TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

Chương 864

 Pháp Huyền nhíu mày: “Tôn Giả nói ta sai lầm, vậy tiểu tăng muốn nghe giải thích của Tôn Giả, có được không?” 

 Hắn ta vừa dứt lời, cả hiện trường đều tĩnh lại. 

 Đám người Mộ Ấu Khanh, Đạo Hoài đều nín thở nhìn về phía Lâm Hiên, chờ đợi hắn đưa ra giải thích khiếp sợ muôn đời. 

 Đón nhận ánh mắt mong chờ của mọi người, Lâm Hiên bình tĩnh nói: 

 “Vũ trụ to lớn, vô vàn thế giới, tất cả luôn luôn biến hóa, như nước dâng thủy triều lên, xuân đi thu tới.” 

 “Đáp án của ngươi đã thấy được sự thay đổi nghiệt sát giữa người giết cá và công đức của cao tăng, nhưng ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy sao trời trong vòm giếng đó!” 

 Sắc mặt của Pháp Huyền thay đổi, chỉ với mấy câu này của Lâm Hiên cũng đủ để hắn ta cảm nhận được trí tuệ của Lâm Hiên cao hơn mình rất nhiều. 

 Hắn ta vội vàng nói: “Vậy đáp án chân chính là?” 

 Lâm Hiên nói: “Ngàn người ngàn tướng, ngàn người ngàn cách, ngàn cách ngàn Phật!” 

 “Người giết cá và cao tăng vốn không liên quan, đều có thể vào cực lực, cũng đều có thể không vào cực lạc!” 

 Vừa dứt lời, cả hiện trường chìm vào tĩnh lặng. 

 Ngay cả Pháp Huyền và tất cả tăng nhân đều cố gắng ngẫm nghĩ hàm nghĩa trong lời nói của hắn. 

 Một lúc sau, Pháp Vân Tự tỉnh lại đầu tiên, tiếng người như sấm, liên tục kinh ngạc cảm thán. 

 “Câu ‘ngàn người ngàn tướng, ngàn người ngàn cách, ngàn cách ngàn Phật’ quá hay, lời này thật sự nói ra ý của Chân Phật, làm người khâm phục từ tận đáy lòng!” 

 “Đúng vậy, người giết cá và cao tăng, ai cũng có thể vào được cực lạc, không liên quan đến người còn lại, tất cả đều do những gì bọn họ làm tiếp theo, đây mới là nguồn gốc ảnh hưởng đến sự biến hóa công đức của chính bọn họ!” 

 “Một câu của Tôn Giả nói toạc ý của Chân Phật, như ngồi ngay ngắn trên đỉnh vũ trụ nhìn xuống thế giới, đúng là hạnh phúc của Phật đạo, hạnh phúc của thiên hạ!” 

 …... 

 Thấy mọi người đều bị một câu của Lâm Hiên đánh thức, Pháp Huyền không thể không cúi người hành lễ: 

 “Lời này của Tôn Giả đã thể hiện được trí tuệ rộng lớn, tiểu tăng bội phục!” 

 Thấy Pháp Huyền chủ động hành lễ, các tăng nhân Pháp Vân Tự lộ ra một tia thần sắc vui sướng. 

 Đạo Hoài vội hỏi: “Pháp Huyền đại sư, ngươi tự mình nhận thua rồi?” 

 Pháp Huyền nhíu mày nói: “Tiểu tăng chỉ là kính nể trí tuệ của tôn giả trí, hiện giờ tiểu tăng còn có một vấn đề chưa hỏi, tại sao lại nhận thua?” 

 Đạo Hoài cùng các tăng nhân nhăn mày lại, tới lúc này rồi Pháp Huyền vẫn còn mạnh miệng, không nghĩ tới da mặt người này dày đến như thế. 

 Đạo Thiện tiến lên nói: 

 “Pháp Huyền đại sư, ngươi nói vậy là cũng nhìn ra trí tuậ của tôn giả trí vô biên, ta khuyên ngươi từ bỏ đúng lúc sẽ hơn!” 

 “Nếu không, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là mạo phạm uy nghiêm tôn giả!” 

 Pháp Huyền cắn răng nói: “Hiện giờ ta cùng tôn giả còn muốn đấu một ván cuối cùng, cho nên bây giờ vẫn chưa phân thắng bại!” 

 Đạo Thiện nghe vậy lộ ra một tia tức giận, Pháp Huyền chuẩn bị giở trò lưu manh đây mà! 

 Hắn vừa muốn mở miệng quát lớn, Lâm Hiên nâng lên tay nói: 

 “Không sao, cứ để hắn hỏi một vấn đề đi.” 

 Đạo Thiện vội câm miệng lui về phía sau. 

 Lập tức, các tăng nhân Pháp Vân Tự lộ ra thần sắc vô hạn kính ngưỡng đối với Lâm Hiên. 

 “Tôn giả đối mặt Pháp Huyền điêu ngoa mà vẫn vân đạm phong khinh, bậc này khí độ thật là cử thế hiếm thấy!” 

 “Chỉ là từ thái độ của hai người tôn giả cùng Pháp Huyền xem ra, Pháp Huyền đã thấp hơn một bậc, hắn chắc chắn không phải đối thủ của tôn giả!” 

 Trong lúc mọi người đang bàn tán. 

 Hai tay Pháp Huyền nắm chặt, đưa ra một vấn đề hắn cho rằng khó khăn nhất mà hắn từng đụng phải: 


 “Xin hỏi tôn giả, có một người muốn giết gà, vậy dùng kiếm nhanh hay là dùng đao nhanh hơn?” 

 Đạo Hoài, Đạo Thiện cùng các cao tăng nghe vậy không khỏi nhíu mày. 

 Kiếm linh xảo sắc bén, đao cương mãnh hữu lực, hai thứ đều có đặc sắc riêng, có thể nói là ngang sức ngang tài, chẳng phân biệt được sự khác biệt. 

 Nếu dùng một trong hai để giết gà, hiệu quả hoàn toàn giống nhau, làm sao phân biệt được ưu khuyết điểm? 

 Mọi người vội nhìn về phía Lâm Hiên, nghĩ thầm Lâm Hiên thân là người có đại trí tuệ, hắn nhất định có thể nói ra được mấu chốt trong đó. 

 Chỉ thấy Lâm Hiên lắc lắc đầu: “Cả hai đều không nhanh!” 

 Pháp Huyền vội truy vấn: “Vậy dùng cái gì thì nhanh nhất?” 

 Lâm Hiên: “Dùng tâm!” 

 Nghe vậy, thần sắc của Pháp Huyền không khỏi run lên: “Vì sao dùng tâm lại nhanh nhất?” 

 Lâm Hiên đạm nhiên cười: 

 “Đao kiếm cho dù sắc bén đến đâu, nếu trong lòng người giết gà có chần chờ, làm sao có thể giết nó một cách nhanh nhất?” 

 “Chỉ có trong lòng tràn ngập sát ý, mới có thể nhất kích tất sát, không chừa lại đường sống nào!” 

 Xôn xao! 

 Hai câu nói này của Lâm Hiên lại lần nữa gây ra thanh âm ồn ào bàn tán ở Pháp Vân Tự. 

 “Đao kiếm lại tốt cũng không thắng nổi có một viên sát tâm, lời nói này thật quá tốt, tuyệt đối có hiểu biết sâu sắc!” 

 “ Lời này của Tôn giả thật là một câu nói đúng bản chất, làm người nghe như được khai khiếu!” 

 “Đại trí tuệ! Thật sự là đại trí tuệ!” 

 …… 

 Đám người Đạo Hoài, Đạo Thiện ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lâm Hiên. 


 Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hiên, giống như ở sau lưng Lâm Hiên nhìn đến vô hạn phật quang, chiếu rọi thiên hạ. 

 Nhìn đến mọi người kính ngưỡng tôn sùng đối với Lâm Hiên như thế. 

 Nhất thời sắc mặt Pháp Huyền tái nhợt, ánh mắt càng ngày càng chấn động cùng kiêng kị. 

 Hắn tự hỏi hắn nghiên cứu Phật đạo trong thiên hạ gần mười mấy vạn năm, thuộc dạng đắc đạo cao tăng hàng đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi