TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Triệu Hồng Diêu đi tới sau lưng Lâm Hiên, vội vàng sửa sang lại quần áo và tóc, vẻ mặt cung kính thở dài hành lễ: "Địch Nguyệt Quốc quân Triệu Hồng Diêu, bái kiến Đế phu!" 

 Mấy người Trương Vũ Bằng cũng khom mình hành lễ, mặt mũi tràn đầy vẻ kính sợ. 

 Xoạt! 

 Cảnh tượng này khiến cho toàn bộ quán rượu bộc phát lên từng đợt thốt lên. 

 "Hóa ra hắn chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, khó trách văn thải nổi bật, khí chất siêu tuyệt!" 

 "Quá may mắn! Không ngờ được là lần đầu tiên tới Trích Tinh Lâu thì lại gặp được Đế phu!" 

 "Vừa rồi Đế phu để lại một bộ mặc bảo, chuyện này chắc chắn sẽ lưu danh thiên cổ, trở thành câu chuyện được người đời ca tụng!" 

 "Trích Tinh Lâu... không, Địch Nguyệt Quốc mặt mũi sáng sủa!" 

 …………………………. 

 Lâm Hiên xoay người liếc nhìn đám người một chút, khẽ gật đầu. Không ngờ được là chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm mà sẽ gây ra oanh động to lớn như vậy, ngay cả quốc quân Địch Nguyệt Quốc cũng tới. 

 Bọn người Triệu Hồng Diêu và Du Nguyên Quân lộ ra vẻ kính ngưỡng. 

 Đế phu dung mạo khí chất nhìn gần thì hơn hẳn tiên nhân. Đời này có thể chiêm ngưỡng dung mạo của Đế phu ở khoảng cách gần, có thể nói là một loại may mắn! 

 Mộ Ấu Khanh quan sát thần thái của tất cả mọi người không khỏi âm thầm cười một tiếng, mị lực và khí chất của biểu tỷ phu đúng là không thể ngăn cản được! 

 Nhìn thấy Triệu Hồng Diêu một thân nhung trang, Mộ Ấu Khanh nhịn không được hỏi: "Triệu quốc chủ, tại sao ngươi lại ăn mặc giống như là sắp lên chiến trường vậy?" 

 Triệu Hồng Diêu thấy Mộ Ấu Khanh khí chất hoạt bát, không giống như là Huyền Băng Nữ Đế cao lãnh. Nhưng mà hắn biết có thể đứng bên cạnh Đế phu, thân cận với hắn như thế chắc chắn có thân phận cực kỳ tôn quý. 

 Cung kính nói ra: "Hồi tiểu thư, Bành Thành bỉ quốc đột nhiên phát sinh quỷ loạn, tại hạ liên lạc một đám cao thủ võ đạo chuẩn bị đến đó để diệt quỷ!" 

 Mộ Ấu Khanh có chút hăng hái nhìn thoáng qua bọn người Trương Vũ Bằng: "Nhiều cao thủ Thần Phách Cảnh trở lên như vậy, xem ra lần này quỷ loạn đúng là không đơn giản!" 

 Triệu Hồng Diêu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Lần quỷ loạn này là lần đầu tiên trong lịch sử nước ta!" 

 Mà bọn người Trương Vũ Bằng nhìn thấy Mộ Ấu Khanh liếc mắt một cái là nhìn ra tu vi của mình thì đồng loạt lộ ra vẻ kính sợ. Tinh tế cảm nhận khí tức của Mộ Ấu Khanh, sau đó bọn họ càng cả kinh nuốt một ngụm nước bọt. 

 Chuẩn Đế Cảnh! 

 Cho dù Mộ Ấu Khanh cố ý thu liễm khí tức nhưng vẫn không che dấu được thực lực cực mạnh của nàng. 

 "Vị thiên kim tiểu thư này trẻ tuổi như vậy mà đã là Chuẩn Đế Cảnh, không hổ là người bên cạnh Đế phu!" 

 Trương Vũ Bằng đã biết Lâm Hiên là tu vi Đế Cảnh. Mà mấy người Du Nguyên Quân lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hiên, cũng thông qua Mộ Ấu Khanh, suy đoán Lâm Hiên là Đế Cảnh. 

 Trong lúc nhất thời, mọi người càng thêm kính sợ với Lâm Hiên. 

 "Biểu tỷ phu, ta cũng muốn tham gia vào hành động diệt quỷ lần này, ngươi xem có thể chứ?" Sau đó Mộ Ấu Khanh hỏi Lâm Hiên. 

 Lâm Hiên cười nói: "Ngươi muốn làm nóng người, tôi luyện kiếm đạo, để ngày mai tham dự khảo hạch đúng không?" 

 Mộ Ấu Khanh gật gật đầu: "Cái gì cũng không thể gạt được ngươi! Kiếm đạo một đường, lấy chiến tu đạo, cơ hội lần này khó được, ta không muốn bỏ qua!" 


 "Tiểu di, vậy chúng ta phải đi trợ uy cho ngươi!" 

 Mấy người Tuyền Châu nghe nói như vậy thì đồng loạt nắm nắm nắm nhỏ nhắn của mình. 

 "Được, cám ơn các ngươi!" Mộ Ấu Khanh vui vẻ không thôi, hôn các nàng mỗi người một cái. 

 Nhìn thấy các tiểu nha đầu thương lượng với Mộ Ấu Khanh, Lâm Hiên bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải dẫn theo các nàng cùng nhau tiến về Bành Thành. 

 Nhưng mà khi đến chỗ cách Bành Thành mười dặm, Lâm Hiên và các tiểu nha đầu ngừng tiến lên. Hắn quyết định không dẫn theo bọn nhỏ tới quá gần Bành Thành. 

 Thứ nhất là bởi vì Bành Thành quỷ khí trùng thiên, tiếng oán than dậy đất, có thể sẽ hù dọa các nữ nhi. 

 Thứ hai, theo Lâm Hiên, có Chuẩn Đế Cảnh Mộ Ấu Khanh, còn có danh xưng chuyên nghiệp đối phó quỷ vật Thiên Sư Đạo Du Nguyên Quân, chỉ là quỷ vật trong một cái huyện thành thì không gây ra sóng gió gì. 

 Đã như vậy, mình dẫn theo bọn nhỏ cách không trợ uy cho Mộ Ấu Khanh cũng được. 

 Sau khi chia tay, Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ đi vào trong một khu rừng ở gần đó chơi đùa. 

 Mộ Ấu Khanh và Triệu Hồng Diêu thì ra roi thúc ngựa tiến về Bành Thành. Không bao lâu sau, đám người đi tới ngoài cửa thành Bành Thành. Ngẩng đầu nhìn lại, trên không Bành Thành đều bị một đoàn hắc ám khí lưu bao phủ. 

 Từng đạo gió tanh thê lương xen lẫn hương vị khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn đập vào mặt tất cả mọi người. 

 Triệu Hồng Diêu không khỏi nuốt một chút nước bọt: "Xem ra tình hình còn hỏng bét hơn cả cô tưởng tượng!" 

 Bành Thành quy mô không lớn, ước chừng có hơn ba trăm ngàn người. 


 Nàng nhìn thấy bốn phía trên đường cái là thi hài tán lạc, từng dòng máu tanh hôi chảy từ mỗi một góc ra. Hoàn cảnh nơi này không khác gì luyện ngục trong sách miêu tả. Thê thê thảm thảm, tràn ngập hương vị tử vong khiến cho người ta buồn nôn. 

 Rống! ! ! 

 Hình như là cảm nhận được khí tức của người sống, tầm mười đạo Hắc Ảnh từ trong đống xác chết bò ra, đồng thời nhào về phía Mộ Ấu Khanh. 

 "Những lệ quỷ này toàn thân quỷ khí nồng đậm, đều đã tới gần Thông Huyền Cảnh, quả nhiên có chút thực lực!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi