TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Lý Viên Kỳ nằm trên giường bệnh một ngày rốt cuộc cũng có thể xuống giường, trời vừa bắt đầu sáng y đã nhanh chóng đến doanh trại tập hợp binh mã mà luyện tập ngay cả Lý Nguyên và Bạch Viên cũng bất ngờ, Lý Nguyên thân là Đại tướng quân nhưng trời đã đến trưa vẫn còn bận ôm người trong lòng mà ngủ chả quan tâm việc gì khác
Lý Viên Kỳ khoác lên người bộ giáp sắt, cùng với binh mã luyện tập chiến đấu, đây cũng là lần đầu tiên những binh lính nơi này được chiêm ngưỡng tiểu Lý tướng quân đánh trận là như thế nào, bọn họ từ không phục mà trở thành phục nhưng vẫn có rất nhiều kẻ luôn cho rằng những thứ y làm chỉ là chiêu trò nhỏ nhặt, bọn họ xem thường y vô cùng
Lý Viên Kỳ ở doanh trại luyện tập tới khuya mới trở về, vừa đến trước tướng phủ đã bắt gặp một thân ảnh quen thuộc, là Trình Hàn Tuấn đang đứng trước cửa lớn đợi y
Lý Viên Kỳ muốn xoay người đi, nhưng nhà là nhà của y tại sao y lại không vào phải bỏ đi chứ, người nên đi là Trình Hàn Tuấn mới đúng
Trình Hàn Tuấn nhìn thấy bóng dáng của Lý Viên Kỳ từ xa thì liền kích động, rất muốn bước đến nhưng nhớ lại lời nói hôm đó của y mà dừng lại
“Thần tham kiến điện hạ”
Lý Viên Kỳ hành lễ, Trình Hàn Tuấn liền đỡ người vậy

“Lễ nghi cái gì chứ, ngươi mau đứng lên”
Lý Viên Kỳ liền đứng dậy, cửa lớn nhà y vẫn đóng có lẽ Trình Hàn Tuấn không hề làm phiền đến bên trong
“Điện hạ đêm hôm khuya khắt đến tìm thần có việc gì cần thần giúp đỡ sao”
Trình Hàn Tuấn không thích cách xưng hô này một chút nào, hắn gắng gượng vết thương ở chân vừa mới ổn mà đứng thắng, ánh mắt thâm tình nhìn Lý Viên Kỳ
“Ta nghe nói bệnh nên đến thăm, nhưng lúc đến lại phát hiện ngươi đã khoẻ đã đến doanh trại ngoài thành luyện binh, ta không muốn làm phiền ngươi nên ở đây đợi ngươi”
Trình Hàn Tuấn nói, Lý Viên Kỳ đối mặt với Trình Hàn Tuấn luôn là cảm giác sẽ luôn tha thứ cho hắn bất cứ điều gì, Trình Hàn Tuấn luôn sẽ nghĩ đến cảm nhận của y nhiều hơn, mặc dù hai người bọn họ là huynh đệ song sinh nhưng khi ở bên cạnh Trình Hàn Tuấn y không có cảm giác áp lực như khi ở bên cạnh Trình Hàn Nhất
“Ta đã không sao, điện hạ không cần lo lắng, cũng không còn sớm nữa người trở về phủ nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ sai người đưa người về”
Lý Viên Kỳ nói sau đó liền định đẩy cửa bước vào nhưng bị Trình Hàn Tuấn níu lại, y quay đầu lại nhìn hắn
“Ta…ta từ bỏ quyền lực rồi, Kỳ nhi ngươi có thể hướng ánh mắt về phía ta như lúc nhỏ hay không”
Lý Viên Kỳ nhìn Trình Hàn Tuấn lòng y rất muốn nói, từ trước đến nay ánh mắt của y luôn hướng về huynh đệ bọn họ, hướng ánh mắt đó đến đau lòng nhưng hai huynh đệ họ có bao giờ nhìn đến ánh mắt của y hay không
“Điện hạ thứ lỗi, ta không thể trả lời người lúc này, xin người về cho, thần không muốn ngày mai thượng triều lại bị bá quan văn võ chú ý bàn tán”
Lý Viên Kỳ né tránh Trình Hàn Tuấn sau đó nhanh chóng bước vào trong, Trình Hàn Tuấn ở bên ngoài thở dài, hắn có thể vì Lý Viên Kỳ làm tất cả chỉ cần Lý Viên Kỳ ở bên cạnh hắn, nhưng nếu như y vẫn tiếp tục lạnh nhạt với hắn hắn đành phải trở thành kẻ xấu, cho dù như thế nào hắn cũng muốn Lý Viên Kỳ là của hắn

Ngày hôm sau thượng triều không hề có mặt của Trình Hàn Tuấn, Lý Viên Kỳ có chút lo lắng sợ hắn xảy ra chuyện gì nhưng rồi lại nghĩ đến đó không phải là việc y quan tâm, trong phủ của Trình Hàn Tuấn nhiều người như vậy thiếu gì người quan tâm hắn cơ chứ, y quan tâm chỉ thêm dư thừa
Hôm nay Hoàng thượng cho gọi y cùng với phụ thân ở lại bàn về việc Đông quốc cùng Địch quốc âm thầm qua lại với nhau e là đang đánh chủ ý lên các nước lân cận, Tây quốc cũng âm thầm tiếp sức phía sau, ai cũng biết ba nước Bình Thiên, Thịnh Hà, Thuận An có mối quan hệ ban giao vô cùng mật thiết, đời sống của dân chúng đều ấm no gần như là vậy, đó là điều mà những nước còn lại không thể có được, nhất là Địch quốc, mặc dù người Địch quốc mạnh mẽ cường tráng nhưng với chiến tranh gây chuyện liên miên thì lương thực của Địch quốc làm sao có thể trụ nỗi cơ chứ, suy cho cùng thì việc cướp bóc xâm lực lấy đi những thứ tốt của mấy nước khác vẫn là điều mà Địch quốc mong muốn nhất
“Hoàng thượng thần thấy chúng ta vẫn nên tập hợp binh mã, luyện binh mỗi ngày không thể lơ là được”
“Điều đó trẫm đã nghĩ đến, nhưng trẫm vẫn mong có thể giải quyết mọi thứ trong êm đẹp không cần đụng đến binh mã, trận nội chiến năm đó rất nhiều bá tánh binh sĩ vô tội phải hy sinh, đến bây giờ trẫm khi nhớ lại cũng thấy rùng mình, trẫm chỉ mong rằng có thể cùng các nước kết ban giao mà thôi, chiến tranh người khổ nhất vẫn là bá tánh”
Trình Minh Thạc nói, Hàn Mẫn cũng tiếp lời theo
“Lý đại tướng quân lời khanh quả không sai nhưng dù như thế nào thì ta không muốn thấy máu chảy thành xong, nhiều năm qua ở biên cương đã dựng lên những bức tường bằng máu của binh sĩ rồi, nếu như lại xảy ra chiến sự bá tánh e là cũng khó yên ổn được, cho nên dù là như thế nào vẫn nên chuẩn bị binh lực thật cẩn thận”
“Thần tuân lệnh”
Hàn Mẫn gật đầu sau đó nhìn sang Lý Viên Kỳ
“Kỳ nhi đứa trẻ này cũng đã dần trưởng thành, Bạch Viên dạy dỗ rất tốt, sau này nếu như Hàn Nhân hoặc Hàn Minh không chịu thừa kế ám vệ Hàn gia thì ta sẽ giao lại cho ngươi”

Lời của Hàn Mẫn nói ra khiến Lý Viên Kỳ bất ngờ, có thể trở thành một trong những ám vệ xuất sắc nhất của Hàn gia đã là may mắn nhất mà Lý Viên Kỳ cảm thấy, hiện tại y còn có thể có cơ hội trở thành người đứng đầu, y thật mong chờ nếu thật sự có thể đứng đầu ám vệ y nhất định không phụ lòng Nam hậu cũng như Hàn gia
“Thần nhất định cố gắng không phụ kỳ vọng của người”
Hàn Mẫn gật đầu sau đó quay sang nhìn Trình Minh Thạc, trong mấy đứa trẻ thì Lý Viên Kỳ có tố chất hơn cũng có khả năng làm ám vệ tốt hơn, để y kế thừa vị trí đó quả thật đáng vô cùng
“Được rồi bàn chuyện đến đây thôi, hai người các ngươi ở lại dùng bữa cùng với ta và hoàng thượng, Bạch Viên cũng vừa tiến cung trò chuyện cùng ta, Lý Nguyên ngươi và Kỳ nhi cũng ở lại đi”
Vốn dĩ bọn họ đã sớm không còn câu nệ những phép tắc nào khi không có người ngoài đó là điều Trình Minh Thạc luôn nhắc đến
Cứ như vậy Lý Viên Kỳ ở lại hoàng cung đến khi trời tối mới trở về phủ tướng quân, nhưng nhìn từ xa bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện Lý Viên Kỳ bất giác thở dài.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi