TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn kéo Lý Viên Kỳ lên trên mặt nước, Trình Hàn Nhất liền bế lấy Lý Viên Kỳ nhanh chóng quay về cung của mình, Trình Hàn Tuấn nhanh chóng cho gọi thái y đến
Tin tức Lý Viên Kỳ rơi xuống hồ cũng nhanh chóng đến tai Bạch Viên và Hàn Mẫn, cả hai người liền lập tức chạy đến
Bạch Viên lo lắng nhìn Lý Viên Kỳ
“Là do lỗi của bọn ta không trông chừng Kỳ nhi cẩn thận, Bạch thúc thúc hãy trách tội bọn ta”
Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn liền quỳ xuống, Bạch Viên đương nhiên không để hai người quỳ như vậy, thân phận của hai người là hoàng tử cơ mà
“Hai vị hoàng tử mau đứng dậy, không phải lỗi của hai người”
“Đều là do ta và Hàn Tuấn dẫn Kỳ nhi đến hồ cá cho nên y mới bị ngã xuống dưới”
“Đúng vậy, Bạch thúc thúc đây là lỗi của bọn ta”
Hai huynh đệ thay nhau nói, Bạch Viên chỉ biết thở dài nhìn sang Hàn Mẫn, Hàn Mẫn lúc này mới lên tiếng
“Không phải lỗi của hai ngươi, mau đứng dậy đi, phụ thân biết hai ngươi vì Kỳ nhi mà đã nuôi cá trong hồ muốn cho Kỳ nhi được ngắm nhưng chuyện xảy ra không ai mong muốn cả đừng tự trách bản thân”

Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn nghe phụ thân của mình nói như vậy mới chịu đứng dậy
Lý Viên Kỳ lúc này đã được thái y bắt mạch, y hoàn toàn không có chuyện gì do lúc đó cả hai người kia lao xuống cứu y lên nhanh chóng, chỉ là đừng để y rơi xuống nước như vậy nữa nếu không sẽ nguy hiểm tánh mạng do y sinh non hơn nữa lúc bốn tuổi cũng đã từng té xuống hồ nước mà không ai phát hiện, khi phát hiện ra y đã nhém nữa mất mạng nên đối với nước y sẽ để lại không ít ám ảnh
Cả hai huynh đệ nghe được Lý Viên Kỳ không sao liền thở phào nhẹ nhõm, nếu như y xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây
“Nếu đã như vậy Bạch Viên ngươi cứ để Kỳ nhi ở lại hoàng cung nghỉ ngơi vài hôm xem sao đã, ở hoàng cung dù gì cũng có thái y”
Bạch Viên gật đầu, để Lý Viên Kỳ ở lại hoàng cung cũng tốt nhưng y là sợ đứa nhỏ ban đêm sẽ không ngủ được hơn nữa sẽ làm phiền hai vị hoàng tử
“Bạch thúc thúc không cần lo lắng cứ để Kỳ nhi lại đây ta và ca ca sẽ chăm sóc đệ ấy, người không phải còn phải trở về tướng phủ hay sao, Viên Nhi vẫn còn ở trong phủ”
Bạch Viên nghe Trình Hàn Tuấn nói liền nhớ ra Lý Viên Nhi vẫn còn ở trong phủ không thể không trở về được, gần đây Lý Nguyên bận rộn huấn luyện binh mã không có thời gian để giúp y xem chừng Lý Viên Nhi cho nên y phải nganh chóng trở về
“Vậy làm phiền hai vị hoàng tử giúp ta chăm sóc Kỳ nhi”
“Bạch thúc thúc xin hãy yên tâm”
Trình Hàn Nhất nói
Bạch Viên nhìn Lý Viên Kỳ một lúc cũng rời đi, Hàn Mẫn đưa Bạch Viên ra cổng cung, lúc này trong tẩm cung chỉ còn có ba người mà thôi
Chuyện vừa xảy ra khi nãy khiến cho Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn một trận khiếp sợ, không nghĩ rằng chỉ đi ngắm cá một xíu lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng điều họ lo lắng đó là Lý Viên Kỳ không biết bơi, y đã tám tuổi lại chưa biết bơi nếu còn xảy ra chuyện như vậy một lần nữa, sẽ làm sao đây, nếu như không có cả hai người bên cạnh thì phải làm sao
Lý Viên Kỳ hôn mê đến hôm sau mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn đang tựa đầu vào thành giường mà chợp mắt, Lý Viên Kỳ liền hốt hoảng mà ngồi dậy, ai lại để hai vị hoàng tử tựa vào thành giường ngủ trong khi bản thân lại nằm trên giường cơ chứ
Trình Hàn Nhất nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, nhìn thấy Lý Viên Kỳ đang ngồi dậy liền kéo y nằm xuống giường
“Kỳ nhi ngươi đi đâu vậy, ngươi vẫn còn yếu lắm”
“Hàn Nhất ca ca sao hai người không lên giường mà nằm, như vậy làm sao ngủ được”
Trình Hàn Nhất ôn nhu xoa đầu Lý Viên Kỳ
“Ta và Hàn Tuấn sợ đệ sẽ khó chịu không thoải mái cho nên mới không lên giường mà nằm”

Lý Viên Kỳ nghe vậy liền nắm lấy tay Trình Hàn Nhất
“Đệ không khó chịu, hơn hết hai huynh là hoàng tử, như vậy không đúng lễ nghi”
Trình Hàn Tuấn lúc này cũng từ từ mở mắt ra, đặt tay xoa nhẹ bàn tay của Lý Viên Kỳ
“Đối với Kỳ nhi không cần lễ nghi rườm rà gì đó”
Trình Hàn Nhất gật đầu tán thành ý kiến của đệ đệ mình
“Được được sao ạ”
“Được”
Cả hai đồng thanh
“Hôm qua đệ làm bọn ta lo lắng lắm có biết không Kỳ nhi, lần sau không được như vậy nữa có biết không”
Trình Hàn Tuấn nói
“Kỳ nhi, tại sao đệ lại không biết bơi vậy, nếu như đệ không biết bơi ta và Hàn Tuấn sẽ dạy đệ có chịu không”
Lý Viên Kỳ liền lắc đầu, không phải y không muốn học nhưng y rất sợ, sau lần năm đó ngã xuống hồ nước y liền sợ, bình thường thì không sao nếu như có người ở bên cạnh nhưng nếu không có ai ở bên cạnh y tuyệt đối không bước đến những hồ nước cho dù có chuyện gì đi chăng nữa

“Kỳ nhi nếu như đệ không biết bơi lỡ lần sau rơi xuống hồ nước thì lại làm sao”
“Không phải sẽ có Hàn Nhất ca và Hàn Tuấn ca cứu ta lên hay sao”
Lý Viên Kỳ đưa ánh mắt long lanh nhìn cả hai người khiến cho cả hai không kiềm được mà ôm lấy Lý Viên Kỳ vào lòng
“Được vậy sao này hai bọn ta nhất định sẽ bảo vệ đệ không để đệ rơi xuống nước nữa”
Một lời nói ra nhưng tiếc là nhiều năm sau hai người lại quên mất, nhưng người vẫn còn nhớ lại trông chờ vào bọn họ mà thiếu chút nữa đã mất đi tính mạng
Ngày hôm đó vì Lý Viên Kỳ vẫn còn yếu cho nên cả ba người liền không đến học, lão sư đương nhiên cũng không dám nói gì, nhưng đám công tử tiểu thơ khác lại lời ra tiếng vào, Trình Như An nghe vậy liền nhíu mày
“Các người nếu muốn tiếp tục vào cung học thì câm miệng mình lại đi có biết hay không, nếu lần nữa để ta nghe được những lời này thì ta liền nói phụ hoàng đuổi các người trở về nhà mình”
Trình Nhu An lớn tiếng mắng, nàng vốn không thích đám công tử tiểu thơ của các quan đại thần, bọn chúng luôn bàn tán những chuyện không đâu hơn nữa còn đố kỵ, không phải vì phụ hoàng và phụ thân muốn huynh muội bọn họ có vài người bạn thì chắc chắn Trình Như An đã sớm khiến cho bọn họ không thể vào cung học nữa rồi
Trong số tất cả những đứa trẻ xung quanh mình Trình Như An ngoài huynh muội phủ Lý tướng quân và hai vị biểu đệ ra cùng với một người xem như là muội muội song sinh của nàng ra thì không một ai khiến nàng cảm thấy có thể kết giao được cả.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi