TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Nghe được hắn nói như vậy, các tiểu nha đầu đều cười vui vẻ. Cha nói như vậy rất là tốt. Hiện tại xem ra tất cả mọi người đều biết vẽ! 

 Tuyền Hàm lôi kéo ngón tay Lâm Hiên: "Vậy cha thấy ngôi sao là hình dạng như thế nào?" 

 "Đúng đó, cha, ngươi mau nói!" 

 "Ta muốn thấy cha vẽ!" 

 "Rất chờ mong!" 

 Tuyền Châu, Tuyền Hi và Tuyền Ấu, lập tức cảm thấy hứng thú. 

 Nhìn thấy chúng nữ nhi đều vẻ mặt chờ mong và hưng phấn, Lâm Hiên đành phải nói ra: "Tốt tốt tốt, cha sẽ vẽ ngôi sao mà mình nhìn thấy cho các ngươi xem!" 

 Bốn tiểu nha đầu đồng thời khẽ gật đầu, ngôi sao mà cha vẽ ra chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị. 

 Sau đó Lâm Hiên dựa theo nét vẽ trong những phim hoạt hình mà mình từng xem ở kiếp trước vẽ ra một ngôi sao năm cánh ở trên giấy. 

 "Ngôi sao sẽ có hình dáng như thế này sao?" 

 Trên mặt mấy người Tuyền Châu lập tức tràn đầy vẻ hiếu kỳ. 

 Cha vẽ ngôi sao đúng là vô cùng mới lạ! 

 Lâm Hiên nhìn thấy tất cả biểu cảm của các tiểu nha đầu, cảm thấy nếu như chỉ có một ngôi sao năm cánh thì quá đơn điệu cho nên vẽ thêm mấy ngôi sao nữa. Sau đó vẽ một con mắt bên trong mấy ngôi sao năm cánh đó. 

 "Oa!" 

 Các tiểu nha đầu lập tức kinh hô một tiếng. 

 "Ngôi sao thật là đáng yêu!" 

 "Cha thật rất là biết vẽ!" 

 "Rất thích ngôi sao như thế này!" 

 "Ta muốn hái ngôi sao trên bầu trời xuống!" 

 Trải qua Lâm Hiên hoàn thiện, ngôi sao trên giấy rất là đáng yêu giống như trong phim hoạt hình, cũng đi sâu vào trong trái tim của các tiểu nha đầu. 

 Đinh! 

 Lúc này, giọng nói của hệ thông bỗng nhiên vang lên trong đầu Lâm Hiên. 

 "Ngươi hoàn thành một lần dạy vẽ cho các nữ nhi, ban thưởng: Họa kỹ cấp Tông sư!" 

 Nhìn thấy hệ thống nhắc nhở, Lâm Hiên không khỏi nhíu lông mày lại: "Như vậy mà cũng được hay sao? !" 

 Tùy tiện vẽ mấy ngôi sao bạn có thể nhận được kỹ năng hội họa cấp tông sư, như vậy cũng quá sướng rồi chứ! 

 Nghĩ lại, may mắn mà có được kỹ năng mới này. Sau này ở bên cạnh các nữ nhi, trong quá trình bọn nhỏ trưởng thành khó tránh khỏi giới tiếp xúc với càng nhiều nét vẽ khó khăn hơn. Có được họa kỹ cấp tông sư, ứng phó đám tiểu nha đầu, tuyệt đối sẽ thành thạo điêu luyện a! 

 Một làn gió thơm từ cửa cung thổi vào thấm vào ruột gan. 

 Đông Hoàng Tử U ôn nhu nhìn bốn cô con gái một chút, sau đó nhìn về phía Lâm Hiên: "Hôm qua ngươi dẫn bọn nhỏ xuống hạ giới giỗ tổ đúng không?" 

 "Ừm." Lâm Hiên gật gật đầu: "Dẫn các nàng xuống dưới ăn tết, thuận tiện dẫn đi chơi cả ngày." 

 Trong lúc hai người nói chuyện với nhau thì các tiểu nha đầu đều chạy tới, đưa ngôi sao mà Lâm Hiên vẽ tới trước mặt Đông Hoàng Tử U. 

 "Mẫu thân ngươi xem, đây là ngôi sao mà cha vẽ, có phải là rất đẹp hay không?" 

 Đông Hoàng Tử U cẩn thận nhìn thoáng qua, không khỏi âm thầm lắc đầu cười một tiếng. Sinh trong gia đình đế vương, nàng không những từng nhìn thấy vô số họa tác của cao nhân dị sĩ, mà bản thân nàng cũng cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. 

 Dưới cái nhìn của nàng, tiêu chuẩn hội họa của Lâm Hiên đúng là... một lời khó mà nói hết được. 

 Nhưng mà nàng có thể nhìn ra được là Lâm Hiên rất là dụng tâm vẽ lên những ngôi sao này hơn nữa còn rất được bọn nhỏ yêu thích. 

 "Đẹp mắt." Đông Hoàng Tử U không đành lòng đả kích tính tích cực của Lâm Hiên và bọn nhỏ, nói. 

 "Hì hì, ta đã nói là mẫu thân cũng sẽ thích mà!" Tuyền Hi vui vẻ nói. 

 Sau đó, các tiểu nha đầu đều cầm họa chạy qua một bên. Cha vẽ tốt như vậy, các nàng cũng phải nhanh chóng học được, như vậy mới có thể vẽ ra được ngôi sao đẹp mắt giống như cha. 

 Nhìn thấy bọn nhỏ chơi đùa, Lâm Hiên trở lại trên ghế nghỉ ngơi. 

 Đông Hoàng Tử U lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn một lát, nện bước đi tới. 

 Nàng vung ngọc thủ lên, từ trong hư không lấy ra bốn quyên sách cực kỳ tinh mỹ, đưa tới trước mặt Lâm Hiên: "Đây là điển tịch Hoàng gia ‘Bắc Huyền Kinh’ Huyền Băng Cung chúng ta trân tàng vài vạn năm." 

 "Những kinh thư này bao dung thiên văn địa lý, quân sự y thuật, có thể nói là đủ trân quý." 

 "Ngươi khi nhàn hạ có thể xem một chút, ta tin tưởng sẽ rất có lợi ích cho ngươi." 

 Nàng nghĩ thầm Lâm Hiên không chịu khổ tu luyện, như vậy thì đọc sách đề cao mình một chút cũng có thể chứ? Một cái nam trong thế giới này hoặc là theo văn hoặc là theo võ. Cũng không thể cái gì cũng không động vào, hoang phế cuộc sống của mình như thế được. 

 Hơn nữa nàng nhìn thấy Lâm Hiên chăm con, thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, đọc sách một chút cũng không có chuyện xấu gì. 


 Yên lặng cất ‘Bắc Huyền Kinh’, Đông Hoàng Tử U cắn chặt răng ngà, rất muốn mở miệng hỏi Lâm Hiên một vấn đề. Lúc trước ngươi lời thề son sắt nói muốn cưới ta, chẳng lẽ là muốn nằm cưới như vậy hay sao? 

 Thở dài một tiếng, cuối cùng Đông Hoàng Tử U vẫn nói không nên lời. 

 Lúc đầu mình cũng đã quyết định chấp nhận thân phận bình thường của Lâm Hiên, sao bây giờ phải tự mình khiến cho mình bối rối như vậy làm gì? Nói cho cùng, có những lời một khi mình nói ra thì người bị khinh bỉ sẽ là mình. Đâu cần phải cố chấp với mình làm gì? Vẫn là không nên mở miệng nói ra thì tốt hơn, nói một hồi sẽ khiến cho mình tức chết! 

 Hít sâu một hơi, Đông Hoàng Tử U miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười: "Nếu như ngươi cảm thấy không hứng thú thì quên đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi