TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU

Cúc hoa yến thiết lập cách Thân vương phủ không xa, đây là lúc trước, Đế hậu Minh Tề khai quốc tự mình thiết lập biểu diễn tại nhà. Phủ đệ này, nguyên là hoa viên tiền triều đã được tu bổ, chiếm mấy ngàn mẫu, kiến trúc to mà tinh xảo. Nếu không phải vì cách cung quá xa, Đế hậu đã sớm đem nó cải tạo thành góc trong cung. Nơi này dựa vào bàng thủy, mặc dù xa, nhưng là nơi thưởng thức phong cảnh rất tốt.

Nhất là vào tháng mười hàng năm, các màu cúc hoa đua nhau khoe sắc. Ở đây, có chuyên gia, quản việc gieo trồng quý trọng mầm móng cúc hoa, một cửa phủ mở, giống như đang ở tiên cảnh. Mà chỗ này, cũng coi như thập phần phong nhã. Nhạn bà bà đánh xe ngựa ước chừng một canh giờ, các nàng trên xe ngựa liền dùng chút điểm tâm, tránh bị đói. Cốc vũ mở cái giỏ Quế ma ma đưa, hỏi Thẩm Diệu:

“Tiểu thư, không bằng ăn một chút, đường xá xa xôi, ăn này nọ mới có khí lực.”

Thẩm Diệu nhìn trong giỏ. Băng sữa dê lạc, thông cuốn nhi, lạt du chân nhi…… Liếc mắt một cái đã muốn phát thèm. Màu sắc sáng rõ, thơm ngào ngạt. Đáng tiếc mấy thứ này hương vị đều quá nồng nàn. Như băng sữa dê, lạt du chân nhi như vậy. Chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ bị dơ y phục. Quế mama cũng thật sự là “Tỉ mỉ” Chuẩn bị đồ ăn.

Hậu trạch nữ nhân tranh đấu, đều là ám hạ chút ngáng chân,nhưng Thẩm Diệu lúc trước ở hậu cung Minh Tề, đối mặt toàn là phi tần tranh thủ tình cảm, thủ đoạn rất cao. Chỉ bằng tiểu kỹ xảo này, nàng còn chưa xem vào mắt.

Thẩm Diệu lắc lắc đầu, để Cốc vũ đem giỏ cất, nói với Kinh trập:

“Không cần, Kinh trập cũng có.”

Kinh trập thận trọng từ phía sau xuất ra một tiểu bố bao, bên trong bao đều là điểm tâm khéo léo linh lung, Thẩm Diệu không tin được phòng bếp trong phủ. Liền bảo Kinh trập theo quản sự ra ngoài mua chút này nọ. Quản sự kia chỉ nghĩ Kinh trập nói xàm, tay chân không làm được gì. Kinh ngạc, không nghĩ đến một tiểu nha hoàn như Kinh trập lại có thể mua được điểm tâm ở Quảng phúc trai.

Quảng phúc trai trong Định kinh là cửa hàng điểm tâm số một số hai, các nhóm phi tần trong cung đều thích ăn.Thẩm Diệu kiếp trước đối với điểm tâm ở quảng phúc trai cũng không cảm thấy hứng thú. Uyển Du lại không như vậy. Một ngày không ăn liền cảm thấy không thoải mái. Giờ phút này, điểm tâm trên tay Thẩm Diệu, chỉ bé bằng đầu ngón tay. Làm thành hình hoa rất đáng yêu. Nàng chia chút cho Cốc vũ và Kinh trập cùng ăn. Hai nha đầu lúc đầu còn không dám,nhưng nàng kiên trì, hai nha đầu chối từ không được, liền thận trọng tiếp nhận, ăn xong một miếng liền vui vẻ nói:

“Tiểu thư, điểm tâm này ăn thật ngon.”

Thẩm Diệu mỉm cười, kỳ thật điểm tâm này, mỹ vị cũng không phải rất ngon. Chỉ là, hình dạng bánh tinh xảo, đáng yêu, mà nữ nhi gia lại luôn thích đồ đẹp …vậy nên mới được ưa chuộng mà thôi. Uyển Du lúc trước hòa thân, nàng thậm chí bỏ ra một số tiền lớn để mời một sư phó ở quảng phúc trai làm điểm tâm. Chỉ hy vọng ở Hung Nô lạnh lẽo, Uyển Du còn có thể ăn được điểm tâm mình thích. Ai biết…… Ai biết ở nửa đường, Uyển Du đã hương tiêu ngọc vẫn, mà nàng ngay cả thi thể cũng không được nhìn thấy.

Thẩm Diệu nhắm chặt mắt.

Uyển Du hòa thân, là Mi phu nhân sắp đặt, một nhà Trần Nhược Thu cấu kết, hạ lệnh cũng là Phó Tu Nghi. Kiếp này những người này, một người cũng đừng mong chạy. Đã hại chết Uyển Du, nàng muốn bọn họ, phải trả gấp trăm ngàn lần!

Cốc vũ ăn điểm tâm đến quên trời đất, vừa nhấc đầu đã thấy ánh mắt Thẩm Diệu lãnh liệt, giống như quý phu nhân ở địa vị cao hạ quyết đoán sát phạt. Trong nháy mắt, Cốc vũ tựa hồ thấy được bóng dáng lão gia Thẩm Tín.Thẩm Tín ở trên chiến trường nhiễm máu vô số giặc. Thời điểm nổi giận, trong mắt đều mang theo hung lệ. Vậy mà thời khắc này, tiểu thư cùng lão gia giống nhau như đúc.

Cốc vũ thiếu chút nữa bị điểm tâm làm nghẹn, cố gắng nuốt xuống, cẩn thận hỏi:

“Tiểu thư lại không thoải mái sao?”

“Không”

Thẩm Diệu chớp mắt:

“Nghĩ chút sự tình mà thôi.”

Hôm nay cúc hoa yến cùng kiểm tra, Phó Tu Nghi chắc chắn sẽ ở đấy. Ngoài ra, còn có vài huynh đệ của hắn nữa…. Nay chín hoàng tử, mỗi người mỗi vẻ, tất nhiên đều tự mình chia trận doanh. Mà Phó Tu Nghi biểu hiện vô hại, cùng một phe với Thái tử giao hảo. Ai biết, đến  cuối cùng lại phế Thái tử sửa lập hắn lên thay?

Cũng chẳng riêng gì phe thái tử. Toàn bộ hoàng thất Minh Tề rất vô tình. Bọn họ xem những trâm anh thế gia thay tổ tiên đánh hạ giang sơn, giống như con chó đã già. Con chó này, lúc trước thay bọn họ săn hạ thỏ. Nay thỏ đã vào túi liền sợ con chó đó cắn mình. Vì thế liền ép khô con chó không còn một giọt máu. Sau đó xẻ phanh làm thịt.

Thiên hạ bất nhân, thái tử bất nghĩa, dựa vào cái gì cầu tâm mọi người? Không bằng trước xem chó cắn chó như thế nào?

Thẩm Diệu khóe môi hơi giơ. …… Lúc Nhạn bà bà đánh xe tới, nơi đây đã có không ít nhà huân quý. Tuy nói hôm nay kiểm tra không phân biệt  nam tử cùng nữ tử, nhưng yến đường vẫn đem khách nhân chia làm hai khu, là nam tử tịch cùng nữ tử tịch.

Bên khu Nam tử tịch, các nhóm thiếu niên cùng phụ thân vội vàng nhận thức, kết thân với nhau, sau đó nâng đỡ nhau cũng là điều tự nhiên. Huống hồ, vấn đề này cũng là có lợi ích cho gia tộc họ, kết giao thêm bằng hữu chỉ lợi mà không hại. Khu nữ tử tịch bên kia,thì các phu nhân cùng một nhóm nhàn thoại việc nhà. Các tiểu thư hữu hảo tụ tập nhau nói chuyện phiếm. Đối với ngày hôm nay đều có chút, vừa khẩn trương lại mong chờ.

Ngẫu nhiên còn có thể giương mắt coi trộm một chút thiếu niên đối diện.

Dịch Bội Lan bên cạnh mấy vị tiểu thư cười tươi như hoa, nói:

“Hôm nay kiểm tra, các ngươi có thể nắm chắc?”

“Ta không có.”

Nữ tử bên cạnh cô ta cười nói:

“Nhiều người như vậy, người như ta tư chất thường thường, thật sự cảm thấy sợ hãi. Chỉ hy vọng đợi lát nữa, trăm ngàn lần đừng ai để ý đến ta, không chọn ta lên đài. Ta không cầu xuất đầu, chỉ cầu không ra khiến xấu mặt là được rồi.”

Dịch Bội Lan bĩu môi:

“Ít nhất ta cũng muốn thử một lần, phải biết rằng,hôm nay Định vương điện hạ sẽ ở đây, huống hồ ngươi không phải để ý Lý gia thiếu gia sao. Lý gia thiếu gia văn từ xuất chúng như vậy, chắc chắn lên đài, ngươi nên nắm chặt cơ hội này mà hảo hảo biểu hiện?”

Nữ tử đẩy nhẹ Dịch Bội Lan, trên mặt lộ ra chút e lệ:

“Ngươi nói bậy.”

Giang Hiểu Huyên nghe vậy cười nói:

” Bạch vi ngươi không phải sợ, muốn nói xấu mặt, không phải còn có Thẩm gia lão ngũ đi đầu sao. Dù thế nào, ngươi cũng không cường bằng nàng đâu.”

“Không sai.”

Dịch Bội Lan cũng cười run rẩy hết cả người:

“Hàng năm kiểm tra, Thẩm ngũ không phải đều phụ trách chọc cười sao. Muốn không cười nàng cũng khó, vì nàng hàng năm đến, đều có dung mạo khó đỡ.Vừa nghĩ tới năm nay, nàng ta lên biểu diễn, ta lại nhịn không được mà bật cười. Không biết năm nay nàng ta có vận y phục đỏ choé cùng trâm cài hồng khủng bố như năm trước không đây?”

Vài nữ tử nghe vậy, “Khanh khách ” cười rộ lên.

“Đủ rồi đấy.”

Phùng An Ninh đột nhiên mở miệng:

“ Hay lắm sao mà cười?”

Dịch Bội Lan sửng sốt, tùy tiện nói:

“Phùng An Ninh, ngươi sắp này rất kỳ quái a. Như thế nào mà tự nhiên lại cùng  ngốc tử kia giao hảo?”

Phùng An Ninh sắc mặt giận dữ, đang muốn nói chuyện, liền nghe bên kia có người nói:

“Aa, Thẩm gia phu nhân tới.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi