TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Lý Viên Kỳ sau khi tuần tra xong vốn định quay trở lại với Trình Hàn Tuấn thì lại bị Trình Hàn Nhất kéo đi đến chỗ của hắn, y có vùng vẫy nhưng Trình Hàn Nhất nắm chặt cổ tay y còn cố ý bóp mạnh
Trình Hàn Nhất kéo Lý Viên Kỳ đến lều của mình
“Đại điện hạ sao lại kéo ta đến đây”
“Lúc nãy ngươi phát hiện gì đó đúng không, Kỳ nhi từ khi nào ngươi không còn tin tưởng ta như lúc nhỏ vậy”
Quả thật Lý Viên Kỳ của hiện tại khiến hắn thấy xa lạ vô cùng, Lý Viên Kỳ trước đây ngây thơ đáng yêu là một đứa bé luôn không giấu diếm tâm tư của mình, mọi thứ đều để lộ ra bên ngoài nhưng Lý Viên Kỳ của hiện tại như một con người khác vậy, rốt cuộc sáu năm thật sự thay đổi một con người hay sao
Lý Viên Kỳ nghe Trình Hàn Nhất nói như vậy liền không biết nên đáp lời thế nào, y thật sự không tin Trình Hàn Nhất sao, đương nhiên là không, y tin Trình Hàn Nhất sẽ không làm hại Trình Hàn Tuấn y biết việc huynh đệ song sinh thường có liên hệ mật thiết với nhau, nhìn bề ngoài Trình Hàn Nhất không biểu lộ một chút gì bất thường nhưng y biết hắn cũng không khá hơn Trình Hàn Tuấn là bao, đau đớn mà Trình Hàn Tuấn chịu hắn cũng phải chịu một phần

“Ta không phải không tin tưởng người, mà là không tin tưởng người bên cạnh người”
Lý Viên Kỳ thẳng thắng nói, quả thật người bên cạnh Trình Hàn Nhất đều chưa chắc đã là người tốt, châm ngòi li giáng huynh đệ người khác thì cũng đủ hiểu đám người theo phe Trình Hàn Nhất không mấy tốt lành gì e là chuyện lần này có một phần liên quan đến những kẻ phe Trình Hàn Nhất
Trình Hàn Nhất nghe vậy cũng có cảm giác đúng nhưng vẫn không xua tan được suy nghĩ trong lòng hắn, Lý Viên Kỳ thay đổi rồi, nếu y thay đổi như vậy càng khiến hắn lo sợ hơn, sợ không nắm bắt được y sợ y sẽ vụt khỏi tay mình, sợ y sẽ nói lời đau thương với hắn, hắn sợ vô cùng
Nhưng Trình Hàn Nhất nào biết những nỗi sợ kia là do hắn tự nghĩ ra cũng chính vì vậy hắn lại gây nên những nỗi sợ trong tâm trí của Lý Viên Kỳ về sau, khiến cho y mỗi khi nghĩ đến liền không ngừng khóc, nhưng đó là chuyện của hai năm sau cơ, bây giờ mọi thứ chỉ là bắt đầu mà thôi
“Vậy ngươi nói cho ta biết được không, ngươi rốt cuộc đã phát hiện ra gì”
Lý Viên Kỳ nhìn Trình Hàn Nhất, y biết nếu bản thân không mang thứ tìm được ra thì Trình Hàn Nhất vẫn cố chấp cho bằng được, Lý Viên Kỳ đành đưa đoạn dây mà y tìm được ra, Trình Hàn Nhất nhìn thấy liền không khỏi nhíu mày, hắn nhận ra đoạn dây này, hắn từng thấy ở đâu đó nhưng hiện tại lại không nhớ ra được
“Người biết sợi dây này sao”
Trình Hàn Nhất gật đầu, hắn đã từng thấy qua nhưng cũng chẳng quan tâm mấy, chỉ là một sợi dây bình thường, đúng vậy là một sợi dây bình thường
“Ta từng thấy qua nó ở đâu rồi nhưng lại không nhớ”
Lý Viên Kỳ gật đầu hiểu ý, quả thật loại dây này giống với dây đàn nhưng so với dây đàn thì không bằng, chỉ có người để ý đến mới biết được mà thôi, y không chơi đàn nhưng Viên Nhi thì có cho nên y mới có thể nhận ra, vậy bắt đầu tìm kiếm từ những người có mang theo đàn, nhất là các nhạc công phục vụ yến tiệc ngày mai, có lẽ sẽ có kết quả
“Người không nhớ cũng không sao, chỉ cần đi kiểm tra những nhạc công hoặc những người đến lễ săn mang theo đàn là có thể biết được”
Trình Hàn Nhất nghe vậy liền gật đầu, lập tức cho gọi Quách Hinh đi điều tra trong âm thầm, để xem kẻ nào lại có lá gan đến như vậy
Thấy mọi chuyện đã có tiến triển, Lý Viên Kỳ muốn rời đi thì bị Trình Hàn Nhất kéo lại ôm lấy y vào lòng, y có chút bất ngờ lúc nhỏ thì không nói nhưng bây giờ bọn họ đều đã lớn, còn có Trình Hàn Nhất là người đã thành thân, thê thiếp không ít, làm như vậy không đúng lễ nghi

“Để ta ôm một chút có được không”
Giọng nói trầm ấm của Trình Hàn Nhất vang lên khiến cho Lý Viên Kỳ không thể nào từ chối được, cứ như vậy để Trình Hàn Nhất ôm lấy một lúc lâu, đến khi y cảm thấy người ôm mình đã thở đều thì y mới phát hiện ra người này thế mà lại ngủ mất rồi, có lẽ hắn cũng đã mệt mỏi rất nhiều
Lý Viên Kỳ nhẹ nhàng đỡ Trình Hàn Nhất lên giường sau đó đắp chăn cho hắn, đã lâu lắm rồi y chưa nhìn thẳng vào khuôn mặt khi ngủ của Trình Hàn Nhất, so với Trình Hàn Tuấn Trình Hàn Nhất ngày càng ra dáng một minh quân tương lai hơn, có lẽ sau này hắn thật sự sẽ trở thành thái tử và kế vị Hoàng thượng
Bên này Trình Hàn Tuấn luôn đợi Lý Viên Kỳ trở lại nhưng đợi lâu như vậy người vẫn không trở lại, hắn không khỏi hụt hẫng phần nào, Mặc Canh lúc này từ bên ngoài tiến vào bẩm báo
“Bẩm chủ tử, ta theo lệnh người theo sát Lý tướng quân, Lý tướng quân hiện tại đang ở lều trại của đại hoàng tử”
Trình Hàn Tuấn không kiềm nổi tứ giận mà ném bể chén thuốc lúc nãy, sao lần nào y cũng đi cùng ca ca của hắn, chỉ có hai người mà thôi, hắn cũng muốn được đi với y như vậy, tại sao y không từ chối ca ca mà từ chối hắn cơ chứ, đã vậy y hứa chăm sóc cho hắn nhưng bây giờ lại đang ở chỗ ca ca, hắn cảm thấy thật nực cười cho bản thân mình
“Ngươi lui xuống đi, nếu Lý tướng quân đến bảo ta đã ngủ rồi”
Trình Hàn Tuấn căn dặn Mặc Canh sau đó liền chìm vào giấc ngủ hắn không muốn nghĩ đến nữa dường như mọi thứ không đúng ý hắn một chút nào, Lý Viên Kỳ cả đêm không trở lại khiến hắn thức trắng cả đêm

Kim Hàn Minh bước vào, nhìn con gấu trúc trước mặt hắn thật sự muốn cười lớn nhưng lại biết bản thân không nên đắc tội với Trình Hàn Tuấn thêm lần nào nữa
“Viên Kỳ không ở đây sao”
Kim Hàn Minh cố ý đến sớm để đợi gặp mặt Lý Viên Kỳ nhưng kiếm mãi vẫn không có người, y cứ cảm thấy có điều gì đó không tốt rồi đây
“Đến chỗ đại ca ta mà tìm, ta không biết”
Trình Hàn Tuấn cười khinh một cái, ca ca quả thật có bản lĩnh để người ngủ lại lều trại của mình cả đêm, ngoài huynh ấy ra không ai dám thách thức hắn như vậy
Kim Hàn Minh thay thuốc cho chân của Trình Hàn Tuấn sau đó nhanh chóng rời đi, cái không khí này khiến hắn không chịu được ở thêm chút nữa lại lời ra tiếng vào với Trình Hàn Tuấn mất bây giờ vẫn nên đi tìm Lý Viên Kỳ trước cái đã, nghĩ là làm Kim Hàn Minh liền đến chỗ của Trình Hàn Nhất để tìm Lý Viên Kỳ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi