TƯƠNG KIẾN HOAN

Đoạn Lĩnh xoay người bỏ chạy.

Lang Tuấn Hiệp vội vàng cầm ngoại bào lên, chân trần bước ra, chỉ thấy cửa phòng Đoạn Lĩnh “cạch” một tiếng đóng lại.

Lang Tuấn Hiệp đẩy cửa tiến vào, Đoạn Lĩnh nằm thẳng trên giường giả vờ ngủ say, Lang Tuấn Hiệp dở khóc dỡ cười, đến cạnh chậu nước trong phòng tùy tiện cầm lên một tấm khăn, ném ngoại bào xuống đất, xích loã toàn thân chà lau thân thể chính mình. Đoạn Lĩnh mở mắt ra, len lén nhìn nhất cử nhất động của Lang Tuấn Hiệp, mà người nọ lại hơi nghiêng người, phảng phất đang trấn an tâm tình xao động nào đó, đem cái vật phách lối ngẩng cao kia bao vào trong khăn lạnh chà sát, lệnh nó phục tùng xuống dưới.

Bên ngoài song xuất hiện một bóng người..

“Ta ngủ, sẽ không qua.” Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói.

Tiếng bước chân rời xa, Đoạn Lĩnh trở mình hướng mặt vào tường. Một lát sau Lang Tuấn Hiệp mặc nội khố xong chui vào trong chăn, lồng ngực dán vào lưng Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh trở mình, Lang Tuấn Hiệp giơ tay lên, để cậu gối lên cánh tay của mình, Đoạn Lĩnh khôi phục cảm giác an tâm, lần nữa ngủ say trong ngực Lang Tuấn Hiệp.

Bắp thịt của Lang Tuấn Hiệp, độ ấm trên thân thể y, mùi vị dễ ngửi kia, giống như khiến cậu trg mộng có thể trở về mùa đông phương nam, lại được một đoàn mặt trời rạng ngời ấm áp ôm vào lòng.

Một đêm này, Tây Xuyên mưa rơi rả rích, tí tách thành dòng, phô thiên cái địa.

Ánh nến kéo cái bóng của song cửa thật dài, trải xuống hành lang, có hai thân ảnh đang từ từ dạo bước đến gần, phía sau còn có hai tên hộ vệ.

“Bị hai vạn binh mã vây khốn, hắn vậy mà còn có thể chạy thoát.”

“Đừng quá lo lắng, ta đã bày xong thiên la địa võng vây chặt đường về Lương Châu, lối đi Đông Bắc. Trừ phi hắn có thể mọc cánh, bằng không tuyệt đối không thể vượt qua Tiên Ti sơn.”

“Ta đã nói giao việc này cho bọn họ không quá thích hợp mà. Người nọ chinh chiến tái ngoại rành rẽ, quen thuộc địa hình, một khi lẫn vào sơn lâm liền không thể nhìn thấy hình bóng!”

“Hiện tại vị ở trên kia đã từ lâu hoa mắt ù tai, không hỏi chính sự, Tứ hoàng tử lại là một con quỷ bệnh, chỉ cần ta ngươi cùng nhau động thủ, liền không còn đường lui nữa. Cho dù lúc này hắn thật sự có thể trở về, chỉ cần tùy tiện gán cho một tội danh bất tuân thượng mệnh, bỏ rơi chiến địa là được. Triệu tướng quân, ngươi không phải sợ rồi chứ?”

“Ngươi!”

Người bị gọi là “tướng quân” vận trên người một bộ nhung trang, chính thị là một trong các đại trụ Nam Trần, thiên hạ binh mã đại nguyên soái Triệu Khuê.

Nam nhân cùng hắn sóng vai trò chuyện mặc một bộ quan bào đỏ tía, tượng trưng cho phẩm hàm nhất phẩm, thân phận vô cùng tôn quý.

Cái bóng của hai người chiếu ngược lên bức tường hành lang, cả không gian đều rơi vào trầm mặc. Ở sau lưng bọn họ, hai tên hộ vệ đều tự ôm cánh tay, lặng yên bất động.

Bên trái là một tên thích khách, trên cổ có một hình xăm hổ trắng, đầu đội nón sa che lại nửa khuôn mặt, khóe miệng lộ ra một độ cung nhỏ, như cười như không.

Bên phải là hộ vệ, thân hình cao lớn có chừng cửu xích, toàn thân ngoại trừ đôi mắt thì không lộ ra chỗ nào, hai tay còn mang bao tay, trên người mặc áo choàng, che mặt, ánh mắt sắc bén hung hiểm thỉnh thoảng đảo quanh, có vẻ không yên lòng.

Triệu Khuê lạnh lùng nói: “Phải lập tức phái người chặn đứng hắn, hiện tại ta ở ngoài sáng hắn ở trong tối, đêm dài lắm mộng, để lâu sinh biến.”

Nam nhân tôn quý đáp: “Bên ngoài Ngọc Bích quan đã không còn là nơi ta và ngươi có thể điều binh. Kế duy nhất hiện nay chỉ còn chờ bản thân hắn tự mình hiện thân.”

Triệu Khuê thở dài: “Nếu hắn đầu nhập vào Liêu, mang theo binh mã trở về, chỉ sợ tình thế sẽ không đơn giản như bây giờ nữa.”

“Liêu Đế tuyệt đối sẽ không cho hắn mượn binh.” Tôn quý nam nhân nói: “Bên phía Nam Viện đại vương kia từ lâu đã an bày thỏa đáng, hắn nhất định sẽ chết trước khi đến được kinh đô.”

“Ngươi đã quá coi thường hắn.” Triệu Khuê xoay người, mặt hướng về vườn đông mưa rơi mờ mịt, hai bên tóc may cũng nhuốm chút hơi sương, hắn nhìn thẳng vào đối phương gằn từng chữ: “Dưới trướng Lý Tiệm Hồng có một kẻ tạp chủng, là hổn huyết giữa người Tiên Ti và Hán nhân. Mặc dù không rõ tên tuổi lại lịch, thế nhưng theo tính toán của ta, ngươi dứt khoát không thể tìm ra người nọ. Tạp chúng Tiên Ti đó lai vô ảnh khứ vô tung, thậm chí còn không có người biết y tên gì, chính là một con cờ lợi hại trong tay Lý Tiệm Hồng..”

“Nếu thật sự như vậy.” Nam nhân tôn quý nói: “Thế thì Vũ Độc và Thương Lưu Quân hơn phân nữa phải đi gặp y một lần, dù sao thế gian hiện nay, bọn họ muốn tìm một đối thủ cũng không phải dễ dàng. Đã từng nghe qua tên tuổi kẻ này chưa?”

Hộ vệ che mặt đứng sau lưng hắn đáp: “Không biết tên tuổi, chỉ nghe vài chuyện. Có người gọi y là Vô Danh khách, người này tính xấu rất nhiều, không chịu khống chế, hơn phân nửa sẽ không chịu mặc Lý Tiệm Hồng sai phái.”

Triệu Khuê hỏi: “Có chuyện xấu gì?”

“Phản bội sư môn, giết chết sư phụ, bán đứng đồng môn, thiên lý bất dung. Thủ đoạn hành sự độc ác, hạ thủ liền không lưu người sống.” Hộ vệ che mặt nói: “Táp huyết thanh phong, nhất kiếm phong hầu là đang nói về y.”

“Đối với thích khách mà nói cũng thuộc về loại tầm thường.” Nam nhân tôn quý nói.

“Nhất kiếm phong hầu.” Hộ vệ che mặt trầm giọng: “Ý tứ chính là sẽ không nghe bất cứ kẻ nào giải thích, chức trách của thích khách là giết người, cũng không phải giết người không cần thiết.”

“Dù cho có giết sai người rồi, tiểu tư kia hẳn là cũng sẽ không thèm chớp mắt.” Hộ vệ cuối cùng còn nói.

“Nếu ta nhớ không lầm.” Nam nhân tôn quý lên tiếng: “Trên tay Lý Tiệm Hồng còn có Trấn Sơn Hà, nếu như hắn dùng thứ này hiệu triệu, người này hẳn sẽ nghe lệnh của hắn.”

Hộ vệ che mặt nói: “Lý Tiệm Hồng thật sự có Trấn Sơn Hà, nếu hắn dùng đến hiển nhiên có thể hiệu lệnh mọi người..”

“Đủ rồi.” Triệu Khuê lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện.

Hậu viện lần thứ hai trở nên trầm mặc. Một lúc sau…

“Vũ Độc.” Triệu khuê mở miệng gọi.

Người đội mũ sa phía sau lên tiếng.

“Đêm nay xuất phát.” Triệu Khuê nói: “Ngày đêm lên đường, thẳng đến khi tìm được Lý Tiệm Hồng mới thôi. Sau khi tìm được cũng không cần động thủ, ta sẽ phái người đến giúp đỡ ngươi. Sau khi chuyện này thành công, nhất định phải đem kiếm cùng thủ cấp của hắn về đây cho ta.”

Người nọ hơi nhếch khóe miệng, vòng tay hành lễ, xoay người ly khai.

———-

Mã xa rời khỏi cửa sau tướng phủ ra ngoài hẻm nhỏ, con đường đá ướt sũng lấp lóe phản chiếu ánh đèn từ xa.

“Ngươi đã từng gặp qua Thanh Phong kiếm chưa?” Thanh âm của nam nhân tôn quý cất lên.

“Người từng nhìn thấy Thanh Phong kiếm đều đã chết.” Hộ vệ che mặt như có điều suy nghĩ, vung roi ngựa lên, lái xe hộ tống nam nhân tôn quý rời đi.

“Theo suy đoán của ngươi.” Nam nhân tôn quý dựa người vào cẩm tháp trên xe, thuận miệng nói: “Vũ Độc so với Vô Danh khách thì thế nào?”

Hộ vệ che mặt đáp:”Vũ Độc còn có vướn bận, Vô Danh khách không có. Vướn bận của Vũ Độc chính là lòng háo thắng của hắn, hắn không thua được cũng không bỏ xuống được, mà Vô Danh khách lại không có chuyện này.”

“Không có lo lắng?” Tôn quý nam nhân hỏi.

“Không có người bận tâm, không có việc lo lắng mới là một thích khách xứng chức.” Hộ vệ che mặt thản nhiên nói: “Muốn lấy tính mệnh của người khác, trước tiên cần buông tha tính mệnh của mình. Một khi sa vào nữ nhi tình trường, thích khách sẽ không tự chủ được lo mình tiếc mạng, không dám tận hết tâm sức, do vậy liền thua. Vô Danh khách người này không có thân nhân, giết người cũng không vì công danh lợi lộc, đối với y mà nói giết người chỉ bất quá là một loại ham thích. Cái tâm cảnh này so với Vũ Độc mà nói, có hơn một chút.”

Tôn quý nam nhân lại hỏi” “Ngươi cùng Vũ Độc so sánh thì sao?”

Hộ vệ che mặt thản nhiên nói: “Thuộc hạ thật ra rất mong có thể giao thủ với hắn một lần.”

“Đáng tiếc không có cơ hội này.” Tôn quý nam nhân ưu nhã nói.

Hộ vệ che mặt không trả lời.

“Như vậy, ngươi cùng Lý Tiệm Hồng so ra thì làm sao?” Nam nhân kia tựa như tùy tiện hỏi.

“Hây!”

Hộ vệ che mặt hô một tiếng kéo cương dừng ngựa, vén mành xe, đỡ nam nhân bước xuống. Trước cửa gian phủ đệ này có treo đèn lồng, trên đèn lồng dán một chữ “Mục”.

Thừa tướng đương nhiệm của Nam Trần: Mục Khoáng Đạt.

“Thuộc hạ, Vũ Độc, Vô Danh khách cùng Trịnh Ngạn bốn người liên thủ.” Hộ vệ che mặt đáp: “Vả chăng có thể cùng Tam Vương gia đánh một trận.”

——–

Sáng hôm sau dương quang vạn trượng, Thượng kinh sau một đêm mưa, tuyết đóng thành băng thoạt nhìn tựa như một tác phẩm điêu khắc tuyệt tác, như lan tựa ngọc. Hậu viên Quỳnh Hoa viện, không khí tươi mới, lấp lánh sáng ngời tựa như tiên cảnh, tỳ nữ dâng một mâm điểm tâm lên, bẩm: “Phu nhân thỉnh Lang đại nhân sau khi dùng điểm tâm xong đến tiền viện trò chuyện.”

“Không cần.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Hôm nay còn có chút việc, nấn ná lâu ngày chung quy có nhiều bất tiện, thay ta báo lại với phu nhân một câu. Cảm kích thịnh tình.”

Tỳ nữ vừa đi Đoạn Lĩnh liền hỏi: “Chúng ta đi dạo phố sao?”

Lang Tuấn Hiệp gật đầu, nói: “Ra ngoài không nên nhiều lời.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, lại nghĩ đến đêm qua bản thân tựa hồ đã quấy rầy Lang Tuấn Hiệp, lại nghĩ mãi cũng không hiểu đối phương ở phòng sát vách làm gì, càng không dám mở miệng lung tung, may mà người nọ cũng phảng phất giống như đã quên mất chuyện này. Sau khi dùng điểm tâm xong, cả hai liền giống như khi đến, từ ngõ sau ra ngoài.

Bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa đợi sẵn, màn xe cuốn lên để lộ một thiếu nữ ngồi bên trong. Đinh Chi nói: “Vừa mới ở một đêm đã muốn đi đâu rồi? Không phải người đã nói đến rồi sẽ không đi sao? Lên đây đi.”

Lang Tuấn Hiệp nắm tay Đoạn Lĩnh có chút do dự, Đoạn Lĩnh lại lôi kéo tay y ra vẻ muốn rời đi.

Lang Tuấn Hiệp liền hướng về bên trong đáp: “Không dám quấy rầy, lúc này còn có chút việc muốn làm.”

Đinh Chi chỉ đành thôi, Lang Tuấn Hiệp liền dẫn Đoạn Lĩnh đi về phía phố xá sầm uất, suốt cả đường đi, Đoạn Lĩnh quả thực chỉ hận mình không thể nhiều thêm vài đôi mắt. Lúc này Thượng kinh chính là nơi tập kết hàng hóa ở phương bắc, ba thành bốn mươi mốt tộc Hồ phương bắc đều đến nơi này giao dịch, hơn nữa sinh thần của Hoàng thái hậu đại Liêu vừa lúc sắp đến, đặc phái viên Nam Trần đến hiên lễ, trên đường đều là đủ loại người lưu chuyển, đồ cổ trân bảo, sơn trân dược liệu, trang sức son phấn… rực rỡ muôn màu.

Đoạn Lĩnh thấy cái gì cũng muốn ăn, thế nhưng cảm thấy thèm nhất vẫn là món thịt tẩm bột chiên năm đó ở Nhữ Nam đã từng nhìn thấy mà không dám mua. Lang Tuấn Hiệp đi trước mua cho Đoạn Lĩnh hai bộ y phục, lại đi đến cửa hàng bút mực mua đủ văn phòng tứ bảo.

“Ông biết viết chữ sao?” Đoạn lĩnh hiếu kỳ hỏi.

Chưởng quỹ lấy ra từng món một, nghiên mực Đoan Châu, mực thơm Huy Châu, bút mềm Hồ Châu, giấy mịn Tuyên Châu.

“Đây là cho ngươi dùng.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Phải nhanh chóng học vỡ lòng, đọc văn chương, bằng không cũng quá muộn rồi.”

“Công tử hảo nhãn lực.” Chưởng quỹ cười nói, “Đây chính là năm kia có thương nhân bắc thượng mang đến đồ tốt, chỉ là giấy nà không đủ, chi bằng đổi một nhà khác lấy thêm cho hai vị mười hai xấp đến.”

“Người Liêu cũng không chú ý nhiều như vậy.” Lang Tuấn Hiệp thuận miệng nói, “Bất quá tốt một chút cũng chỉ là thêm ít tiền, buổi chiều ngày mai đưa đến là được.”

“Quá đắt rồi.” Đoạn Lĩnh thấy Lang Tuấn Hiệp dùng tiền mà đau lòng, chỉ thoáng chốc như vậy y đã dùng một khoản thật lớn.

Lang Tuấn Hiệp lại đáp: “Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc1. Bản lĩnh đọc sách viết văn này chính là bảo vật vô giá.”

“Ta có thể đi học sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Lúc còn ở Nhữ Nam, cậu thấy những hài tử khác được đến học đường trong lòng không khỏi có chút ít hâm mộ, lại chẳng bao giờ ngờ được có một ngày mình cũng có thể đi học đường đọc sách, trong lòng sinh ra không ít mừng rỡ, nất thời trong mắt toát ra vẻ cảm kích, dừng bước kinh ngạc nhìn Lang Tuấn Hiệp.

Lang Tuấn Hiệp hỏi: “Làm sao vậy?”

Trong lòng Đoạn Lĩnh trăm vị rối ren, nói: “Ta phải báo đáp ông thế nào?”

Lang Tuấn Hiệp nhìn Đoạn Lĩnh, dường như có thể cậu đáng thương, trong mắt lại thêm một chút ôn nhu, cuối cùng miễn cưỡng cười cười, nghiêm túc đáp: “Đọc sách đến trường, chính là thiên kinh địa nghĩa, không cần báo đáp ta. Tương lai ngươi liền có người khác cần báo đáp.”

Mua xong văn phòng tứ bảo, lại lấy thêm không ít đồ vật, Lang Tuấn Hiệp còn mua cho Đoạn Lĩnh một cái lò sưởi tay nhỏ, một cái hà bao, đem mảnh ngọc của cậu đặt vào hà bao, mang theo bên người..

“Thứ này dù thế nào cũng không được làm mất.” Lang Tuấn Hiệp dặn dò, “Ghi nhớ kỹ.”

Lang Tuấn Hiệp dẫn Đoạn Lĩnh rời khỏi thị tứ, vẹo vào một con ngõ dài yên tĩnh, hai bên có mấy tòa kiến trúc phong cách cổ xưa, tường trắng ngói đen, trên mái ngói còn xếp từng tầng tuyết trắng, mộc mạc mà uy nghiêm. Trong đình viện, tùng bách trắng như tuyết, còn truyền đến thanh âm hài đồng lảnh lót.

Đoạn Lĩnh vừa nghe được thanh âm của tiểu hài tử thì liền mừng rỡ, từ lúc cậu theo Lang Tuấn Hiệp đến nay đã lâu không được gặp bạn cùng tuổi, suốt ngày làm theo quy củ, không giống như khi còn ở Nhữ Nam thành, suốt ngày lăn lộn trong bùn đất giương oai. Thật không biết bằng hữu cùng tuổi ở Thượng kinh bình thường chơi đùa thứ gì.

Lang Tuấn Hiệp nắm tay Đoạn Lĩnh dẫn vào, chỉ thấy tuyết đọng trong viện từ sớm đã được dọn sạch sẽ, có ba hài tử cao xấp xỉ Đoạn Lĩnh cách đó khoảng mười bước, trong tay cầm mấy mũi tên, cố gắng ném vào một cái bình nhỏ trước mặt. Mấy hài tử nghe được tiếng bước chân liền xoay người nhìn qua, Đoạn Lĩnh thấy vậy cũng có chút thấp thỏm, lại nép gần hơn vào người Lang Tuấn Hiệp.

Lang Tuấn Hiệp cũng không dừng lại, một đường dẫn cậu vào sảnh trong, trong sảnh có một lão đầu đang ngồi uống trà, râu tóc hoa râm.

“Ở chỗ này chờ ta một hồi.” Lang Tuấn Hiệp nói

Đoạn Lĩnh một thân áo ngoài màu chàm đứng ở cuối hành lang, Lang Tuấn Hiệp sãi bước vào trong, chốc lát liền truyền ra tiếng nói chuyện. Đoạn Lĩnh vừa hơi thất thần, nhìn thấy phía sau cây cột có mấy hài tử, tuổi tác ước chừng tám chín, từ xa lén lút nhìn Đoạn Lĩnh, nhỏ giọng nghị luận, có đứa dường như muốn bắt chuyện cùng cậu lại bị hài tử cao nhất kia kéo lại.

Thằng bé đứng ở dưới chiếc chuông, hướng về phía Đoạn Lĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”

Trong lòng Đoạn Lĩnh lộp bộ đáp: Ta là Đoạn Lĩnh, cha ta là Đoạn Thịnh… thế nhưng ngoài miệng lại không thốt ra được lời nào, trong lòng sinh ra dự cảm sắp gặp phiền phức.

Thấy Đoạn Lĩnh sợ người như vậy, những đứa trẻ nọ đều nở nụ cười, Đoạn Lĩnh mặc dù không biết bọn chúng đang cười chuyện gì, thế nhưng trong lòng lại không hiểu vì sao nảy sinh tức giận.

“Ngươi từ đâu tới?” Đứa trẻ cao lớn cầm theo một cây thiết côn, vỗ vỗ trên tay đi lên phía trước.

Đoạn Lĩnh theo bản năng nổi giận, đối phương lại khoát một tay lên vai cậu, bá đạo kéo Đoạn Lĩnh vào trong lồng ngực mình, dùng thiết côn nâng cằm cậu lên, trêu chọc hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”

Đoạn Lĩnh vốn muốn né tránh lại bị đối phương ghìm chặt, không thể động đậy, thật vất vả đẩy người ra lại không dám rời đi, chỉ vì Lang Tuấn Hiệp muốn cậu đứng tại chỗ này, cậu liền không thể làm gì khác hơn đứng đợi.

“Này.” Hài tử nọ cao hơn Đoạn Lĩnh một đoạn, trên người mặc trang phục phía bắc, áo lông sói, nón đuôi hồ, trong đồng tử đen láy thoáng một chút ánh xanh, làn da ngăm đen, đứng trước mặt Đoạn Lĩnh tựa hồ có chút khí thế của một con sói con sắp đến tuổi trưởng thành.

“Đây là cái gì?” Hài tử đưa tay lên cổ Đoạn Lĩnh dò xét, kéo xuống một cái hà bao được buộc bằng dây đỏ. Đoạn Lĩnh liền né tránh.

“Qua đây.” Hài tử thấy Đoạn Lĩnh chỉ nhịn mà không bộc phát, lời nói của mình như đấm vào bông không chút thú vị, liền vỗ vỗ mặt cậu, gắt: “Hỏi sao ngươi không trả lời, câm điếc sao?”

Đoạn Lĩnh nhìn hài tử kia, nắm tay siết chặt, mắt lộ hung quang. Cậu không biết trong mắt hài tử nọ, bản thân bất quá cũng chỉ là con cái nhà giàu tầm thường, thích ăn chơi trác táng, chỉ cần giáng một côn xuống liền khóc đến kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ, mà trước khi động đến gậy gộc, hài tử tựa hồ còn muốn vui đùa thêm một chút…

“Đây là cái gì?” Hài tử tiến đến bên cạnh Đoạn Lĩnh, vươn tay thuận lợi kéo hà bao trên cổ cậu xuống, lại nghiêng người nhỏ giọng chế nhạo bên tai cậu, “Người vừa rồi đi vào là ca ca ngươi hay cha ngươi? Chẳng lẽ là tiểu gia đồng tướng công ngươi nuôi dưỡng? Là đang dập đầu khẩn cầu với phu tử sao? “

Đám hài tử phía sau nghe vậy đều nở nụ cười, Đoạn Lĩnh rất sợ hà bao bị kéo rách, liền theo động tác của đối phương mà nơi nghiêng người, hài tử kéo đi đông thì đi đông, kéo đi tây thì đi tây, gắt gao che chở sợi chỉ đỏ nối với hà bao.

“Này ——!” Hài tử cao lớn liền thừa cơ sỉ nhục, chỉ vào Đoạn Lĩnh nói, “Thật giống một con lừa.”

Đám hài tử đang xem trò hề bên cạnh cười vang, gương mặt Đoạn Lĩnh cũng nhịn đến đỏ bừng.

Hài tử còn chưa kịp nói thêm câu sau liền thấy quả đấm của Đoạn Lĩnh giáng đến trước mặt, sau đó trên mũi truyền đến cơn đau như bị gãy, thoáng chốc liền bị đánh bật ra sau, té xoài trên mặt đất.

Sau đó chính là một hồi hỗn chiến bắt đầu, hài tử kia máu mũi chảy dài cũng không lui bước, hùng hổ xông lên phía trước muốn đánh Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh lại hạ thấp người nhảy lên lưng đối phương, kéo người ra khỏi hành lang, lăn đến hoa viên. Lần này đám hài đồng xem trò đều lớn tiếng trầm trồ khen ngợi trợ trận, tạo thành một vòng tròn nhìn hai người đánh nhau trong tuyết.

Đoạn Lĩnh trên mặt ăn một quyền, trong ngực lại bị dẫm một cước, mắt đầy sao xoay, bị hài tử kia cưỡi ở trên người đè xuống đánh, trên cổ đều là máu của đối phương, bị đánh đến khi trước mắt đều biến thành màu đen, sức lực áp súc đến cực hạn, đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của hài tử, đem người hung hăng ném xuống đất.

Ngay sau đó Đoạn Lĩnh liền giống như chó điên nhào tới, cắn vào tay hài tử nọ, bọn trẻ con nhất thời ồ lên. Hài tử đau đến la to, nắm lấy cổ áo của Đoạn Lĩnh, đem đầu của cậu đập mạnh về phía chuông đồng.

“Đương” một tiếng vang thật lớn, Đoạn Lĩnh mềm oặt ngã xuống đất, trong miệng, trong mũi, màng tai tất cả đều là âm thanh “Ong ong”.

———————

1/ Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu nhan như ngọc: Xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:

富家不用买良田, Phú gia bất dụng mãi lương điền, Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,

书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc; Trong sách tự có ngàn bồ thóc;

安居不用架高楼, An cư bất dụng giá cao lâu, An cư chẳng phải xây nhà cao,

书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc; Trong sách tự có nhà lầu vàng;

娶妻莫恨无良媒, Thú thê mạc hận vô lương môi, Lấy vợ chẳng hận không người mối,

书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc; Trong sách tự có người như ngọc;

出门莫恨无人随, Xuất môn mạc hận vô nhân tùy, Ra đường chẳng hận không tùy tùng,

书中车马多如簇; Thư trung xa mã đa như thốc; Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;

男儿欲遂平生志, Nam nhi dục toại bình sinh chí, Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,

五经勤向窗前读。 Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.

Ý tứ chính là khuyến khích người học tập, chỉ cần học tập thật giỏi, những thứ như ruộng tốt nhà cao, giai nhân như ngọc đều sẽ tự nhiên đạt được. Đây cũng chính là mộng công danh của hàng vạn thư sinh cổ đại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi