TƯỚNG CÔNG TA ĐÂY KHÔNG MUỐN BỊ ÉP CƯỚI

 

 Lâm Hiên thấy được nàng cất Trường Sinh Kinh và Trường Sinh Đan thì lập tức hiểu được ý đồ của Đông Hoàng Tử U. 

 Không khỏi âm thầm lắc đầu: "Nữ nhân này đúng là chưa có từ bỏ ý định mà!" 

 Tu luyện, cái đồ chơi này Lâm Hiên kiên quyết sẽ không đụng tới. Chăm sóc con gái lấy được phần thưởng của hệ thống cuộc sống như vậy không tốt hơn sao? Dựa vào tu luyện có thể tăng thêm bao nhiêu thọ nguyên? 

 "Cha, diều làm xong chưa?" 

 Lúc này các tiểu nha đầu đều hứng thú bừng bừng chạy tới. 

 Vừa rồi cha nói sẽ làm cho các nàng một con diều xinh đẹp! 

 "Xong rồi!" Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng, dùng dây buộc chặt con diều trong tay. Khâu cuối cùng cũng hoàn thành. 

 Một con diều hình hồ điệp cực kỳ đẹp đẽ đỏ rực xuất hiện ở trong mắt của các tiểu nha đầu. 

 "Oa, thật là đẹp!" 

 Các tiểu nha đầu vui vẻ vỗ tay, con diều mà cha làm ra còn đẹp đẽ hơn những công tượng ở trong hoàng cung làm nhiều. Ngay cả Đông Hoàng Tử U sau khi nhìn thoáng qua cũng âm thầm tán thưởng một câu. 

 "Các ngươi thích là được!" Lâm Hiên rất có cảm giác thành công nở nụ cười. 

 Học cách làm diều từ trong giáo trình vú em hoàn mỹ, nó sinh động và đẹp đẽ hơn tạo hình diều ở thế giới này nhiều. Chỉ cần có vật liệu tốt, đương nhiên Lâm Hiên có thể làm ra một con diều đẹp đẽ cho tụi nhỏ. 

 "Cha cha, mẫu thân, chúng ta cùng nhau chơi thả diều đi!" 

 "Đúng thế, ta nhìn thấy người khác cùng nhau chơi thả diều với phụ thân và mẫu thân, chơi rất vui!" 

 Tuyền Châu và Tuyền Hàm chia nhau nắm tay của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U. 

 Đông Hoàng Tử U không đành lòng từ chối bọn nhỏ, đành phải gật đầu: "Được!" 

 Lâm Hiên giao con diều đặc chế cho Đông Hoàng Tử U: "Ngươi cầm cuộn dây đi, ta kéo." 

 "Ừm." Đông Hoàng Tử U khẽ gật đầu. 

 Sau đó hai người phân công làm việc. 

 Đông Hoàng Tử U chậm rãi đong đưa cuộn dây, Lâm Hiên đứng trước người nàng thông qua sợi dây khống chế con diều bay lên. 

 "Cha cha, mẫu thân, các ngươi nhanh hơn chút nữa!" 


 "Đúng đó, để cho con diều bay cao hơn một chút đi!" 

 Các tiểu nha đầu ở bên cạnh nắm tay nhỏ động viên cho hai người. 

 Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đều bất đắc dĩ cười một tiếng, đành phải làm theo. Đông Hoàng Tử U tăng nhanh tốc độ, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng hợp tác làm việc này với người khác cho nên sắc mặt rất là lạnh nhạt. 

 "Ai nha ~ " 

 Không để ý, nàng dẫm vào một viên đá cuội trong bụi cỏ dưới chân lảo đảo một cái. 

 May mắn là nàng phản ứng cực nhanh lập tức vận chuyển chân nguyên không để cho mình ngã sấp xuống. Không đợi nàng đứng dậy, một cánh tay rắn chắt đã ôm lấy vòng eo thon của nàng. 

 Lâm Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua Đông Hoàng Tử U trong ngực, bình thản nói ra: "Cẩn thận một chút." 

 "Ừm!" Gương mặt của Đông Hoàng Tử U có chút nóng lên. 

 Cố nén cảm giác khác thường, tranh thủ uốn éo vòng eo, rời khỏi tay Lâm Hiên. Nhưng ánh mắt của nàng vẫn không nhịn được mà nhìn cánh tay Lâm Hiên. 

 Không ngờ được cánh tay của hắn rắn chắc như thế. Nàng âm thầm nghĩ. 

 Trong tay Lâm Hiên vẫn còn lưu lại hơi ấm, ánh mắt cũng khẽ quét qua vòng eo của Đông Hoàng Tử U. 


 Eo của nữ nhân này đúng là thon, thân thể cũng rất là mềm mại. Lâm Hiên không khỏi nghĩ. 

 Mà nhìn thấy Lâm Hiên đỡ Đông Hoàng Tử U, các tiểu nha đầu đều lộ ra nụ cười vui vẻ. 

 Tình cảm của cha và mẫu thân thật là tốt. 

 Người một nhà yêu mến lẫn nhau, có thể nói là quá hạnh phúc! 

 Sau đó, bởi vì bọn nhỏ đều đang nhìn, Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đành phải tiếp tục thả diều cho các nàng xem. 

 Đông Hoàng Tử U cố ý quan sát bất kỳ một ngọn cây cọng cỏ nào ở xung quanh, không để cho xảy ra tình trạng quẫn bách vừa rồi nữa. Cho đến khi hai người thả con diều lên mức cao nhất, các tiểu nha đầu mới tranh nhau tới kéo. 

 Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U đưa dây cho các nàng, sau đó đứng ở bên cạnh quan sát các làng chơi. 

 Cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, Đông Hoàng Tử U không nỡ chia tay với bọn nhỏ trở về Huyền Băng Cung xử lý chính sự. 

 ... 

 Cửu Thiên Tiên Vực. 

 Một nơi hoang dã ở bên ngoài Cửu Thiên, trong một sơn động ẩn nấp nào đó. 

 Một nam tử bưu hãn người mặc bạch ngân áo giáp đang ngồi ở trên ghế dài bằng da thú nằm ở chỗ cao nhất trong sơn động. Hắn có mái tóc màu đỏ, ở giữa trán mọc ra một cái sừng màu bạc trắng. Toàn thân vai u thịt bắp tràn ngập vô biên cuồng bạo chi khí. 

 Hắn chính là đương kim thủ lĩnh Ngân Dương Tộc, một trong số thập đại Yêu tộc thống lĩnh bên trong Cửu Thiên Tiên Vực Tang Mạc. 

 "Ba huynh đệ Hắc Ưng Chiến Thần chết, sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì?" 

 Tang Mạc tự lẩm bẩm. Từ khi phái ra ba huynh đệ Câu thị đến bây giờ đã ròng rã chín ngày trôi qua. Nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa tra được một chút dấu vết nào có liên quan tới cái chết của bọn họ. Chuyện này khiến cho trong lòng Tang Mạc có chút bất an. Hắn tiềm ẩn ở trong Cửu Thiên Tiên Vực đã mấy ngàn năm, chưa hề gặp được chuyện gì khó giải quyết như vậy. Trực giác nói cho hắn biết, người giết chết Hắc Ưng Chiến Thần chắc chắn là có đại năng lực kinh thiên! 

 Lúc này một bóng dáng cao cao gầy đeo từ bên ngoài sơn động đi tới. 

 Tang Mạc tập trung nhìn lại, là trợ thủ của mình, Bát giai đại yêu đến từ Hồ tộc Lương Khâu. 

 "Ừm." Tang Mạc hài lòng gật đầu. 

 "Lần này tế tổ không thể coi thường, ta chuẩn bị khẩn cầu lực lượng của tiên tổ giáng lâm." 

 "Nếu như có thể được tiên tổ gia trì thì chắc chắn thực lực của ta có thể tiến thêm một bước." 

 "Cho nên lần tế tổ này tuyệt đối không thể xảy ra một chút sai lầm nào!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi