TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Lý Viên Nhi và Trình Như An hộ tống Lý Viên Kỳ trở lại chỗ của Trình Hàn Tuấn, Trình Hàn Tuấn nghe được Lý Viên Kỳ trở về liền vui vẻ nhưng nghĩ đến cả một lúc lâu như vậy Lý Viên Kỳ bên cạnh ca ca mình không biết có chuyện gì đã xảy ra hay không hắn nhất định phải kiểm tra, nhìn sang thấy muội muội mình và Lý Viên Nhi vẫn chưa chịu rời đi hắn nhanh chóng lên tiếng
“Cũng không còn sớm muội cũng nên trở về nghỉ ngơi đi chỗ của ta đã có Lý tướng quân chăm sóc rồi”
Trình Như An nhìn Trình Hàn Tuấn bằng ánh mắt xem thường, nàng hiểu rõ ca ca của mình là đang muốn đuổi nàng đi nhưng quả thật trời đã khuya nàng và Viên Nhi không thể không trở về chỗ của mình mà nghỉ ngơi được
“Được rồi, muội trở về nghỉ ngơi, huynh cũng nghỉ ngơi cẩn thận đừng có làm ra chuyện gì thiếu suy nghĩ”
Trình Như An nói sau đó gật đầu nhìn Lý Viên Kỳ rồi kéo tay Lý Viên Nhi rời đi
Lý Viên Kỳ ở một bên nhìn chén thuốc trên bàn y liền biết Trình Hàn Tuấn chưa chịu uống thuốc
“Để ta sai người sắt lại chén thuốc mới, chén thuốc này nguội rồi không tốt cho thân thể điện hạ”
“Ta không muốn uống, lúc nãy ngươi tại sao lại ở chỗ ca ca không phải ngươi nói ra ngoài một chút thôi sao”

Trình Hàn Tuấn chất vấn
“Ta vô tình gặp đại điện hạ, người mời ta sang chỗ người dùng trà, tiện thể hỏi vài chuyện về người”
“Huynh ấy muốn hỏi có thể trực tiếp đến hỏi ta, có phải chăm sóc ta phiền phức hay không, cũng phải ngươi là tướng quân đâu phải hạ nhân mà bảo ngươi chăm sóc cho ta được, ngươi ở đây chăm sóc cho ta là lãng phí thời gian của người rồi”
Lý Viên Kỳ nghe Trình Hàn Tuấn nói vậy liền biết người này cư nhiên là đang giận dỗi mình, bọn họ đều đã lớn cả rồi không còn nhỏ nữa vậy mà lại giận dỗi như trẻ con vậy
“Ngài không phiền phức chút nào cả, bây giờ ta ở lại đây ngài phải uống thuốc có biết hay không, vết thương mới mau chóng lành được”
“Vết thương lành rồi ngươi sẽ không thèm chăm sóc ta nữa đúng không ”
Lý Viên Kỳ thật hết cách nói, quả thật trong hai huynh đệ thì Trình Hàn Tuấn là người biết khiến người ta không thể nào từ chối được, bộ dạng uỷ khuất của hắn hiện giờ y cũng không thể từ chối
“Nếu ngài không uống thuốc vậy ra sai người bẩm báo Hoàng thượng và Nam hậu vậy”
Trình Hàn Tuấn nghe đến phụ hoàng và phụ thân liền nhanh chóng cầm lấy bát thuôc đã nguội mà uống một hơi, phụ hoàng và phụ thân mà đến thì không chỉ có chén thuốc này đâu e là còn bắt hắn phải uống đan dược gì gì đó, nghe thui cũng cảm thấy đáng sợ rồi
Nhìn bộ dạng Trình Hàn Tuấn ngoan ngoãn uống hết bát thuốc Lý Viên Kỳ cũng nhẹ nhõm, cả ngày đã mệt mỏi y thật sự rất muốn nghỉ ngơi nhưng Trình Hàn Tuấn chưa nghỉ y làm sao dám nghỉ chứ
Trình Hàn Tuấn nhìn ra bộ dạng mệt mỏi của Lý Viên Kỳ, hắn lại càng không nỡ một chút nào cả
“Ngươi mệt sao”
Lý Viên Kỳ lắc đầu
“Thần không sao”
Trình Hàn Tuấn nhìn Lý Viên Kỳ cứng đầu mà trong lòng không khỏi xót xa
“Nếu mệt vậy nghỉ ngơi đi, đã không còn sớm nữa”

Lý Viên Kỳ chỉ là vết thương ở chân lại tái phát khiến y có chút mệt mỏi nhưng y lại không muốn để ai biết, y không muốn người khác biết được
“Điện hạ không còn sớm nữa người nghỉ ngơi đi, ta sẽ ở một bên canh giữ”
“Nhưng ta không ngủ được hay là ngươi lên đây nằm cùng ta được không”
“Thân phận cách biệt thần không dám”
“Lúc nhỏ chúng ta vẫn thường ngủ cùng nhau không phải sao, hơn nữa không lâu trước ta cùng ngươi cũng nằm chung một giường không phải sao”
Lý Viên Kỳ biết bản thân không biện hộ lại người trước mặt nhưng y chân của Trình Hàn Tuấn đang bị thương nếu y ngủ cùng không cẩn thận đụng phải thì phải làm sao đây
Trình Hàn Tuấn nhìn ra được phân vậ trong lòng y, hắn liền lên tiếng
“Không sao ngươi nằm bên trong ta nằm ngoài sẽ không sao đâu, lên đây đã khuya rồi”
Lý Viên Kỳ đứng một lúc lâu rốt cuộc cũng chấp nhận lên nằm cùng Trình Hàn Tuấn, Trình Hàn Tuấn vui như mở cờ, hắn biết Lý Viên Kỳ nhất định sẽ theo ý mình, so với ca ca thì hắn vẫn khiến cho y không thề nào từ chối bất cứ lời nào được
Lý Viên Kỳ nằm xuống bên cạnh Trình Hàn Tuấn, Trình Hàn Tuấn muốn ôm lấy y nhưng sợ sẽ khiến khó chịu nên chỉ nằm nghiêng người nhìn Lý Viên Kỳ
“Người đừng nhìn ta như vậy”

“Tại sao ta không được nhìn ngươi như vậy, lúc nhỏ không phải nhìn suốt sao”
Trình Hàn Tuấn luôn miệng nhắc chuyện lúc nhỏ khiến Lý Viên Kỳ vô nó cùng ngượng ngùng, quả thật khi còn nhỏ bọn họ gần như không câu nệ tiểu tiết có thể cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn cùng nhau chơi đùa còn có cùng nhau tắm rửa, nhưng hiện tại đều đã không như lúc trước hơn nữa tương lai một trong hai huynh đệ Trình Hàn Tuấn sẽ có một người trở thành Hoàng đế nếu như vậy y chẳng khác nào khi quân phạm thượng cả, y đương nhiên giữ khoảng cách với họ
Quả thật trước khi trở về kinh thành y vẫn còn suy nghĩ rằng bọn họ sẽ như trước kia sẽ vui vử cùng nhau ngày qua ngày nhưng khi trở lại kinh thành y nhận ra một điều đó chính là thân phận của bọn họ sớm đã không có sự xa cách, lễ quân thần đương nhiên không thể nào bỏ được cho dù có thân thiết từ nhỏ đi chăng nữa thì y chỉ là thần tử còn họ là quân chủ, y không thể nào ở gần bọn họ được
Trình Hàn Tuấn nhìn Lý Viên Kỳ đã nhắm mắt trong lòng hắn liền nhẹ nhõm không ít, quan hệ hiện tại của bọn họ không còn như trước đây, luôn có một khoảng cách rõ ràng hắn là người rõ nhất, Lý Viên Kỳ nhìn như vậy nhưng giữ khoảng cách với cả hắn và Trình Hàn Nhất nhưng hắn biết một điều Lý Viên Kỳ đối với huynh đệ họ lại khác với người khác, luôn không từ chối được
Nghĩ đến đây nếu bắt hắn chọn lựa giữa hoàng vị và Lý Viên Kỳ hắn nhất định chọn Lý Viên Kỳ nhưng nếu Trình Hàn Nhất có được hoàng vị chắc chắn sẽ giành lấy Lý Viên Kỳ hắn làm sao có thể chấp nhận được cơ chứ
Hoàng vị hay là Lý Viên Kỳ hắn đều muốn lấy, chỉ có như vậy hắn mới có thể giữ Lý Viên Kỳ bên cạnh mình mà thôi, giam giữ y lại ở bên cạnh chỉ có thể là của bản thân hắn, chỉ có như vậy mới là an toàn nhất
Trình Hàn Tuấn nhích người ôm lấy Lý Viên Kỳ vào lòng, tận hưởng khoảng thời gian yên bình này hết sức có thể.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi