TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Lâm Hiên nhìn thấy khu vực này cực kì rộng lớn, trang hoàng cực kỳ xa hoa. Hổ phách đài hoa, cốt sứ quang trạch, kim sơn khắc rồng, so với đại điện hoàng cung của một nước cũng không kém bao nhiêu đâu. 

 Toàn bộ Quan Tinh Các bị chia làm bốn căn phòng xa hoa xếp theo Thiên Địa Huyền Hoàng. Có thể quan sát lẫn nhau, lại có thể bảo trì tính bí mật, có thể nói là cực kỳ có lòng. Mà nóc phòng làm từ lưu ly, thông qua đó thì có thể nhìn thấy tinh không ngoài ức vạn dặm. 

 Lúc này đêm tối vẫn chưa giáng lâm nhưng đã có thể nhìn thấy sao lốm đốm đầy trời, nhìn cực kỳ mộng ảo mỹ lệ. 

 Bốn tiểu nha đầu Tuyền Châu nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên. Không khỏi phát ra tiếng thán phục, trong lúc nhất thời đắm chìm trong tinh không mỹ hảo. 

 Nhìn một hồi, Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn bọn nhỏ ngồi xuống. 

 Trong quá trình chờ đợi thịt rượu lên bàn, tiểu nhị bưng văn phòng tứ bảo tới, vẻ mặt lấy lòng nói: "Công tử, ta thấy ngài chính là phong lưu nhã sĩ, không bằng lấy 'Trích Tinh' làm đề, phổ đôi lời thơ đi!" 

 Lâm Hiên buồn cười hỏi: "Quán rượu các ngươi còn có quy định là phải làm thơ trước khi ăn cơm sao?" 

 Tiểu nhị lắc đầu: "Cũng không phải là quy định, chỉ là một cái mánh lới, đại đa số quý nhân đi vào Quan Tinh Các đều thích để lại một chú mặc bảo ở chỗ này." 

 "Cho dù là mánh lới hay là quy định cũng không cần." Lâm Hiên không muốn làm mấy chuyện ra vẻ phong nhã như vậy. 

 Mộ Ấu Khanh vội vàng nói: "Biểu tỷ phu, tại sao không viết? Ngươi văn thải nổi bật, nên bày ra nhiều một chút!" 

 "Đúng đó, tiểu di nói không sai!" Tuyền Châu tỏ vẻ đồng ý. 

 Tuyền Hi cười nói: "Cha, nữ nhi muốn nhìn ngươi viết!" 

 Tuyền Hàm cũng liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, ta muốn thấy cha viết câu thơ về ngôi sao!" 

 Tuyền Ấu gật gù cái đầu nhỏ: "Đúng đúng đúng!" 

 Nhìn thấy chúng nữ nhi chờ mong như thế, Lâm Hiên đành phải đồng ý: "Được rồi." 

 Sau đó, hắn cầm bút lông lên viết lên trên tờ giấy trắng. 

 Tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, thế gian không người như ta vậy! 

 Một bút rơi xuống, khuôn mặt nhỏ của Mộ Ấu Khanh lập tức đọng lại, nội tâm cuồng tán: "Một câu thơ thật là khí phách!" 

 Mà điếm tiểu nhị cũng đọc hai lần, không khỏi vỗ tay tán thán: "Vị công tử này, tiểu nhân được chứng kiến vô số quý khách lưu lại mặc bảo ở đây, nhưng mà những câu mà bọn họ viết không có một câu nào có thể sánh với ngài!" 

 "Tay cầm nhật nguyệt hái ngôi sao, thế gian không người như ta vậy, đúng là tràn ngập một loại bá giả chi khí duy ngã độc tôn!" 

 Tiểu nhị nói như vậy cũng khiến cho khách ở trong ba căn phòng khác nhau nhao đưa mắt nhìn lại. Nghe được câu thơ hắn đọc lên, nam nam nữ nữ trong ba căn phòng khác lập tức xông tới. 

 "Câu thơ này kết hợp với Trích Tinh Lâu càng tăng thêm sức mạnh của nó, lại có thể biểu hiện ra phong thái cái thế duy ngã độc tôn, đúng là tác phẩm xuất sắc thiên cổ khó được!" 

 "Câu thơ thật là khí phách, trình độ thật là cao!" 

 "Hoàn toàn chính xác, dựa vào hai câu này thì đã có Thi Tiên chi tư, không ngờ được là hôm nay lại gặp được cao nhân!" 

 Những nam nữ giày quần này đều là người hào phú quyền quý ở Bắc Huyền Thiên. 

 Nhưng nhìn thấy hai câu thơ này của Lâm Hiên thì bọn họ đều chủ động hạ thấp tư thái lộ ra vẻ kính nể tán thán từ tận đáy lòng. 

 Trong đó có hai ba thiên kim tiểu thư trẻ tuổi mỹ mạo chỉ hận không thể đi lên làm quen với Lâm Hiên. 

 Nhưng nhìn thấy Mộ Ấu Khanh dung nhan như thiên tiên ngồi bên cạnh hắn thì chỉ đành nhịn đau bỏ đi ý nghĩ này. 

 "Công tử, tiểu nhân lập tức đóng hai câu thơ này của ngài treo lên trong tiệm!" 

 Sau khi tiểu nhị nói xong, ôm thơ Lâm Hiên viết mừng khấp khởi đi xuống lầu. 

 Hắn biết, vị công tử tuấn mỹ phi phàm gặp được hôm nay này chắc chắn không phải là đại nhân vật tầm thường. 

 Trích Tinh Lâu có thể có được mặc bảo này, tuyệt đối sẽ có được lợi ích không nhỏ! 

 Lâm Hiên cũng không có ngăn cản điếm tiểu nhị. 

 Câu thơ mà hắn tiện tay viết xuống này bọn họ muốn làm như thế nào thì làm như thế đó đi, Lâm Hiên hoàn toàn không có coi đó là chuyện đáng kể. 

 Sau đó, đồ ăn bắt đầu lên bàn. 

 Lão bản Trích Tinh Lâu tự thân lên lâu, chẳng những hoàn toàn miễn phí cho mấy người Lâm Hiên, mà còn tặng cho bọn họ hai vò rượu ngon trăm năm trân tàng. 

 Bởi vì Lâm Hiên không có tự giới thiệu cho nên lão bản Trích Tinh Lâu cũng không dám mở miệng hỏi thăm. 

 Sau khi cơm nước xong. 

 Lâm Hiên và Mộ Ấu Khanh dẫn theo bọn nhỏ đứng ở đỉnh Trích Tinh Lâu, dựa vào lan can nhìn về nơi xa, thưởng thức phong cảnh Địch Nguyệt Quốc. 

 Bởi vì Trích Tinh Lâu cách hoàng cung Địch Nguyệt Quốc không xa. 

 Đứng ở chỗ cao, Lâm Hiên nhanh chóng khiến cho nhân sĩ bên trong hoàng cung chú ý tới. 

 Địch Nguyệt Quốc, hoàng cung. 


 "Ba ngàn Thông Huyền Cảnh!" Trong ánh mắt Triệu Hồng Diêu lộ ra một tia sợ hãi. 

 Toàn bộ Địch Nguyệt Quốc, số tướng sĩ Thông Huyền Cảnh có thể lấy ra được cũng chỉ hơn hai vạn người. Chỉ một Bành Thành, trong vòng một đêm đã khiến cho bổn quốc tổn thất đông đảo tinh nhuệ như thế, đúng là khiến cho người ta không dám tưởng tượng! 

 Nếu để cho tình thế tiếp tục phát triển tiếp, sợ là cả quốc gia đều sẽ bị những quỷ vật đó xâm chiếm? 

 Thở dài một hơi, Triệu Hồng Diêu vẻ mặt nghiêm túc nói ra: "May mắn hôm qua cô đã ban bố lệnh treo thưởng, chiêu mộ các lộ hào kiệt võ đạo giới đến đây tương trợ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi