TƯỚNG QUÂN CỦA BỌN TA


Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn không biết nói như thế nào với Lý Viên Kỳ, Lý Viên Kỳ cũng không như những đứa trẻ khác mà oà khóc, y liền nở nụ cười thật tươi
“Chỉ là sáu năm thôi, Hàn Nhất ca ca và Hàn Tuấn ca ca sẽ đợi ta trở về đúng không”
Hai huynh đệ liền nhìn nhau sau đó gật đầu
“Bọn ta sẽ đợi đệ trở về”
“Tỷ cũng sẽ đợi đệ và Viên Nhi trở về”
Trình Như An nói, thế là ngày hôm ấy vì Lý Viên Kỳ sắp phải cùng với Lý Nguyên và Bạch Viên đến biên cương cho nên Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn liền xin Hàn Mẫn cho Lý Viên Kỳ ở hoàng cung với bọn họ cho đến lúc y đi, Hàn Mẫn đương nhiên đồng ý
Dù gì bọn nhỏ cũng phải xa cách vài năm Hàn Mẫn đương nhiên hiểu cảm giác của chúng, Trình Như An thì xin đến tướng phủ để chơi cùng Lý Viên Nhi những ngày cuối cùng
Trong ba ngày đó Trình Hàn Nhất và Trình Hàn Tuấn mang hết tất cả những thứ quý giá tặng cho Lý Viên Kỳ, cả hai dẫn Lý Viên Kỳ đi khắp nơi những chỗ từ kinh thành cho đến hoàng cung để Lý Viên Kỳ có thể ghi nhớ những ký ức cùng bọn họ, để sáu năm sau y vẫn sẽ nhớ nhưng họ nào biết sáu năm sau người quên lại là chính họ, Lý Viên Kỳ chưa bao giờ quên chỉ có họ là đã chẳng nhớ gì mà thôi
Ngày cuối cùng trước khi Lý Viên Kỳ theo phụ thân mình đến biên cương, đêm hôm đó cả ba người liền không ngủ

Trình Hàn Nhất ở bên cạnh âm thầm lấy ra một cái ngọc bội, đây là ngọc bội mà phụ thân cho hắn, ngọc bội này được hoàng tổ mẫu đưa cho phụ thân, phụ thân lại tặng lại cho hắn, hắn muốn đem ngọc bội này tặng cho Lý Viên Kỳ xem như tính vật để sau này gặp lại
“Kỳ nhi nhớ phải giữ gìn thật cẩn thận có biết không, đợi khi đệ trở về liền đưa lại cho ta có được không”
Lý Viên Kỳ liền gật đầu cầm lấy ngọc bội, Trình Hàn Tuấn liền ghen tỵ nhưng hắn cũng có thứ muốn tặng cho Lý Viên Kỳ, đây là khuyên tai mà Trình Hàn Tuấn dành tận ba ngày để làm ra, mặc dù trong nó không được đẹp như những thứ mà nội vụ phủ làm ra nhưng là chính tay hắn làm muốn tặng cho Lý Viên Kỳ
Khuyên tai này chỉ có một cái duy nhất hơn nữa khuyên tai này được làm từ hắc ngọc của Thịnh Hà quốc vô cùng quý hiếm không dễ dàng gì mà có thể làm được
Lý Viên Kỳ vui vẻ nhận lấy, nhưng y vẫn chưa thể đeo được
“Kỳ nhi không cần phải đeo bây giờ, chỉ cần khi trở về đệ đeo nó cho ta ngắm là được”
“Nhất định ta sẽ trở về đến lúc đó Hàn Nhất ca và Hàn Tuấn ca chắc chắn đã lớn lắm rồi có đúng không”
“Lúc đó Kỳ nhi cũng đã lớn, đến lúc đó chúng ta cùng nhau cưỡi ngựa săn bắn có được không”
“Được a”
Ba người vui vẻ mà mỉm cười, nụ cười trong trẻo nhất cũng là nụ cười duy nhất mà Lý Viên Kỳ khi ở bên họ mỉm cười vì sau này nụ cười của Lý Viên Kỳ dành cho họ chỉ có nụ cười cay đắng cùng gượng gạo mà thôi
Trình Như An thì lại khác, nàng không muốn xa Lý Viên Nhi một chút nào, biên cương cực khổ xa xôi như vậy Viên Nhi đến đó phải làm sao đây, ai lại để một tiểu cô nương chịu cực khổ vậy được chứ, đám đại thần đáng ghét nàng nhất định sẽ hỏi Y Linh làm cách nào để đám đại thần này bị bệnh chết đi mà không ai hay biết cả như vậy càng tốt
“Viên Nhi đi rồi ta sẽ buồn lắm”
Trình Như An uỷ khuất nói
“Tỷ tỷ đừng buồn ta sẽ trở về mà”
Lý Viên Nhi đưa tay lau nước mắt trên mặt Trình Như An
“Nhưng mà rất lâu, tận sáu năm, đáng ra chỉ một năm nữa Viên Nhi có thể vào cung học chữ cùng ta rồi, thế nhưng….


.


“Ta trở về Như An tỷ tỷ dạy ta học chữ cũng được mà”
“Thật không”
“Thật, ta trở về nhất định sẽ tìm Như An tỷ tỷ đầu tiên, hơn nữa sẽ để tỷ tỷ dạy ta viết chữ”
Trình Như An suy nghĩ một chút cảm thấy cũng khá ổn nhưng sáu năm nếu như Lý Viên Nhi không biết viết chữ vậy làm sao gửi thư cho nàng được không được, không được Viên Nhi phải học chữ
“Viên Nhi phải học chữ chứ, nếu không làm sao viết thư cho ta được”
“Vậy ta sẽ học chữ để viết thư cho Như An tỷ tỷ”
“Hứa nhé nhất định Viên Nhi sẽ viết thứ cho ta, mỗi tháng một bức có được không”
Lý Viên Nhi nghĩ nghĩ sau đó gật đầu, tiểu cô nương nhất định sẽ học chữ thật tốt để mỗi tháng đều có thể viết thư cho Như An tỷ tỷ
Lý Nguyên và Bạch Viên ở bên ngoài liền thở dài, lần này phải xa kinh thành vô cùng thiệt thòi cho cả Lý Viên Kỳ lẫn Lý Viên Nhi, biên cương xa xôi khắt nghiệt như vậy trong khi cả hai chỉ là hai đứa trẻ
“Ta thật sự không muốn Kỳ nhi và Viên Nhi theo chúng ta chịu khổ”

Bạch Viên nói
“Nhưng nếu để chúng ở lại kinh thành ai sẽ chăm sóc cho chúng đây, mặc dù Nam hậu nói người có thể chăm sóc cho Kỳ nhi và Viên Nhi nhưng ta lại không muốn chúng ở đây chịu uỷ khuất, bên ngoài đồn đoán đủ điều chúng sẽ áp lực lắm”
Lý Nguyên biết những tin đồn bên ngoài, càng ngày càng quá đáng hơn nhưng nếu nói ra sự thật chắc chắn nhiều người sẽ xem Bạch Viên như quái vật mất thôi, ở Thuận An quốc đối với việc nam nhân sinh con vẫn là một việc gì đó vô cùng không thể nào xảy ra được, nhiều lúc bọn họ thật sự ganh tị với Thịnh Hà quốc, ở Thịnh Hà quốc việc nam nhân sinh con là việc hết sức bình thường
Không cần nhìn đến đâu xa chỉ cần nhìn Hoàng thượng và Nam hậu, để có thể lập Hàn Mẫn làm Nam hậu duy nhất của mình, hậu cung chuyên sủng một mình Hàn Mẫn, Trình Minh Thạc đã gặp không ít khó khăn từ phía các đại thần trong triều, nếu như không phải thân phận Hàn Mẫn cao quý cũng như Hàn gia nhiều đời làm tướng nắm giữ binh quyền thì bọn họ làm sao có thể chấp nhận để một nam nhân làm hậu.

Nhưng đám đại thân trước mặt bằng lòng nhưng sau lưng vẫn âm thầm đưa nhi nữ của mình đến bên cạnh Trình Minh Thạc hồng để nhi nữ có được sự sủng ái của hoàng đế để trở thành phi tử nhưng đều bị Trình Minh Thạc gạt sang một bên
“Ta mong khi chúng ta trở về đám đại thần kia đã không còn ngồi trên vị trí đó nữa, nếu không ta thật sự sẽ huy động ám vệ một đêm duyệt sạch bọn chúng”
Bạch Viên nói, từ sau khi Hàn Mẫn giao lại quyền nắm giữ ám vệ của Hàn gia thì Bạch Viên đã phát triển nên một đội quân ám vệ vô cùng tinh nhuệ và tận trung với hoàng thất nhưng chỉ có Hàn Mẫn và Bạch Viên cùng Lý Nguyên và Trình Minh Thạc biết để tránh người khác lợi dụng việc này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi