TƯỚNG KHANH



Bóng đêm dần ngả sang màu đậm hơn, hiện tại đã là giờ đi ngủ, cho nên trên đường lúc này yên tĩnh vô cùng, chỉ có xa xa tình cờ truyền tới tiếng chuông gõ, thế nhưng còn chưa kịp nghe rõ ràng đã vội đi mất.
Phố xá ầm ĩ đông đúc dòng người nay nhấn chìm trong bóng đêm dày đặc đến im lìm đáng sợ, chỉ còn một ánh đèn vụt sáng cùng chuỗi thanh âm đứt quãng.
Thanh âm đó truyền ra từ Tế Sinh đường.
Ánh nến chập chờn rọi lờ mờ lên mấy con sổ trong sổ sách, mà tâm tư của người đang tính toán dường như cũng không đặt trên quyển sách này, bởi vì đối phương cứ dừng mãi trang đó, đã qua lâu vẫn chưa lật trang tiếp theo.
Ông chủ Tế Sinh đường Lỗ Bái lúc này toát mồ hôi hột, lo lắng đề phòng đứng ở bên cạnh, trong lòng thầm đã tính tới tính lui mấy khoản thu chi trong sổ nhiều lần, xác nhận rõ ràng bản thân không tính sai, mới thử mở miệng thăm dò: "Thiếu cốc chủ, sổ sách này có vấn đề gì hay không?"
Ngoài miệng hỏi là sổ sách, thế nhưng người ngoài cuộc như Lỗ Bái đều có thể nhìn ra tâm trạng của Quý Bồ đang rối ren.
Đồng Bi cốc mở ra không ít y quán ở Lê quốc,Tế Sinh đường ở Bình Đô này Quý Bồ đều phải theo lệ đến kiểm ra hằng năm, từ kiểm tra dược liệu liều dùng một năm đến thu chi trong sổ sách hoặc phương pháp chẩn trị, tất cả mọi thứ đều phải xem qua Cho nên mỗi khi Quý Bồ đến đây đều phải ở tận hai tháng, sau khi kiểm tra xong mới quay về.
Năm nay dựa theo thông lệ, Lỗ Bái sớm đã chuẩn bị gian phòng cho Quý Bồ chờ hắn đến thanh lý sổ sách cùng kho hàng.

Thế nhưng không ngờ Quý Bồ đến Bình Đô còn chưa được mấy ngày đã bị Bạch Phi gọi trị bệnh gì đó cho Bạch gia chủ, vì để tiện trong việc chữa trị, hắn cũng ở lại Bạch phủ.
Nhưng mấy ngày gần đây, từ khi Quý Bồ từ Bạch phủ trở về bỗng trở nên bất thường, ngoại trừ mỗi ngày theo lệ đi trị bệnh xong, thời gian còn lại đều quay về Tế Sinh đường.
Lỗ Bái biến mối quan hệ giữ Bạch Bỉnh Thần và thiếu chủ nhà mình, chỉ cho là hai người xảy ra mâu thuẫn, cho nên không nhiều chuyện quan tâm.
Thế nhưng trong lòng Quý Bồ luôn dày vò, hắn đã nhận lời Bạch Sơ Phù, cho nên trong lòng luôn có chút suy nghĩ muốn bảo vệ Bạch Bỉnh Thần.

Năm đó Bạch Bỉnh Thần uống rượu độc, đứng trước cánh cửa sinh tử, Quý Bồ hết sức sầu lo, bây giờ muốn đem bệnh nhân mình từng cứu về lại đương chết lần nữa, Quý Bồ thật sự không cam lòng.
Trong lòng biết bản thân khuyên ngăn Bạch Bỉnh Thần không được, Quý Bồ không thể làm gì khác hơn là viện cớ kiểm toán lại sổ sách Tế Sinh đường dọn ra khỏi Bạch phủ nhằm trốn tránh đối phương.
Rõ ràng là tâm thần không yên, nhìn sổ sách cũng thơ thẩn hồn mây, còn muốn liên lụy Lỗ Bái đã cao tuổi hơn nửa đêm còn phải theo mình, Quý Bồ có chút hổ thẹn, cố gắng tập trung lại.
"Dược liệu này năm nay đưa tới phía nam rất nhiều."Quý Bồ chỉ vào sổ sách hai chữ "linh tiêu" trên sổ sách.
Dược liệu "linh tiêu" chỉ sinh trưởng ở phương bắc, vì vậy Bình Đô mới bố trí một khu dược nông trồng trọt dược liệu tại phương bắc.

Tác dụng của loại thuốc này đối với các chứng bệnh hằng ngày cũng không lớn, vì vậy dược nông cũng chỉ tiện trồng sản lượng ít, trên thị trường cũng không phổ biến.


Nhìn mục ghi chép trong sổ, đa số "linh tiêu" đều vận chuyển về phía nam.
Lỗ Bái híp mắt thấy rõ danh mục ghi chép kia, mới nói: "Là một vị khách buôn dược liệu ở phía nam, mấy năm nay hắn thường mua rất nhiều "linh tiêu" từ chúng ta, năm nay còn định mua nhiều hơn chút."
Vuốt ve tờ giấy này, Quý Bồ cố vơ vét hết tất cả những tác dụng của dược liệu này trong đầu: "Tác dụng của thuốc này hằng ngày không lớn, có thể thay thế bằng thuốc khác, những người buôn dược liệu ít khi tích trữ dược liệu này."
"Vị khách hàng này họ Chử, hình như là ba năm trước đến Bình Đô làm ăn có từng hợp tác với dược đường của chúng ta.

Lúc hắn ở trong kho hàng tìm kiếm dược liệu, nhìn thấy "linh tiêu" đặt ở trong góc, mới lấy làm tò mò dược liệu này, nên chúng ta mới đưa hắn một chút.

Sau đó hai năm qua, cứ cách nửa năm hắn sẽ đến chỗ chúng ta lấy một túi dược liệu, trên danh sách lúc nào cũn có dược liệu "linh tiêu" này." Tuy Lỗ Bái đã cao tuổi, thế nhưng khi nhắc tới xuất xứ của những dược liệu này đều nhớ như lòng bàn tay, chỉ cần nhìn qua, liền có thể ghi lại thật chi tiết rõ ràng.
Làm người chế thuốc yêu cầu phải thạo kiến thức, thương nhân phía nam kia khi nhìn thấy dược liệu khó kiếm được ở chỗ mình, tránh không được tích trữ để tìm tòi nghiên cứu, chuyện này cũng không có gì quái lạ.

Quý Bồ cầm danh sách kê khai những loại thuốc vị kia mua trong hai năm qua cẩn thận xem xét, cũng không thấy có vấn đề gì, thế nhưng trên trực giác hắn lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Trầm ngâm một lúc, Quý Bồ vẫn nhờ Lỗ Bái mở kho hàng vào nửa đêm, lấy ra chút "linh tiêu" cho hắn xem.

Thấy Quý Bồ gấp gáp, Lỗ Bái cũng tự mình lấy một chút đưa đến trước mặt đối phương.
Linh tiêu này nhìn qua liền biết dược liệu phổ thông tầm trung, không tính là quý hiếm.

Quý Bồ cầm một nắm đưa đến chóp mũi ngửi thử, cảm nhận được mùi vị của nó không cay đắng như những thuốc bắc khác, có chút mùi rễ cây mộc hương cực kỳ trong lành, mà mùi hương này dường như hắn đã từng ngửi qua ở đâu đó.
Loại cảm giác quen thuộc này khiến trong lòng Quý Bồ có chút hốt hoảng, trong lúc hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, thì bất ngờ có một người từ ngoài cửa xông tới cầm theo ánh nến run lẩy bẩy hoảng hốt.
"Thiếu cốc chủ, không hay rồi! Quan binh bao vây Bạch phủ, đang tiến vào bên trong bắt người ạ!"
Người chạy đến là một nhóc học trò được Quý Bồ để lại Bạch phủ chăm nom sắc thuốc.


Thấy cậu chạy gấp gáp, mũ trên đầu xiêu vẹo, ngay cả giày cũng mất một chiếc, lúc vào cửa con bị vấp liền lảo đảo ngã uỵch xuống đất, thở hổn hển.
Thân là thần dưới trướng thiên tử, bị quan binh bao vay, chắc chắn không phải việc nhỏ.

Quý Bồ chỉ cảm thấy trong đầu mình chợt "ong" lên một tiếng, mây chuyện biến cố Thương Sơn từ tiền triều, cùng những chuyện quan binh từng bao vây truy n ã lần lượt nhảy loạn xạ trong tâm trí, ngay cả hắn cũng ngơ ngác ra, chỉ biết từng bước theo sau cậu học trò kia đến ngoài cửa Bạch phủ.
Quan binh bao vây Bạch phủ đông như kiến, trong tay bọn họ ai cũng cầm đuốc chiếu rọi khiến tượng sư tử đá ngay cửa sáng choang, chỉnh tề xếp thành một vòng tròn bao lấy bốn phía, người tuy nhiều, nhưng lại không có chút thanh âm nào, chỉ có tiếng lửa xẹt xẹt từ ngọn đuốc vang lên bên trong đêm tối yên tĩnh.
Gió đêm thổi qua khiến Quý Bồ giật mình, lúc này mới hoàn hồn.

Hắn cố gắng kìm chế những suy nghĩ chạy loạn xạ trong đầu mình, trốn ở trong góc cửa hàng bên rìa đường nhìn lén.
Hiện tại điều động quân không ít, bọn họ bao vây Bạch phủ kín như bưng.

Quý Bồ không nhìn thấy rõ tình hình phía trước, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm khôi giáp mấy tên binh lính phía sau, chỉ tiếc là hắn ít khi tìm hiểu chốn triều đình Bình Đô, không phận biệt ra bọn họ từ đội ngũ nào, cho nên chỉ có thể đứng im trong góc tiếp tục xem xét.
Tới lúc gấp rút chợt nghe được thanh âm vang lên từ cửa chính, dường như có người đi ra.
Sau đó liền nghe thấy giọng nói của Quý thúc vang lên: "Vương tướng quân đêm hôm đến, không tiếp đón từ xa.

Chỉ là đêm hôm khuya khoắt tới đây, gây hưng sư động chúng(*), không biết rốt cuộc là có việc gì?"
— Hưng sư động chúng: ra quân ồn ạt
Vương Chấn dĩ nhiên đã chờ ở bên ngoài nãy giờ, cho nên mới gõ cửa lớn Bạch phủ, trong lòng có chút tức giận đang chuẩn bị trút cơn thịnh nộ.

Thế nhưng thấy người ra là lão quản gia Bạch phủ, chỉ đành nhịn lại thi lễ với ông: "Ban đêm đội quân tuần tra, phát hiện có kẻ trộm đi vào Bạch phủ cho nên muốn đi vào lục soát."

Những vị quản gia của những gia đình quan lại ở chốn Bình Đô không phải người có thể khinh thường, bọn họ quản hết việc từ trong ra ngoài, ngay cả chuyện đón khách, đa số đều do một tay quản gia thu xếp, có thể nói chính là tâm phúc thân cận của chủ.
Nhìn Quý thúc lọm khọm, hai tay chắp sau lưng dùng đôi mắt sáng như tuyết theo dõi mình, trong lòng Vương Chấn liền biết ông lão này không dễ lừa, bèn hơi nghiêng người về trước thì thầm nói: "Tên trộm mấy hôm trước trộm lệnh bài ở phủ tướng quân, mọi người rà soát đến đây, cho nên muốn vào phủ kiểm tra thử, đây cũng chỉ muốn giữ sự trong sạch cho Bạch phủ mà thôi."
Những năm gần đây quân doanh tuần tra lười biếng, quan chức có chút mặt mũi bên trong Bình Đô hầu như đều biết, chỉ là bọn họ cũng không động đến lợi ích của mình, cho nên tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Tối nay Vương Chấn cực nhọc bắt trộm tới nửa đêm, đúng lúc còn đem toàn bộ quân lính tập kết.

Mà hơn nửa quân lính trong doanh đều điều động bắt trộm, thế nhưng người dân sống xung quanh đều không chút nào bị quấy nhiễu, cứ vậy mà đuổi theo tên trộm tới Bạch phủ, e là tối nay người quân tuần tra muốn làm phiền hẳn là chỉ có một mình Bạch phủ?
Huống hồ nếu thật là muốn lo cho trong sạch của chủ nhân, thì bọn họ âm thầm đến cửa sau là được, còn cần hưng sư động chúng đến như vậy sao?
Mấy năm gần đây, mặc dù Quý thúc mặc kệ những việc ngươi lừa ta gạt trên chốn triều đình, nhưng lão từ Tinh châu đến Bình Đô, mấy năm qua cũng gặp không ít sóng gió, chỉ cần từ mấy chuyện vòng vo mà suy nghĩ chút mấy chuyện này, cũng có thể biết được hơn nửa.

Truyện Sắc
Bắt kẻ trộm là giả, chỉ sợ là có người muốn dựa vào danh nghĩa bắt trộm tiến vào Bạch phủ điều tra lục soát.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Quý thúc càng khó coi, ngay cả thanh âm cũng lộ ra thiếu kiên nhẫn: "Chủ nhân bệnh nặng mới khỏi, bệ hạ hôm nay mới vừa phái người tới thăm, hiện tại đã ngủ, nếu như Vương tướng quân cố ý vào phủ, e sợ quấy rầy đến chủ nhân."
Tuy rằng ông không biết người sau lưng sai khiến Vương Chấn làm chuyện này là ai, còn dùng danh nghĩa bệ hạ cũng không có gì sai, chỉ là mấy ngày nay Bạch Bỉnh Thân mới dưỡng thân thể khỏe được chút, bây giờ vất vả lắm mới ngủ được, cũng không thể vì mấy chuyện không đầu không đuôi này mà quấy rối hắn.
Thấy Quý thúc nói xong, liền muốn đóng cửa lại, Vương Chấn cuống lên, đưa tay ra chặn cửa trừng mắt.
Quý thúc thấy thế, trái lại cười nói: "Vương tướng quân muốn ra tay với lão sao?" Nói xong liền gạt bàn tay đang bám chặt trên cửa của Vương Chấn ra.
"Quý thúc, Vương tướng quân là quân lính, nói chuyện hơi lỗ mãng.

Ngài đức cao vọng trọng, ắt là sẽ không tính toán với hắn nhỉ." Một thanh âm lười biếng vang lên từ đám binh sĩ, giọng điệu cùng câu từ nói này nếu xét với tình hình giương cung bạt kiếm hiện tại hoàn toàn không hợp.
Hai bên quân lính tuần tra vừa nghe tiếng liền tự động tránh ra, người đi đến là một công tử phe phẩy quạt.

hắn đi vài bước đến trước mặt Quý thúc cười nói: "Nếu Quý thúc không ngại xin hảy đi thông báo một tiếng, cố gắng bắt được lẻ trộm lệnh bài phò mã cũa là chức trách của quân tuần tra, ta nghĩ Bạch tướng làm quan nhiều năm, chắc chắn cung không muốn làm khó cấp dưới thi hành nhiệm vụ."
"Hiệp Ân vương." Vương Chấn thấy hắn đến, bàn tay báu chặt kia bất giác cũng buông lỏng ra, vội vàng hành lễ.
Lý An cầm quạt vỗ vỗ vai Vương Chấn an ủi, sau đó nhìn Quý thúc tiếp tục nói: "Quý thúc ngài ngẫm lại thử xem, nếu thánh thượng không ra lệnh, hắn thân là một thống lĩnh quân tuần tra nho nhỏ sao dám mang binh lính đêm hôm khuya khoắt xông vào phủ đệ thừa tướng đương triều? Mọi người đều theo ý chỉ thánh thượng làm việc, tội gì làm khó lẫn nhau."
Lý An bản tính mưu lợi, nói chuyện cũng kín kẽ không chút lỗ hổng, lời còn chưa kịp nói ra, thì trước tiên đã bày ra khuôn mặt tươi cười, khiến cho Quý thúc lạnh mặt cau có cũng không thể làm gì khác.


Lão cúi đầu trầm ngâm, sau đó dặn dò người làm vào trong thông báo.
Người làm còn chưa kịp chạy đi, đã nhìn thấy Giang Diễn đẩy Bạch Bỉnh Thần đi tới cửa.
Thấy Bạch Bỉnh Thần ra nhanh như vậy, mới đầu Quý thúc cũng có chút bất ngờ, nhưng nghĩ đến động tĩnh bên ngoài ồn ào như vậy, chủ nhân trước giờ lại ngủ rất nông, nhất định là bởi vì ban nãy trong lúc ông và Vương Chấn tranh chấp đã đánh thức, ông nghĩ đến đây, trong lòng có chút hổ thẹn, không khỏi mà tiến tới chỗ Bạch Bỉnh Thần, đẩy hắn đến trước mặt Hiệp Ân vương.
Mặc dù là ngồi, thế nhưng cái ngẩng đầu của Bạch Bỉnh Thần không hề có chút nhún nhường nào.

Ánh mắt của hắn ôn hòa, lời nói cũng không chút nể nang: "Ta vốn không biết, từ khi nào Hiệp Ân vương thay bệ hạ làm việc vậy, xem ra lại bộ thượng thư thất trách, Hiệp Ân vương cấp được quan hàm thống lĩnh quân tuần tra, ấy vậy mà gã cũng không báo cho ta biết."
Gió đêm cũng không lạnh lắm, thế nhưng Bạch Bỉnh Thần vẫn phủ quần áo kín người, khóe miệng nở một cười bâng quơ.
Lý An nhìn thừa tướng nổi danh đã lâu này, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thoạt nhìn như ma bệnh, thế nhưng trong xương cốt lộ ra sự cứng cỏi.

Hắn nhớ tới tính tình Bạch Bỉnh Thần được bách tính miêu tả, từ được nhắc tới nhiều nhất chính là: tĩnh thủy lưu thâm(*).
— Ý chỉ thoạt nhìn qua dòng nước tĩnh lặng êm đềm nhưng không biết thật sự sâu đến bao nhiêu, khi nói đến con người ngầm chỉ một người nhìn có vô thanh vô tư1c lại ẩn chứa trí tuệ tài ba giỏi giang.
Hắn luôn trưng ra bộ dạng thong dong như thế, dẫu cho núi Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt thì hắn cũng không chút biến sắc, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tay hắn.

Chìm nổi trong chốn quan trường, bao nhiêu kẻ làm quan lạc lối, thân Bạch Bỉnh Thần vòng xoáy trung tâm, thế nhưng vẫn như người ngoài cuộc tỉnh táo nhìn tất cả những thứ này, cứ như mục đích xưa nay cũng hắn không phải bốn chữ danh lợi quyền thế.
Lại như hiện tại, rõ ràng người đang ở thế yếu là Bạch Bỉnh Thần, thế nhưng sắc mặt hắn không chút thay đỗi, còn nhẹ nhàng vạch trần đẩy Lý An vào tình thế lúng túng.
Lý An vốn là một vương gia sống nhàn không quan không chức, cũng không có chiếu lệnh bệ hạ ban cho, chỉ dựa vào cái miệng này nói chuyện, điều động quân tuần tra cưỡng chế thi hành xông vào phủ đệ trọng thần trong triều, tính ra là vượt quá quyền quy.
Bạch Bỉnh Thần liếc mắt nhìn sắc mặt Lý An, cảm thấy hắn đến đây không muốn gây chuyện, mà trong tâm tư cũng không muốn xảy ra xung đột với hắn, sau khi trào phúng xong, bèn thôi không nhắc lại đề tài vừa nãy mà dịu dàng nói: "Mấy ngày nay người ta không khỏe, đã nửa đêm còn phải mời đại phu tới, thật ngại không thể tiếp tục trò chuyện cùng vương gia."
Sau đó quay đầu nhìn về phía người làm gỉa vờ trách mắng: "Không nhìn thấy Quý thiếu cốc chủ đến sao, sao không đến nghênh đón vào."
Tên người làm này cũng lanh lợi, trong lòng biết tình thế khó khắn này đã được giải, cho nên bị mắng vẫn vui vẻ hí hửng chạy về chỗ Quý Bồ đang đứng núp sau đó nghênh đon người vào torng phủ.
Quý thúc thấy thế cũng cầm lấy tay vịn ghế của Bạch Bỉnh Thần, trong lúc đang định đẩy chủ nhân về kết thúc màn kịch ồn ào tối nay, bèn nghe thấy một thanh ấm khác vang lên.
"Nhìn không lọt mắt Hiệp Ân vương không chức không vị, vậy không biết có có đề bản vương vào mắt hay không."
Trong giọng nói trầm thấp này lộ ra sự uy nghiêm, so với gió xuân còn lạnh hơn nhiều, khiến cho bàn tay giấu vào y phục Bạch Bỉnh Thần không nhịn được siết chặt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi