TƯỜNG NAM NGOẢNH HƯỚNG BẮC

Một tháng trôi qua rất bình tĩnh, vị trí chi nhánh Bạch Cẩn cũng đã chọn xong, ở ngay trung tâm thành phố phồn hoa, lúc đầu cô cũng không lắm tiền đến mức có thể thuê nổi khu vực đó, khéo sao đây vốn chính là một căn nhà tư, chủ nhà là một cặp vợ chồng già, trước kia đều là giáo sư đại học, sau khi về hưu con họ học ở nước ngoài về mua cho họ căn nhà ở ngay trung tâm thành phố này, nhưng đứa con trai này muốn về Mỹ công tác, hai người già ở trong một tòa to lớn thế ngại trống vắng không có hơi người, nên quyết định cho thuê lầu một. Thông qua bạn Bạch Cẩn tìm tới cửa, cặp vợ chồng nghe nói là mở quán cà phê, không ầm ĩ, lại thấy cô gái Bạch Cẩn là người biết nói chuyện hiểu lễ nghĩa, lập tức đồng ý. Tiền thuê cũng không đắt, vốn người ta cũng không thiếu mấy món tiền kia, chỉ là có một yêu cầu —— có rảnh thì lên nói chuyện phiếm với họ nhiều hơn.

Thế là Bạch Cẩn lập tức bắt đầu trang trí mặt tiền cửa hàng. Sợ người già ngại ầm ĩ, đặc biệt khởi công lúc sáng sớm, chập tối lúc hai ông bà ra ngoài tản bộ, thời gian còn lại đều không làm ầm ĩ đến họ. Hai nhà giáo già cũng nhìn ra được dụng ý của Bạch Cẩn, trong bụng càng thích cô bé này, thỉnh thoảng là gọi Bạch Cẩn lên trên nhà họ ăn cơm.

Tiến độ cứ như vậy, vậy mà trong một tháng bèn chuẩn bị xong. Chi nhánh cách nhà Bạch Cẩn hơi xa, mà cửa hàng vốn có cũng cần cô chăm chút, Bạch Cẩn nghĩ ngợi, quyết định để Hiểu Tĩnh đến quán mới làm cửa hàng trưởng. Năm ba đại học Hiểu Tĩnh chuyển khu học, khu mới ở trung tâm thành phố, chăm quán cũng dễ dàng hơn một chút.

Lúc tuyên bố tin tức này, Hiểu Tĩnh sướng đến không chịu nổi, trực tiếp ấn một cái dấu môi đổ chót trên mặt Bạch Cẩn, “Bạch Mỹ Nhân chị quá là tốt. Em đang nghĩ chuyển đến trường mới thì đi làm bên này không tiện đó, cứ lo có cần xin nghỉ không…”

Bạch Cẩn vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ lau son môi trên mặt, “Biết chị tốt là được, mặt tiền cửa hàng bên kia lớn hơn bên này, trang trí cũng tinh xảo hơn, khu vực cũng tốt hơn bên này… Nếu em qua đó làm việc, lợi nhuận buôn bán còn không cao bằng bên này… Hừ, chị có tiếng Bạch Bái Bì* đó.” Nói xong còn ra vẻ âm tàn nhe răng cười.

*Vốn là Chu Bái Bì, một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo. Chu Bái Bì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy.

Hiểu Tĩnh lập tức cúi đổ xuống đầu gối cô, “Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhất định không dám phụ sự tin tưởng của Bạch lão gia ạ.”

Một tay Hoàn Tử kéo Hiểu Tĩnh lên cười nói: “Thôi dùm đi, thật sự là được lợi mà còn khoe mẽ ——” quay đầu nói với Bạch Cẩn, “Chị Bạch, Hiểu Tĩnh qua bên kia làm cửa hàng trưởng, có phải lại cần tuyển thêm người không?”

“Đương nhiên, chuyện này giao cho các em, về phần người thế nào ấy, cứ xem rồi xử lý đi, các em cũng biết chị tương đối thích kiểu nhân viên nào.”

Tần Vũ bưng đĩa tới nghe thế, tót tới cười hì hì đụng bả vai Hoàn Tử một cái, “Đương nhiên là kiểu con trai trị số nhan sắc cao lại biết nói chuyện còn có cơ thể cường tráng như tôi đó. Đúng không chị Bạch?” Đôi mắt rù quến không cần tiền như ném lên người Bạch Cẩn, khuôn mặt trắng cười xán lạn như hoa cúc.

Bạch Cẩn đè sổ nhập hàng lên trên mặt Tần Vũ, che gương mặt cười thô bỉ, “Đúng đấy, con trai trị số nhan sắc cao cơ thể lại cường tráng như cậu làm nhiều hơn một tí… Hôm nay sửa sang hóa đơn tháng trước lại cho chị.”

Tần Vũ lôi cuốn sổ thật dày từ trên mặt xuống bật ra một tiếng tru thật dài.

Lại là ban tối, bởi vì không muốn ở nhà nấu cơm, Bạch Cẩn ra ngoài dùng cơm xong rồi mang theo chai bia đi dạo lung tung trên đường.

Cô đã cô đơn rất lâu rồi. Từ sau khi bố qua đời vẫn một mình. Ở cái tuổi hai mươi lăm như này, các cô gái trẻ tuổi khác đang làm việc, đang yêu đương, có người có lẽ đã kết hôn, nhưng Bạch Cẩn không có. Cô làm công việc buôn bán nhỏ của mình, vỏn vẹn vì giết thời gian và sống; sau khi tốt nghiệp bạn bè đường ai nấy đi, trong thành phố này không có người thân; quen một người, cũng không gặp được người muốn kết giao; chán ghét quan hệ hợp đồng hôn nhân, từ chối bước vào hôn nhân. Có đôi khi Bạch Cẩn cảm thấy mình như kẻ sống quá lâu quá lâu rồi, cô không biết làm sao để sống, như tất cả đều chỉ là vì tồn tại. Trạng thái thế này cô đã quen rất nhiều năm.

Gặp được Bùi Dương là một biến số trong cuộc sống, vốn Bạch Cẩn cũng vui vẻ. Thế nhưng rốt cuộc cô là người lạnh tâm lạnh tính, không nên kéo Bùi Dương vào cuộc đời nhàm chán của mình. Bạch Cẩn hi vọng nhiều rằng mình có thể yêu một người giống Bùi Dương vậy, nhưng mấy năm nay sống một mình, cô nghi rằng mình đã mất đi năng lực yêu ai đó.

“Chẳng bằng thả anh ấy đi, khỏi ngày sau lại lôi kéo phiền phức.” Bạch Cẩn ngồi trên ghế dài bên cạnh suối phun ở quảng trường trung tâm lẩm bẩm.

Sau lưng bỗng nhiên có một cái đầu ló qua thăm dò, giọng trêu tức cười cợt, “Muốn thả ai đi cơ? Ai gây phiền phức cơ?”

Bạch Cẩn vẫn chưa kịp phản ứng, người sau lưng bèn ngồi bên cạnh cô, nhìn lon bia cầm trong tay cô một cái, “Ồ, còn uống rượu, chẳng lẽ bị tình làm tổn thương à? Nói anh Lộ nghe nào, tên đui mù nào dám khiến Bạch đại mỹ nhân của chúng ta đau lòng. Nhưng mà một mình em uống rượu chắc chắn là vô vị, hay anh cùng em uống một ngụm ——” nói xong liền toan giành lon bia trong tay Bạch Cẩn.

Nhận ra đây là ai, Bạch Cẩn vừa tránh sang bên cạnh vừa nói: “Được rồi, Lộ Kiêu, anh đủ chưa?”

Lúc này Lộ Kiêu mới dừng tay, một đôi mắt phong lưu đào hoa cười tủm tỉm nhìn cô.

Lộ Kiêu, là một tay thiếu gia ăn chơi chính cống. Theo cách nói hiện giờ thì chính là richkid có ông bố giàu mới nổi. Thời Đại học từng theo đuổi Bạch Cẩn, khi đó Bạch Cẩn mới vừa lên đại học, vẫn không rõ lắm về tiếng tăm ăn chơi của anh ta, thấy anh ta có cái túi da rất không tệ, không biết đầu óc sao lại đồng ý anh ta.

Trong khi kết giao hai người rất hợp, Lộ Kiêu tán thưởng Bạch Cẩn xinh đẹp mà không làm bộ, Bạch Cẩn cảm thấy tán gẫu cùng Lộ Kiêu cũng rất thú vị, hiếm khi cô gặp được một người bạn nam thú vị như thế, thế là cũng coi anh ta là bạn bè. Thế nhưng Lộ Kiêu rõ là không phải coi Bạch Cẩn là bạn bè, không thì theo đuổi cô làm gì? Bạn gái chính là dùng để ôm ôm hôn hôn, đến lúc cần còn lên giường. Thế là anh ta cũng nói với Bạch Cẩn như thế.

Bạch Cẩn đương nhiên cự tuyệt —— lúc ấy cô cảm thấy vẫn chưa tới lúc. Bị từ chối nhiều lần, Lộ Kiêu bèn hơi mất kiên nhẫn. Bạch Cẩn chú ý thấy anh ta rõ là lãnh đạm, cũng nghĩ ra nguyên nhân, cảm thấy chắc cũng nên nói chia tay rồi. Ngay lúc hai người đều muốn chia mà chưa chia, một cô nữ sinh tìm tới ký túc xá của Bạch Cẩn, cầm ảnh chụp thân mật với Lộ Kiêu tại khách sạn nói với Bạch Cẩn cô ta và Lộ Kiêu đã thuê phòng, bảo Bạch Cẩn chia tay Lộ Kiêu.

Bạch Cẩn nhàn nhạt nói với nữ sinh trong ánh mắt kinh ngạc của cả toàn ký túc xá: “Hai người mà thuê phòng muộn mấy ngày nữa, cậu sẽ không phải gánh cái danh Tuesday đâu.”

Cô nữ sinh kia sửng sốt tại chỗ liền, không ngờ Bạch Cẩn sẽ trả lời chắc chắn là như thế, chạy thục mạng dưới ánh mắt muốn đánh người của bạn cùng phòng của cô. Sau đó Lộ Kiêu lại vẫn còn mặt mũi tìm tới cô, nói cái gì mà say rượu mất lý trí mới bị người khác thừa lúc vắng vẻ mà vào, là anh ta có lỗi với cô, về sau tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ.

Bạch Cẩn ngắt lời sám hối của anh ta, cho thấy mình sớm đã có ý muốn chia tay, đồng thời trước đó chưa từng nghĩ sẽ muốn phát sinh quan hệ với anh ta, cho nên dùng chuyện này để kết thúc quan hệ cũng không có gì không ổn.

Lộ Kiêu là người hiểu chuyện, cũng không có dây dưa nhiều, hai người bèn mỗi người một ngả.

Kỳ thật ra Bạch Cẩn cũng không giận nhiều, ban đầu bên nhau không nhiều, huống chi giữa cô và Lộ Kiêu căn bản không có cảm giác này, nên cũng không cảm giác mình bị phản bội. Hôm nay trông thấy Lộ Kiêu, Bạch Cẩn vẫn có thể cười được.

“Thật là đúng dịp, ở chỗ này mà còn có thể đụng phải anh à?”

Lộ Kiêu dò xét toàn thân cô trên dưới một lần, cặp mắt đào hoa cười tủm tỉm, “Vốn anh chính là người địa phương mà, trông thấy anh ở đây có gì mà kỳ quái… Lâu vậy không gặp em vẫn cứ là xinh đẹp như thế thôi.”

Vẫn là cái điệu ngả ngớn, Bạch Cẩn cảm thấy hết sức quen thuộc, cũng cười đáp: “Anh cũng vẫn nói năng ngọt xớt như vậy.”

“Ôi tầm này người nói lời thật lòng toàn bị người ta bảo là miệng lưỡi trơn dầu thôi, làm người thành thật khó quá ——” Lộ Kiêu cố ý chau mày lông, xem ra rất oan uổng, chỉ cong khóe miệng lên là bắt đầu diễn.

“Lâu như vậy không gặp rồi, không bằng chúng ta tìm một chỗ ôn chuyện đi, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là người yêu cũ mà…” kéo tay Bạch Cẩn toan đi.

“Ôi ôi chờ một tí ngồi ở đây ôn chuyện cũng giống vậy mà…”

Lộ Kiêu đã không nói lời gì mà kéo cô đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi