn Vũ Hồng. Thực lực của hắn có thể nói là tương đương với Lục Trường Sinh. 

 Tiêu Vô Ngân lên tiếng cười một tiếng: "Lục Trường Sinh, Nguyên Từ Kiếm Thai người tài có được, hôm nay chúng ta ai thể hiện bản lãnh của người đó xem ai có thể là người cười tới cuối cùng đi!" 

 Hắn nói như vậy đủ cuồng, ngoại trừ Lục Trường Sinh ra, hoàn toàn không để tất cả những người khác vào trong mắt. 

 Nhưng mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây không một ai dám lên tiếng phản bác, ngoại hiệu "Tiểu Kiếm Ma" của Tiêu Vô Ngân không không phải là để chơi. Hắn lấy kiếm nhập ma, phía sau còn có Đông Hoang Kiếm Ma làm chỗ dựa, nhất là ngoài mặt không cần phải ghê sợ Thiên Toàn Thánh Địa. 

 Mọi người sau khi cảm thán xong không khỏi dâng lên hứng thú nồng nặc. Hôm nay Thánh Địa Đại sư huynh và Tiểu Kiếm Ma tranh đoạt Nguyên Từ Kiếm Thai, chắc chắn sẽ là một trận long tranh hổ đấu khiến cho người xem rất là hứng thú. 

 Trong đám người, Ôn Viễn Tùng vẻ mặt lo lắng nhìn về phía chân trời xa xa. 

 "Tối hôm qua Đế phu nói hắn sẽ đến Linh Kiếm Sơn, sao đến bây giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?" 


 " 

 “Bây giờ ngay cả Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng tới, nếu như mà bị bọn họ lấy tới tay trước..." 

 Nói nói, Ôn Viễn Tùng bỗng nhiên vỗ trán của mình, tự giễu nói: "Ôn Viễn Tùng, chẳng lẽ ngươi già nên hồ đồ rồi sao?" 

 "Đế phu là tồn tại như thế nào, thứ mà hắn muốn có được thì ở Đông Hoang đại địa này có ai có thể ngăn cản được hắn?" 

 "Đế phu chậm chạp không xuất hiện, chắc chắn là tình thế bắt buộc phải có Nguyên Từ Kiếm Thai, hoàng toàn không cần phải vội vã không nhịn nổi giống như những phàm phu tục tử này!" 

 Nghĩ đến đây, Ôn Viễn Tùng mới bỗng nhiên hiểu được tại sao Đế phu khoan thai đến chậm. 

 Ầm ầm ~ 

 Khi ánh nắng sáng sớm rơi vào trên đỉnh Linh Kiếm Sơn, cả tòa núi bỗng nhiên run rẩy kịch liệt. Một đạo thanh kim sắc quang mang trùng thiên dường như sáng ngọn núi này ra làm hai, chiếu sáng phạm vi trăm dặm xung quanh Linh Kiếm Sơn. 

 Không chờ tất cả mọi người đang có mặt ở đây lấy lại tinh thần. 

 Đạo thanh kim sắc quang mang này bỗng nhiên chia ra làm bốn, hóa thành bốn thanh Kiếm Thai kiếm khí thông thiên đỉnh Linh Kiếm Sơn. 

 "Nguyên Từ Kiếm Thai không phải chỉ có một thanh sao? Vì sao có bốn thanh?" 

 Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều có chút choáng váng. 

 ……………………………………… 

 Trong lúc tất cả mọi người đang có mặt ở đây còn đang nghi hoặc không hiểu. Bốn thanh Kiếm Thai bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, hình thành một cái thanh kim sắc kiếm trận hình tròn. Trong kiếm trận, vô số viễn cổ kiếm văn huyền bí ảo diệu xoay tròn không thôi. Từng đạo hấp lực mạnh mẽ vô song giống như là từ trường điên cuồng khuếch tán ra bên ngoài. 

 Chỉ trong một hơi thở thì kiếm trận đã mở rộng ra gấp trăm lần. Mà cỗ hấp lực đó thì đã trở nên cực kì kinh khủng. Giờ khắc này, mười vạn linh kiếm trên Linh Kiếm Sơn đều phát ra tiếng gào, cực kì không ổn định. Mà kiếm trên người của tất cả kiếm tu đang có mặt ở đây cũng bắt đầu run rẩy không ngừng, phát ra từng tiếng kiếm minh. 

 Cảnh tượng này khiến cho vạn người đang có mặt ở đây sợ ngây người. 

 "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" 

 "Tại sao kiếm của ta không nghe theo lời sai bảo của ta?" 

 "Tình huống không ổn a!" 

 Thậm chí ngay cả thanh kiếm trên người của Lục Trường Sinh và ma kiếm đang giấu ở trên người của Tiêu Vô Ngân cũng bắt đầu xao động bất an. 

 Cho đến thời điểm này thì tất cả mọi người đang có mặt ở đây mới hiểu được, Nguyên Từ Kiếm Thai cũng không phải là người lương thiện. Kiếm Thai này lấy nguyên từ đặt tên, ý nghĩa là nó giống như là một thanh nam châm có thể điên cuồng hấp thụ hết thảy linh kiếm. 

 Bây giờ thì tốt rồi, Nguyên Từ Kiếm Thai không có kiếm được, mà kiếm của mình còn mất luôn. Trong lúc nhất thời tất cả kiếm tôi đang có mặt ở đây im lặng ảo não. 

 Mà hai người Lục Trường Sinh và Tiêu Vô Ngân cũng vẻ mặt tràn đầy bối rối nhìn nhau. 

 Sững sờ chỉ chốc lát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi