TƯƠNG KIẾN HOAN

Đến chạng vạng tối, tà dương kéo theo cái bóng của Lang Tuấn Hiệp thật dài, một chút ánh vàng còn sót lại từ ngoài tường rọi vào, như nhuộm một tầng phong hỏa nơi tái ngoại lên lớp gạch xanh.

“Lang Tuấn Hiệp! Lang Tuấn Hiệp ——!” Đoạn Lĩnh xông qua hàng lang, chạy về phía Lang Tuấn Hiệp, hô lớn, “Phụ thân đã trở về!”

Lang Tuấn Hiệp mỉm cười, xoay người hướng Đoạn Lĩnh gật đầu.

“Ông ấy…” Đoạn Lĩnh chạy gấp đến thở không được, chỉ có thể đứng yên hổn hển.

“Ta đã biết.” Lang Tuấn Hiệp thuyết.

“Ông ấy còn nói ông ấy họ Lý, tôi cũng họ Lý. Ông ấy không phải tên Đoạn Thịnh.” Đoạn Lĩnh cau mày nói.

Lang Tuấn Hiệp nói: “Ngươi trưởng thành, Đoạn Lĩnh.”

Đoạn Lĩnh không giải thích được nhìn Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp nói: “Đêm nay ta phải ra ngoài làm chút chuyện.”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Không phải vừa mới trở về sao? Lại muốn ra ngoài?”

Lang Tuấn Hiệp cũng không giải thích, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra. Đoạn Lĩnh có chút mờ mịt bước lên vài bước, Lang Tuấn Hiệp liền đem cậu ôm chặt vào lòng.

“Thật tốt.” Lang Tuấn Hiệp nỉ non.

Y ôm xong Đoạn Lĩnh liền đẩy cậu ra một chút, bảo cậu đứng ngay ngắn, sau đó liền hất vạt áo trước lên, quỳ cả hai gối xuống trước mặt Đoạn Lĩnh..

“A!” Đoạn Lĩnh bước lên phía trước muốn nâng lên, Lang Tuấn Hiệp lại ra dấu bảo cậu đừng cử động, sau đó dập đầu cúi rạp người xuống.

“Đã đến lúc từ biệt rồi.” Lang Tuấn Hiệp nói.

“Chờ một chút!” Đoạn Lĩnh ý thức được gì đó, hỏi dồn, “Ngươi phải đi rồi? Ngươi đi đâu vậy? Cha! Cha ơi!”

“Phải.” Lang Tuấn Hiệp quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu, nắm chặt bàn tay của Đoạn Lĩnh, nhìn cậu chăm chú, “Ta đến Nhữ Nam cũng là vì tìm ngươi, may mắn không làm nhục mệnh. Hôm nay phụ tử hai người đoàn tụ, sứ mạng của ta cũng đã hoàn thành, việc ở Thượng kinh này cũng coi như kết thúc.”

“Ngươi… ngươi không cần đi! Đã nói sau này sẽ ở bên cạnh ta mà, không phải sao?”

“Có lẽ, lâu thì một năm rưỡi, nhanh thì vài tháng chúng ta sẽ gặp lại.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Nhưng ngươi có điện… có cha ngươi chiếu cố, dù cho ngươi muốn giang sơn vạn lý Trung Nguyên hắn cũng có thể cho ngươi. Ta đối với ngươi, chỉ… Ta còn có chuyện quan trọng cần làm.”

“Không cần đi, Lang Tuấn Hiệp!” Viền mắt của Đoạn Lĩnh đỏ lên, Lang Tuấn Hiệp cũng đã mỉm cười đứng dậy.

“Đoạn Lĩnh.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ta chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh của ngươi, từ nay về sau ngươi phải nghe lời cha ngươi nói. Trên đời này nếu có người nào toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, tuyệt đối không lừa gạt ngươi, khi gặp phải nguy hiểm liền không để ý tính mạng cứu ngươi, mọi việc đều tận tâm tận lực vì người suy nghĩ. Trừ hắn ra, không còn người nào khác.”

Đoạn Lĩnh gắt gao siết chặt bàn tay của Lang Tuấn Hiệp, kéo y vào trong nhà, nói: “Không! Không được! Ngươi phải nói rõ ràng cho ta biết muốn đi đâu, bao lâu mới quay về!”

Lang Tuấn Hiệp bất động như núi, không chút lung lay, thanh âm của Lý Tiệm Hồng lại đột ngột vang lên từ phía sau hai người.

“Là cha phái y đi điều tra chút việc.” Lý Tiệm Hồng nói, “Việc này một ngày không tra rõ, cha vẫn không thể an tâm.”

Lang Tuấn Hiệp lại muốn quỳ xuống, Lý Tiệm Hồng lại làm một thủ thế ý bảo không cần đa lễ.

Đoạn Lĩnh rất là khó chịu, Lang Tuấn Hiệp lại nghiêm túc nói: “Đoạn Lĩnh, nghe lời, ta sẽ trở lại.”

Đoạn Lĩnh chỉ phải chậm rãi buông tay ra.

“Sau khi quay về phía nam cũng không cần nhắc đến ta.” Lý Tiệm Hồng còn nói.

“Dạ.” Lang Tuấn Hiệp đáp.

Đoạn Lĩnh còn có lời muốn nói, thế nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, Lý Tiệm Hồng lại nói: “Hiện tại đi thôi, thừa dịp cửa thành còn chưa đóng.”

Lang Tuấn Hiệp khom người nói: “Thần xin cáo lui.”

“Không thể đợi tới mai hẳn đi sao?” Đoạn Lĩnh mờ mịt nói, bóng lưng của Lang Tuấn Hiệp cũng đã tạo nên một trận gió, tiêu thất ở cuối hành lang.

“Chờ một chút!” Đoạn Lĩnh nói “Ta lấy cho ngươi chút…”

Đoạn Lĩnh quay đầu chạy vào, luống cuống tay chân muốn giúp Lang Tuấn Hiệp thu dọn đồ đạc, thế nhưng bên tai lại nghe được một trận vó ngựa, người nọ đúng là nói đi là đi. Đoạn Lĩnh ôm theo gói hành trang vì Lang Tuấn Hiệp gom góp chạy ra ngoài, áo bào phất phới giữa đêm xuân.

Đoạn Lĩnh vẫn chưa phản ứng kịp, Lang Tuấn Hiệp cứ như vậy rời đi, hôm nay mọi việc đều đến quá đột nhiên, dường như còn nhiều hơn những việc mà cậu đã tiếp nhận suốt năm năm qua. Đoạn Lĩnh chạy theo phía sau bóng ngựa, hớt hãi gọi to: “Lang Tuấn Hiệp! Lang Tuấn Hiệp!”

Chỉ là thân ảnh ở phía trước cũng đã biến mất, Đoạn Lĩnh kinh ngạc nhìn theo. Lý Tiệm Hồng vừa tới Lang Tuấn Hiệp lại rời đi, giống như nhật nguyệt luân phiên, thủy triều lên xuống, hết thảy đều đột ngột như vậy.

Chân mày của Lý Tiệm Hồng nhíu chặt, nhìn Đoạn Lĩnh muốn bước lên ôm lấy, thế nhưng Đoạn Lĩnh hiện tại chính là thương tâm đến cực điểm, chỉ lo đứng yên nức nở, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, thiếu chút nữa đã bật lên tiếng khóc. Lý Tiệm Hồng chuyện gì cũng có thể giải quyết, duy chỉ có không thể bình tĩnh trước nước mắt của nhi tử nhà mình, lúc này hắn đã luống cuống tay chân, chẳng biết phải làm thế nào cho đúng.

“Cha là thật sự có việc cần y đi làm…” Lý Tiệm Hồng mờ mịt nói: “Nếu không lại trì hoãn? Mà thôi mà thôi…”

“Không cần.” Đoạn Lĩnh một bên lau nước mắt, một bên nức nở nói: “Con hiểu.”

“Đừng khóc nữa.” Lý Tiệm Hồng nói, “Mấy giọt nước mắt này của con đủ khiến ta đau đầu một trận rồi.”

Đoạn Lĩnh lúc này cũng dở khóc dở cười, Lý Tiệm Hồng liền ôm ngang cậu lên cùng nhau đi về nhà.

Đoạn Lĩnh cuối cùng vẫn là tích tụ tâm sự, Lý Tiệm Hồng chỉ có thể thay đổi một biện pháp khác đi dỗ dành cậu, cùng cậu trò chuyện, thật lâu sau Đoạn Lĩnh mới cảm thấy nguôi ngoai —— cũng là vì sau khi ăn cơm tối xong, Lý Tiệm Hồng liền hứa với cậu, sau khi chuyện này giải quyết xong sẽ gọi Lang Tuấn Hiệp trở về, để y chuyên môn hầu hạ cậu.

Đoạn Lĩnh hỏi: “Thật vậy chăng?”

Lý Tiệm Hồng nói: “Nếu con đã muốn, đương nhiên sẽ là thật.”

Đoạn Lĩnh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, phảng phất hai từ “Hầu hạ” kia phân lượng quá nặng, quan hệ của cậu và Lang Tuấn Hiệp cũng không phải như vậy.

Đoạn Lĩnh đã nhìn quen đám học trò thế gia vênh mặt hất hàm sai khiến nô tài, bọn họ ở bên người đều có một vài tôi tớ cung phung, gọi đến đuổi đi. Tuy rằng Lang Tuấn Hiệp đã nói qua y là “Gia thần”, thế nhưng quan hệ của bọn họ chung quy cũng không giống với những kẻ đó.

“Tuy rằng ta để y đến đón con, chăm sóc con.” Lý Tiệm Hồng thuyết, “Nhưng ta hoàn toàn không muốn để con ta trở thành một tiểu Lang Tuấn Hiệp.”

Đoạn Lĩnh nói: “Lang Tuấn Hiệp là một người rất tốt.”

“Ừ.” Lý Tiệm Hồng không chút dao động nói, “Là một người rất tốt, ngoại trừ năm lần bảy lượt thiếu chút nữa đem cha của con dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra thì, nói tóm lại cũng không tệ lắm.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Con cả đời này trừ y ra còn có thể nhận thức rất nhiều người.” Lý Tiệm Hồng nói, “Phải học muốn làm sao nhìn người, phải biết đối phương là thật lòng hay chỉ là muốn cong lưng nịnh bợ.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Con không hiểu, thế nhưng con biết y là thật lòng.”

“Nhìn một người phải dựa vào ánh mắt.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Người thật lòng muốn kết giao với con, khi nói chuyện thường sẽ không trải qua tự hỏi, ở trước mặt con sẽ hiển lộ bản chất thật của mình, không chút giấu diếm.”

“Nhận thức một người, không thể chỉ nhìn hiện tại.” Lý Tiệm Hồng nói, “Phải nhìn quá khứ, nhìn thân thế.”

Đoạn Lĩnh nói: “Thế nhưng phu tử có dạy, gia thế không quyết định được cái gì.”

Lý Tiệm Hồng nói: “Cũng không phải gia thế, anh hùng bất luận xuất thân, gia thế là không thể lựa chọn, mà là thân thế. Bằng hữu của con là loại người thế nào, trong đó thân thế đã chiếm hơn phân nửa câu trả lời.”

Đoạn Lĩnh nghe Lý Tiệm Hồng nói như vậy, đột nhiên cũng nghĩ đến từ trước tới giờ Lang Tuấn Hiệp là người như thế nào cũng chưa từng nói với cậu. Đoạn Lĩnh vẫn thường hỏi y, chỉ là đối phương vẫn giữ kín như bưng, không hề đề cập đến.

“Nhưng Lang Tuấn Hiệp đối với con rất tốt.” Cuối cùng Đoạn Lĩnh nói, “Thân thế của y hẳn là cũng không tệ, y là một… Ừ, với con mà nói, là người tốt.”

———–

Tuy rằng phải rời khỏi Lang Tuấn Hiệp rất khó chịu, thế nhưng Đoạn Lĩnh cũng rất nhanh quen thuộc với sự hiện diện của Lý Tiệm Hồng. Trước đó Lang Tuấn Hiệp chỉ để cậu đọc sách, săn sóc cuộc sống hằng ngày và cơm nước, lại cự tuyệt dạy cậu cách đối nhân xử thế, trái lại Lý Tiệm Hồng lại nói với cậu nhiều lắm. Lúc ăn cơm tối, hắn nói với Đoạn Lĩnh khi đang nhai thức ăn thì không nên mở miệng nói chuyện, nuốt xong rồi nói tiếp. cho dù Đoạn Lĩnh hỏi bất cứ vấn đề gì hắn đều sẽ kiên nhẫn trả lời, bắt đầu nhớ từ đâu sẽ nói đến từ đó, cũng sẽ không dùng câu “Không nên hỏi, sau này ngươi sẽ hiểu” để kết thúc vấn đề của cậu.

Sau khi ăn xong, Lý Tiệm Hồng thay thế vị trí của Lang Tuấn Hiệp ngồi bên giếng múc nước rửa chén, lại còn giúp Đoạn Lĩnh giặt quần áo, phảng phất giống như thiên kinh địa nghĩa. Đương nhiên, Đoạn Lĩnh sau khi nghỉ ngơi một hồi cũng giúp Lý Tiệm Hồng pha ấm trà ngon, lại đột nhiên nghĩ đến hắn hẳn là cần tắm rửa, liền chuẩn bị một chút bồ kết khăn lông, lại tìm đến vài bộ y phục Lang Tuấn Hiệp chưa từng mặc qua, chờ Lý Tiệm Hồng cùng nhau đi nhà thắm.

Nhà tắm công cộng của thượng kinh chong đèn cả đêm, mùa đông tắm rửa bất tiện, Lang Tuấn Hiệp vẫn thường đưa Đoạn Lĩnh đến chỗ này, có quả khô để ăn còn có rượu nếp than uống, dưới lầu còn có người kể chuyện. Đoạn Lĩnh quen tay nhanh việc, kéo theo Lý Tiệm Hồng đi về phía nhà thắm, nhón đầu ngón chân đặt ngân lượng lên quầy, còn gọi tạp dịch chà lưng. Lý Tiệm Hồng đứng sau lưng nhìn thấy cậu bận trước bận sau, trong mắt cũng dâng lên tiếu ý.

Lý Tiệm Hồng ngẩng đầu nhìn phòng ốc chong đèn rực rỡ, nói: “Cha không cần kỳ lưng, đừng gọi tạp dịch đến.”

Đoạn Lĩnh nghĩ đến có lẽ Lý Tiệm Hồng không quen để người hầu hạ, liền muốn tự mình giúp hắn chà lưng. Đợi đến khi Lý Tiệm Hồng cởi áo để lộ ra thân thể xích lõa, Đoạn Lĩnh lại không khỏi giật mình hoảng sợ.

Trên người của Lý Tiệm Hồng tràn ngập vết thương, sẹo đao dấu tiễn, trên cơ bụng rắn chắc còn có một vết kiếm dài lộ rõ, phần ngực cũng có dấu trúng tên, tấm lưng dày rộng cũng có một mảnh lớn vết bỏng.

Lý Tiệm Hồng thở dài một hơi, nằm trong hồ nước nóng, trong hồ hiện giờ chỉ có hai người bọn họ. Đoạn Lĩnh cầm lấy khăn vải, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, Lý Tiệm Hồng lại nói: “Cha thường đánh nhau với người khác, trên người đầy vết thương, con cũng không cần sợ.”

“Đây là… thế nào mà có?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Thấy tay của Đoạn Lĩnh đặt trên phần sườn của mình, Lý Tiệm Hồng nói: “Một đao này là lúc bị Duyên Đà ám sát lưu lại.”

“Duyên Đà là ai?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Nghe nói là đệ nhất kiếm khách của Tây Vực, bất quá bây giờ chỉ là một người chết.” Lý Tiệm Hồng không chút để tâm nói, “Một đao trả một kiếm, hắn đâm vào sườn của ta, ta cắt yết hầu của hắn. Rất công bằng.”

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Như vậy nơi này?”

Lý Tiệm Hồng nghiêng người sang, nói: “Ta ở Ngọc Bích quan cùng quân Nguyên đánh trực diện, một mũi tên của Triết Biệt bắn thủng khôi giáp của ta, lưu lại thứ này.”

“Triết Biệt thì sao?” Đoạn Lĩnh tò mò.

“Chạy thoát, còn sống.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Nhưng sống không được bao lâu, sau lưng là bị bỏng dầu hỏa, con có thể tận lực chà sát, không sợ rách da.”

Đoạn Lĩnh một bên giúp Lý Tiệm Hồng chà sát thân thể, một bên trầm mặc đếm vết thương trên người đối phương. Thân thể trần trụi của Lý Tiệm Hồng tựa như một bộ y phục có không ít mản vá, thế nhưng lại không khiến cậu cảm thấy sợ hãi chút nào, phảng phất như mỗi đạo vết thương phối hợp với cơ thể nam nhân tràn ngập mị lực của hắn đều toát ra một mỹ cảm tràn đầy sức mạnh.

“Con có thấy vết thương này không?” Lý Tiệm Hồng nghiêng mặt sang bên để Đoạn Lĩnh nhìn kỹ đuôi mắt của mình. Mũi Lý Tiệm Hồng cao thẳng, phi thường đẹp đẽ, màu da cũng là màu đồng khỏe khoắn, nơi khóe mắt lại có một vết sẹo nhìn không quá rõ ràng, phảng phất như đã từng bị tổn thương.

Đoạn Lĩnh sờ sờ đuôi mắt của Lý Tiệm Hồng, hỏi: “Đây lại là thế nào mà có?”

“Chuyện tốt mẹ con làm.” Lý Tiệm Hồng cười nói, thuận tiện cầm một khối bánh ngọt đặt trên bàn trà cạnh hồ tắm đút vào miệng Đoạn Lĩnh, dùng một tay ôm cậu, hai cái trán áp vào nhau cọ sát vài cái.

Đoạn Lĩnh cảm thấy rất thoải mái, Lý Tiệm Hồng ôm cậu vào trong lòng, hai người ngâm trong nước ấm, da thịt tương cận.

“Vì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ta muốn nàng rời đi, nàng không đồng ý.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đêm đó nàng dùng bình hoa trong lều của Hung Nô vương Khắc Nhĩ Tô đập vào mặt cha, cũng coi như thủ đoạn độc ác. Ngươi và mẹ ngươi hẳn là cũng giống nhau đi? Bình thường có vẻ như vô hại, khi giận lên thì cái gì cũng làm ra được.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Sau đó thì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi tới, “Cha có đánh lại không? “

“Đương nhiên không có.” Lý Tiệm Hồng nói, “Làm sao nỡ lòng?”

Lý Tiệm Hồng thở dài, ôm chặt Đoạn Lĩnh, phảng phất như đang ôm cả thế giới của mình vào ngực.

“Hài tử, con từng gặp qua mẹ sao?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

“Không có.” Đoạn Lĩnh nghiêng người sang, gối lên ngực Lý Tiệm Hồng.

Tắm rửa xong, Lý Tiệm Hồng mặt lên một bộ áo bào màu xanh, y phục của Lang Tuấn Hiệp mặc trên người hắn lạilộ ra có chút nhỏ nhắn, phụ tử hai người dọc theo hẻm nhỏ, cùng đắm trong xuân phong tản bộ về nhà. Lý Tiệm Hồng cõng nhi tử trên lưng, chậm rãi đi dọc theo đường lát đá, Thượng kinh hiện tại đèn hoa rực rỡ, đêm xuân trễ nãi có chút như thiếu nữ vừa tỉnh ngủ, đem sự lười biếng của mình phô bày ra.

Hoa lê nở rộ, từng cánh hoa tung bay dưới ánh trăng, nhẹ nhàng đáp xuống hẻm nhỏ vắng lặng.

“Cha.” Đoạn Lĩnh có chút mệt nhọc, ghé vào trên lưng Lý Tiệm Hồng.

“Ừ.” Lý Tiệm Hồng tựa hồ đang suy tư.

Hôm nay là ngày đầu tiên Đoạn Lĩnh nhận thức Lý Tiệm Hồng, thế nhưng cậu lại kỳ quái phát hiện, bọn họ phảng phất như đã từng quen biết từ lâu, đó là loại cảm giác quen thuộc không cần bất luận hàn huyên gì đã có thể sinh ra, là loại ăn ý in sâu vào linh hồn cả hai. Không cần tự giới thiệu, cũng không cần đặt câu hỏi cho nhau, tựa hồ như Lý Tiệm Hồng suốt hơn mười năm nay vẫn một mực canh giữ bên người Đoạn Lĩnh, nếu sáng sớm rời giường không thấy thì chính là đã ra ngoài làm gì đó, buổi tối liền có thể trở về.

Tất cả phiền não giống như đã rời cậu đi thật xa, chỉ vì lúc này cậu cảm thấy rất an toàn —— đó là một loại tâm tình hiểu rõ, chỉ cần tìm được rồi sẽ vĩnh viễn không rời đi, tựa như trong nhân gian mờ mịt này, Đoạn Lĩnh từ khi vừa sinh ra đã phải đi theo hắn, sống trong thế giới của hắn.

“Cha, người đã bao nhiêu tuổi rồi?” Đoạn Lĩnh thuận miệng hỏi.

“Hai mươi chín.” Lý Tiệm Hồng nói, “Lúc ta nhận thức mẹ của ngươi cũng không lớn hơn ngươi bây giờ bao nhiêu. Vừa tròn mười sáu.”

“Mẹ có đẹp không? ” Đoạn Lĩnh hỏi.

Lý Tiệm Hồng thản nhiên đáp: “Tự nhiên là rất đẹp, chỉ cần nàng cười rộ lên thì ngay cả tuyết địa quanh năm lạnh lẽo cũng liền bị hòa tan, trời đất mênh mông bát ngát không nời nào không phải Giang nam tươi đẹp. Năm đó tại Khấp Huyết tuyền, lần đầu tiên ta nhìn thấy mẹ con liền yêu nàng, bằng không làm sao có thể có con chứ?”

“…”

“Ừ?”

Đoạn Lĩnh cũng không hỏi tiếp nữa, cậu cảm giác được nếu mình hỏi nữa phụ thân có lẽ sẽ khổ sở.

“Khi ở Nhữ Nam, Đoạn gia có đối xử tệ bạc với con không?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Đoạn Lĩnh trầm mặc trong chốc lát, sau đó kiền nói dối, “Không có, bọn họ biết cha sẽ đến nên đối đãi vói con rất tốt.”

Lý Tiệm Hồng “Ừ” một tiếng, nói tiếp: “Lang Tuấn Hiệp phản bội ta ba lần, gián tiếp hại chết mấy vạn người, y cả đời này đều bị một bộ tính tình đó liên lụy, quá tùy tiện làm liều. Xét đến cùng, nếu không phải y nhất thời khởi niệm, cha cùng với mẹ ngươi, còn có ngươi nữa, cũng sẽ không phải chia lìa nhiều năm như vậy..”

Đoạn Lĩnh: “…”

Lý Tiệm Hồng nói: “May mà y vẫn chưa mất hết nhân tính, rốt cục cũng đưa ngươi rời khỏi Nhậm Ngã Hành, cũng coi như một cọc nhân quả mà số mệnh định sẵn. Ta đã từng hứa hẹn với hắn, chỉ cần có thể bảo vệ con thật tốt liền có thể lấy công chuộc tội, bằng không thề trước Vô Danh kiếm, ta nhất định sẽ truy sát y đến chân trời góc biển, cả đời này cũng không thể lộ diện.”

Đoạn Lĩnh phảng phất như đang nghe về một Lang Tuấn Hiệp mà mình không hề nhận biết, liền hỏi tiếp “Y đã làm gì?”

“Việc này nói ra rất dài dòng.” Lý Tiệm Hồng suy nghĩ một chút, nói, “Để sau này chậm rãi kể rõ đi, nếu sau khi con biết quá khứ và thân thế của y rồi vẫn xem y là bằng hữu, cha tự nhiên cũng không miễn cưỡng. Con hiện tại thật sự muốn nghe sao?”

Đoạn Lĩnh thực sự không thể tin được chuyện này, thế nhưng cậu cũng tin rằng phụ thân sẽ không lừa dối mình, chỉ có thể gật đầu.

“Ngày hôm nay con nhất định rất mệt rồi.” Lý Tiệm Hồng nói: “Ngủ đi.”

Về đến nhà, Lý Tiệm Hồng đặt cậu lên giường, Đoạn Lĩnh còn lôi kéo ta áo của hắn, mắt mở to không chết nhìn Lý Tiệm Hồng.

Lý Tiệm Hồng suy nghĩ một chút liền hiểu được những lời Đoạn Lĩnh không nói ra, hơi cười cười, cởi ngoại bào, để thân trần, chỉ mặt một cái quần dài đến đầu gối ngủ ở bên cạnh Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh ôm lấy hông của hắn, gối đầu lên cánh tay mơ màng ngủ đi.

Phong quá tùng lâm, thanh âm tựa như tiếng sát phạt của thiên binh vạn mã, giữa lúc nửa đêm, chiến trường xa thẳm, máu tươi tuôn chảy, tiếng rống giận bi thống của chiến hữu trước lúc trận vong lại một lần nữa hóa thành ác mộng vô biên, trong nháy mắt liền kéo đến.

Lý Tiệm Hồng hét to một tiếng, bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi thẳng dậy.

“Cha!” Đoạn Lĩnh lại càng hoảng sợ, tim đập loạn, luống cuống tay chân ngồi lên. Chỉ thấy cả người Lý Tiệm Hồng mồ hôi ướt đẫm ngồi bên cạnh, thở dốc như bị động kinh.

“Cha?” Đoạn Lĩnh lo lắng hỏi, “Người không có việc gì chứ?”

“Gặp ác mộng thôi.” Trong lòng Lý Tiệm Hồng vẫn còn có chút sợ hãi nói, “Không có việc gì, hù đến con rồi?”

“Mộng thấy cái gì?” Đoạn Lĩnh khi còn bé cũng thường thấy ác mộng, thấy chính mình bị đánh đập, thế nhưng theo tuổi tác dần tăng, bóng ma năm đó ở Nhữ Nam cũng phai đi không ít.

“Giết người.” Lý Tiệm Hồng từ từ nhắm hai mắt, đáp: “Còn nhìn thấy bộ hạ đã chết đi.”

Đoạn Lĩnh liền giúp hắn xoa xoa thái dương, bình ổn tâm thần, sau đó Lý Tiệm Hồng mới dần dần nằm xuống, mở to đôi mắt xuất thần.

Đoạn Lĩnh vùi trong ngực hắn, gối lên bờ ngực vững chãi, đùa giỡn mảnh ngọc bội trước ngực mình.

“Dần dần sẽ tốt lên.” Đoạn Lĩnh nói.

“Con cũng thường gặp ác mộng?” Lý Tiệm Hồng đã khôi phục tinh thần, hỏi.

“Trước kia.” Đoạn Lĩnh vẫn đùa giỡn miếng ngọc bội, nhìn không chuyển mắt.

“Mơ thấy cái gì?” Lý Tiệm Hồng hỏi.

Đoạn Lĩnh có chút chần chờ, do dám nói cho Lý Tiệm Hồng biết mình mơ thấy chuyện bị đánh khi còn ở Nhữ Nam, dù sao cũng đã qua hết rồi.

“Thấy mẹ.” Cuối cùng Đoạn Lĩnh chọn một câu trả lời an toàn.

Lý Tiệm Hồng nói: “Con cũng chưa từng gặp mẹ, hẳn là mơ thấy lúc mẹ sinh con thì đau đớn khổ sở phải không? Sinh lão bệnh tử đều là kiếp nạn của con người, dần dần sẽ quên thôi.”

Đoạn Lĩnh nói: “Hiện tại sẽ không, ngày mai con mua cho người một chút thảo dược có thể an thần, dùng một thời gian là tốt rồi.”

“Không nghĩ ra Lý gia lại có người thiện kỳ hoàng thuật.” Lý Tiệm Hồng nở nụ cười, nghiêng người sang cọ mũi vào mũi Đoạn Lĩnh, nói, “Tương lai con muốn làm cái gì? Nghĩ hành y?”

Đoạn Lĩnh nói: “Con không biết, Lang Tuấn Hiệp thuyết…”

Đoạn Lĩnh vốn muốn nói Lang Tuấn Hiệp đã dặn cậu phải chăm chú đọc sách, tương lại làm nên một phen đại nghiệp, không thể khiến cho cha ngươi thất vọng. Thế nhưng Lý Tiệm Hồng đã nói: “Nhi tử của ta không cần quan tâm lời nói của người ngoài, tương lai con muốn làm cái gì cứ đi làm cái đó.”

Đoạn Lĩnh vẫn là lần đầu nghe được cách nói như vậy, trước đây trong học đường, trên là phu tử dưới đến tạp dịch đều cho rằng người hướng chỗ cao đến, nước về nơi thấp chảy, tập thông văn võ nghệ, đứng ở đế vương gia. Nhân sinh trên đời đều phải nỗ lực phấn đấu.

Lý Tiệm Hồng vuốt ve sợi tóc của nhi tử, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Con ta muốn hành y, muốn tập võ, cho dù sau này muốn tu hành làm hòa thượng hóa duyên cũng chẳng là gì. Chỉ cần con vui vẻ là được.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, trong giờ không có ai nói với cậu muốn đi làm hòa thượng hóa duyên cũng có thể.

Lý Tiệm Hồng nghiêm túc nói, “Buổi chiều nghe con nói đến đạo lý rõ ràng, thế nhưng còn có vẻ ham chơi, có phải không thích đọc sách hay không?”

“Cũng không phải là thích hay không thích.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một hồi, đáp, “Sách phải đọc, lại càng thích trồng hoa.”

Lý Tiệm Hồng gật đầu, nói: “Sau này làm một hoa tượng, cũng là tốt.”

Đoạn Lĩnh nói: “Phu tử dạy, vạn bản giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao.”

“Đọc sách là tốt.” Lý Tiệm Hồng thở dài, nói, “Nhưng nếu con thực sự không thích cha cũng không miễn cưỡng. Cha chỉ muốn con sống vui vẻ.”

“Vậy ngày mai con sẽ đổi sang trồng hoa.” Đoạn Lĩnh mỉm cười nhắm hai mắt lại, ấn mặt vào miếng ngọc bội trên cổ Lý Tiệm Hồng, trên đó vẫn còn vương lại nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Lý Tiệm Hồng cười cười, cũng ôm lấy Đoạn Lĩnh nhắm mắt lại, cúi đầu hít sâu hương bồ kết tươi mát trên tóc cậu.

Đoạn Lĩnh cũng bất tri bất giác ngủ mất, đến khi mở mắt ra nhìn đã là sáng sớm rồi. Lý Tiệm Hồng đang cởi trần luyện võ trong viện, một thanh trường côn xoay chuyển tiếng gió vù vù, hoa đào trên đất cũng cuốn lên cuồn cuộn, lại trong nháy mắt bị thổi tung ra ngoài.

Đoạn Lĩnh ngáp dài bước ra, thấy Lý Tiệm Hồng thu côn đổi thành luyện một bộ chưởng pháp, bổ xuống, đẩy ra, lật tay, thu chưởng, ánh mắt chuyên chú gợi ra nét anh tuấn phi phàm.

Đoạn Lĩnh nhìn một lát, Lý Tiệm Hồng liền thu chưởng hỏi: “Muốn học sao?”

Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Tiệm Hồng liền bắt đầu dạy cậu từng chiêu một, Đoạn Lĩnh còn nói: “Thế nhưng con chưa luyện qua trung bình tấn, hạ bàn không được.”

Lý Tiệm Hồng đáp: “Mặc kệ những thứ này, con vui vẻ là được.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh mô phỏng theo Lý Tiệm Hồng, đem chưởng pháp đánh xong một vòng, Lý Tiệm Hồng cũng không nói cậu đánh đúng hay không chỉ đem nguyên vẹn tâm pháp dạy cho cậu một chút: “Được rồi, trước cứ học một chút, nếu con còn hứng thú thì sau này luyện tiếp, cái này gọi là ‘Học sâu quên ít’.”

Đoạn Lĩnh ha ha cười to, cái loại tâm tính này thực sự quá hợp ý của cậu rồi, chỉ là hai người đánh một hồi cũng mệt, Lý Tiệm Hồng cũng biết nên ăn điểm tâm. Vừa năm xong Đoạn Lĩnh liền theo thói quen chờ một câu “Đi đọc sách “, thế nhưng Lý Tiệm Hồng lại không có chút ý tứ gì muốn hối thúc cậu.

“Cha, ta muốn đi trồng hoa.” Đoạn Lĩnh nói.

Lý Tiệm Hồng liền bảo cậu vui vẻ là được, Đoạn Lĩnh liền chạy đến hoa viên bắt đầu loay hoay với mảnh vườn của mình, Lý Tiệm Hồng lại đi chặt ba cây trúc lớn, nói là muốn dùng làm đường dẫn nước cho cậu tưới hoa.

Không có người đốc xúc, Đoạn Lĩnh vẫn cảm thấy có chút ái ngại, không yên lòng loay hoay một hồi vẫn là chạy đến thư phòng đọc sách.

“Trong lòng không bỏ được?” Lý Tiệm Hồng bưng chén trà ngồi ngoài thư phòng, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên trời bay lượn.

Đoạn Lĩnh chỉ đành nói: “Dạ, vẫn cảm thấy trong lòng không nỡ.”

Lý Tiệm Hồng nói: “Xem ra vẫn là muốn đọc sách.”

Đoạn Lĩnh có chút ngượng ngùng, suốt mấy ngày nay Lý Tiệm Hồng vẫn ở trong phủ, cũng chẳng bây giờ ép Đoạn Lĩnh đi làm chuyện gì, cậu thích gì làm đấy, cho dù không làm gì hết, cả ngày chỉ ngồi phát ngốc uống trà cũng được. Thế nhưng tính tình của Đoạn Lĩnh xưa nay vẫn là như vậy, chèn ép cậu cậu không vui, không có người thúc giục trái lại còn nhàm chán. Vì vậy không cần Lý Tiệm Hồng đốc thúc, cậu mỗi ngày đều tự giác đọc sách, có lúc lại còn làm bộ làm tịch theo Lý Tiệm Hồng học vài bộ chưởng pháp.

Lý Tiệm Hồng lại là phảng phất một khắc cũng không rời được Đoạn Lĩnh, cho dù ra thị tứ mua thức ăn cũng muốn dẫn cậ theo, hầu như lúc nào cũng không để cậu thoát khoải tầm nhìn của mình, mà ngủ cũng phải ngủ cùng một chỗ, ban ngày làm việc cũng là trong cùng một căn phòng.

Chỉ là, Lý Tiệm Hồng luôn ra vẻ suy tư, có một ngày Đoạn Lĩnh rốt cuộc cũng không nhịn được đi hỏi hắn.

“Cha.” Đoạn Lĩnh nói: “Người đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Nghĩ con ta.” Lý Tiệm Hồng nói.

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, để sách xuống, bước sang lôi kéo hắn, vùng quanh lông mày của Lý Tiệm Hồng như có phiên fnão không giải được nhìn chăm chú vào Đoạn Lĩnh, ánh mắt lại hết sức ôn nhu.

“Cha mất hứng.” Đoạn Lĩnh đặt hai tay của Lý Tiệm Hồng lên má mình, lắc lắc đầu hỏi: “Có tâm sự sao?”

Cậu cảm thấy, ngoại trừ lần đầu gặp mặt, mấy ngày nay Lý Tiệm Hồng phảng phất luôn có chút tâm sự.

“Có.” Lý Tiệm Hồng nói: “Cha một mực phiền não không biết có thể cho con cái gì.”

Đoạn Lĩnh cười nói: “Con nghĩ muốn bánh chẻo ngọc bích của Ngũ Hồ thính ngoài thị tứ.”

“Vậy dĩ nhiên là muốn đi.” Lý Tiệm Hồng liền nhích người chuẩn bị cõng Đoạn Lĩnh ra cửa đi ăn bánh chẻo. Hắn vừa nắm tay Đoạn Lĩnh vừa nói: “Chỉ là tâm sự cũng không phải chỉ ở những món điểm tâm này.”

Đoạn Lĩnh không hiểu nhìn Lý Tiệm Hồng.

“Con ta muốn về nhà sao?” Lý Tiệm Hồng nhìn Đoạn Lĩnh hỏi.

Đoạn Lĩnh hiểu, tựa như trong học đường nghe được nhiều người nói, người Hán đều muốn về nhà.

“Cha muốn cho con vài thứ, cũng vốn là thứ con nên có.” Lý Tiệm Hồng nói.

“Con đã rất thỏa mãn.” Đoạn Lĩnh nói: “Người mà, biết đủ liền có thể vui vẻ. Lang…”

Đoạn Lĩnh thiếu chút nữa đã hướng vào nhà gọi Lang Tuấn Hiệp, chỉ là kịp nhớ ra người nọ đã đi rồi, đành có chút mất mác nói “À! Y còn chưa trở lại ”.

Dù Lang Tuấn Hiệp đã rời đi rất lâu rồi Đoạn Lĩnh vẫn theo thói quen cho rằng y còn ở đây, rốt cuộc y bị phái đi làm chuyện gì? Vì sao đã lâu như vậy còn chưa trở lại? Chỉ là cậu cũng cảm giác được phụ thân không quá thích nhắc đến Lang Tuấn Hiệp.

Mỗi lần Đoạn Lĩnh nhắc đến y, Lý Tiệm Hồng cũng có chút đố kỵ như có như không.

Câu hỏi đầu môi của Đoạn Lĩnh cũng đã từ “Phụ thân lúc nào trở về?” đổi thành “Lang Tuấn Hiệp lúc nào trở về?”. Chỉ là lần này Lý Tiệm Hồng lại đáp: “Y đang chuẩn bị nhà mới nghênh tiếp con trở lại.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi