TƯƠNG LAI THÚ THẾ CHI ĐỔ THẠCH SƯ



Edit + Beta: Méo
Lâm Phong ra khỏi nhà, đã nhìn thấy Liên Vũ chờ trước cổng: "Sao em lại ở đây?"
"Hôm qua về nhà em đã nghe nói chuyện trong nhà anh, anh không sao chứ?"
Lâm Phong vừa nghe mấy lời này của nó liền an tâm, cảm thấy màn biểu diễn hôm qua của mình vẫn là có hiệu quả, thậm chí đến cả mỗ phụ Liên Vũ nằm trên giường đã lâu cũng biết đến, có thể thấy tin tức này truyền thật là nhanh.
"Không sao, đừng lo lắng."
Liên Vũ cũng không nhìn ra được Lâm Phong là thực sự không sao hay giả bộ không có việc gì, nhưng nếu như chính miệng Lâm Phong đã nói hắn không có chuyện gì, thì nó sẽ coi như không có việc, thực ra, dù Lâm Phong nói hắn có chuyện, nó cũng không có cách nào giúp hắn.

Lâm Phong nhìn tiểu tử ngốc vừa nghe thấy hắn nói không có việc gì liền cười, tâm tình cũng tốt hơn không ít.
Hai người đi cùng nhau tới nơi làm việc, vẫn là vị trí ngày hôm qua, mới ngồi xổm xuống đã nghe thấy tiếng chê cười, ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên vẻ mặt xán lạn mà cười đang nói chuyện với người trông coi quặng mỏ.

Liên Vũ cười nhạo một tiếng: "Nha, anh nhìn Chu Huân, ai không biết còn tưởng rằng y đang nói chuyện công việc đâu."
Lâm Phong cười nhẹ, xoay đầu nhìn về phía Liên Vũ đang tản ra một vị chua chua: "Em ghen tị à?"
"Em ghen tị, ha, thật sự là!" Liên Vũ vừa nghe thấy mấy lời này của hắn nhất thời bày ra bộ dáng bất đắc dĩ không còn lời gì để nói, nhưng rất nhanh lại nhụt chí mà héo rũ xuống: "Em ghen tị, nhưng ghen tị thì làm sao, nơi này của chúng ta hiếm hoi lắm mới có một điêu khắc sư tới, ai không muốn nịnh bợ, đứng nói với em anh không muốn, cũng không biết sao Chu Huân lại may mắn như vậy, có thể được Ngô đại sư coi trọng, anh nói y không phải đang làm ra vẻ sao, mỗi lần đều là như vậy, giống như sợ không ai không biết y là đệ tử của Ngô đại sư, tính cách của Ngô đại sư cũng không có rêu rao như y!"
Lâm Phong cảm thấy tiểu tử này thật sự rất thành thực, ghen với người khác cũng có thể ghen đến đáng yêu như vậy: "Y như vậy không phải là em được xem trò vui, không tốn tiền vẫn được xem biểu diễn, không phải rất tốt sao?" Kỳ thực Lâm Phong muốn nói, Chu Huân có thể rêu rao như thế rất khó nói bên trong không có chút ý tứ nào của Ngô đại sư kia.
"Anh nói đúng, Lâm Phong, em cảm thấy sau lần sinh bệnh này anh không giống lúc trước." Liên Vũ nhìn vào mắt Lâm Phong nhỏ giọng nói ra cảm thụ trong tâm của nó với hắn.
"Anh như vậy không tốt sao?" Lâm Phong cong cong đôi mắt, hắn lớn lên xinh đẹp, nhưng vì dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài, tóc cùng sắc mặt rất khó coi.
Liên Vũ cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy Lâm Phong cười qua, trên thực tế lúc trước Lâm Phong rất ít ngẩng đầu nói chuyện với nó, lại càng không nói nhiều giống như bây giờ, cho nên thời điểm Lâm Phong hỏi nó hắn như hiện tại có tốt hay không, Liên Vũ đương nhiên là cảm thấy rất tốt.

Gật gật đầu: "Em cảm thấy anh như vậy so với trước kia tốt hơn rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Phong cũng không nói thêm gì nữa, tỏ ý: "Làm việc đi."

Lâm Phong nói xong liền đi về phía đống đá nhặt nguyên thạch, đại đa số người đều không có kinh nghiệm gì, tất cả là dựa vào vận khí, có một phần nhỏ người có thể là do làm một thời gian dài nên có kinh nghiệm của riêng mình, khi nhặt đá phải tin tưởng tuyệt đối vào lý trí của bản thân.
Đời trước Lâm Phong chính là điêu khắc sư, tuy còn chưa đạt tới cấp bậc đại sư, nhưng ở trong vòng luẩn quẩn kia cũng coi như có chút danh tiếng, đã thấy không ít nguyên thạch, đổ thạch cũng đã từng tham gia, nhưng so với mấy lão đạo kinh nghiệm đầy mình tự nhiên là không dám nói, bất quá vẫn có vài phần nhãn lực*.
* Nhãn lực = Có mắt nhìn, có năng lực phân biệt tốt xấu
Chính là loại đổ thạch này, từ trước đến nay đều dựa vào kinh nghiệm phân biệt cùng sự may mắn, ngay đến lão đạo có kinh nghiệm cũng không dám nói nguyên thạch nào nhất định sẽ trướng, tảng đá nào đủ thế nước.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Phong nhìn khối nguyên thạch trong tay hắn, trái tim không khỏi bang bang nảy lên, theo bản năng mà chớp chớp mắt, sau mới phát hiện mình không có nhìn lầm, thực sự có mấy tia sáng lục sắc* ẩn dấu dưới lớp phong hóa kia, tuy rằng tia sáng không quá rực rỡ thậm chí còn có chút mỏng manh, nhưng vẫn khiến Lâm Phong khẩn trương tới đổ mổ hôi như cũ.
* Lục sắc = tia sáng sáu màu
"Anh thấy cái gì đấy, không phải chỉ là một tảng đá sao, anh đã nhìn lâu lắm rồi." Liên Vũ vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh rốt cuộc nhịn không nổi vỗ vỗ hắn một cái, Lâm Phong nhanh chóng dùng tay áo lau mặt, nắm chặt khối nguyên thạch: "Không có gì."
Nói xong đem tảng đá kia ném vào trong sọt, thầm nghĩ có thể là mình hoa mắt, không phải dù nhìn như thế nào khối nguyên thạch kia cũng không có gì đặc biệt sao, chỉ nhìn một cách bình thường thì đâu có thấy lục quang đâu!

Nghĩ như vậy lại tùy ý cầm một khối nguyên thạch khác lên, trong nháy mắt chạm tay vào lại lần nữa nhìn thấy mấy tia lục quang ẩn ẩn dưới lớp vỏ nguyên thạch, nhưng so sánh với khối trước đó, tia sáng lần này phát ra có chút phân tán, dù vậy độ sáng vẫn rực rỡ hơn trước đó rất nhiều.

Lâm Phong áp chế hưng phấn trong lòng, thả khối đá xuống, lại cầm một khối khác, thử mấy lần rốt cục đã khẳng định được, mắt của hắn thật sự có năng lực đặc biệt, chỉ là năng lực này, nhất định phải tiếp xúc với làn da hắn, mới có thể dùng.

Về phần những điểm sáng nhỏ nhìn thấy được kia có lẽ chính là phỉ thúy.

Cái năng lực này quả nhiên là phi thường lợi hại.
Đời trước cũng không phải là chưa từng đọc qua tiểu thuyết xuyên không, nhưng ai có thể ngờ được lần đầu hắn xuyên qua đã có được năng lực đặc biệt, đây là cái gọi là bàn tay vàng đi, ban đầu hắn tới cũng không phải chưa ảo tưởng qua, nhưng nhiều nhất cũng chỉ ngóng trông có thể có được một không gian thôi cũng là rất ngưu x* rồi, hiện tại mặc dù không có không gian, hắn cũng...!Chờ một chút!!!
* Ngưu x = Rất lợi hại, rất giỏi
Mẹ ơi, hắn không phải con ruột của lão thiên gia đi, tảng đá hắn vừa cầm cư nhiên ngay khi hắn ảo tưởng tới không gian liền biến mất, hắn thực sự nhìn rất rõ, tuyết đối không sai được!
"Rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy?" Liên Vũ thấy Lâm Phong lại ngẩn người có chút lo lắng, không phải hôm qua thật sự xảy ra chuyện gì đó chứ?

"Không, không sao." Lâm Phong vừa quay đầu chột dạ nhìn Liền Vũ cười nhẹ, vừa đem tay trái của hắn xoa xoa lên quần, trong lòng nghĩ, nếu thật sự có không gian, vậy làm cho nguyên thạch vừa biến mất kia hiện ra đi! Kết quả, tay trái nhiều hơn một tảng đá.

Lâm Phong cảm thấy mình sắp phát cuồng rồi! (lại chém) Nếu không phải lúc này thời gian và địa điểm đều không tiện, hắn liền hận không thể lao ra ngoài chạy hai vòng phát tiết một chút.

Thực mẹ nó kích thích có được hay không! Hiện tại hắn không chỉ có một đôi mắt có được dị năng, mà còn có không gian, lão thiên gia rốt cục cũng có lòng tốt nhìn ra được chỗ tốt của hắn! Không uổng công hắn xuyên qua một lần!
Hiện tại Lâm Phong tràn ngập nhiệt tình nóng lòng muốn phát tiết, trực tiếp nhặt lên hai khối, Liên Vũ thấy hắn đột nhiên không còn uể oải, lại tích cực làm việc, không khỏi cảm thấy lo lắng, tiểu đồng bọn hình như có chút không bình thường! Lâm Phong giống như "uống máu gà"* phát huy vượt mức, tới trưa đã nhặt được 40 cân, thời điểm tính tiền, quản lý tràng khẩu** cũng nhìn hắn nhiều hơn một chút.
* Uống máu gà = kiểu được uống thuốc kích thích đó
** Tràng khẩu = nơi phỉ thúy sinh ra = quặng mỏ sản xuất phỉ thúy nguyên thạch
Lâm Phong rạo rực đem 4 ngân thú tệ nhét vào trong túi, nói với Liên Vũ đứng bên cạnh: "Chúng ta tới quán mì nhỏ phía trên ăn bát mì đi, anh mời!"
Lúc Lâm Phong cất 4 ngân thú tệ rồi nói ra mấy lời này, quả thực khí phách ngút trời, không phát giác ánh mắt của tiểu đồng bọn bên người nhìn hắn có vẻ không đúng lắm!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi