TƯỚNG QUÂN KHI NÀO TỚI CƯỚI TA?

Ngựa vàng là một con ngựa rất có linh tính, hồi còn trên chiến trường nó đã từng được theo chủ nhân tiếp xúc rộng rãi, đao kiếm chém giết gì đó, có gì mà nó chưa từng thấy qua? Lần nghiêm trọng nhất đùi nó còn bị bộ binh dùng giáo đâm trúng, may lần đó có đeo nẹp bảo vệ cho nên mới không bị gãy. Thế nhưng vết thương vẫn bị nhiễm trùng suýt chút nữa thì không cứu lại được. Và cũng chính do lần đó, Thích Nam Kha mới bị ngã văng khỏi ngựa, xong bị Tướng quân bên phía đối thủ chém bị thương mặt.

Trong mắt ngựa vàng, bộ dạng giương cung bạt kiếm của Mã Tam một chút cũng không đáng sợ, cho nên nó không nghe mệnh lệnh của Đỗ Từ là quay đít chạy trốn mà lắc lắc đầu, thở phì phì xông tới.

Đỗ Từ sợ ngây người, Mã Tam cũng bị tình thế bất ngờ thay đổi khiến cho bối rối, chờ hắn định thần lại, muốn giương cung lên bắn, con ngựa vàng đã xông mạnh tới, giơ chân đạp mạnh cả Mã Tam lẫn cung tên lún vào trong đất, đồng thời hí lớn.

Mã Tam vai bị trật khớp, còn mặt thì bị dây cung cứa rách, quỳ rạp trên đất nửa ngày cũng không động đậy được.

Ngựa vàng giống như vẫn chưa hết giận, lần nữa giơ chân đạp cho Mã Tam ngất luôn tại chỗ.

“Hí!!!” Ngựa vàng vung vẩy đuôi, lộc cộc lộc cộc giậm chân đi qua đi lại, vô cùng đắc ý.

Đỗ Từ túm chặt lấy bờm nó, nhất thời không biết phải làm sao, nhưng trong lòng rất nhanh đã dâng lên cảnh báo “Không được, chúng ta vẫn phải đi… Lát nữa bọn họ sẽ đuổi tới.”

Thanh âm của y dần dần suy yếu, cả người ngã rạp xuống lưng ngựa. Đúng lúc này, một bóng người phi ra khỏi rừng cây, mang theo sự mát lạnh của màn đêm và hơi nước, nhanh tay đỡ lấy Đỗ Từ ôm vào lòng trước khi y bị rơi xuống đất.

“Bảo Du?!” Thích Nam Kha vừa sợ lại vừa giận, khi bàn tay chạm tới bả vai đầm đìa máu tươi của Đỗ Từ, tim hắn thắt lại “Ngươi… Làm sao…”

Thích Nam Kha liếc thấy trên đất có người bị đạp ngất, ngay lập tức hiểu ra. Hắn cẩn thận đỡ Đỗ Từ ngồi xuống rồi vạch vết thương của y ra xem. Đỗ Từ tủi thân, hai mắt đỏ ửng, giọng nói mang theo nức nở lên án “Đau…”

Thích Nam Kha nhìn bộ dạng này của đối phương, lý trí nhất thời đứt phựt một cái, chỉ thấy lửa giận hừng hực xông lên, vô cùng muốn băm thây chặt xác tên đang nằm trên đất.

“Ta trút giận giúp ngươi!” Thích Nam Kha trừng mắt quay sang Mã Tam, cầm mũi tên hung hăng đâm xuống vai hắn. Mã Tam đau đến tỉnh cả lại, còn chưa kịp hô lên, Thích Nam Kha đã tiếp tục dùng tên xiên ngang qua đùi hắn khiến Mã Tam chỉ biết ôm chân kêu không thành lời. Tiếp đến, Thích Nam Kha một phát đập ngất Mã Tam, rồi mặc xác hắn máu me be bét, quay lại cẩn thận cởi đồ của Đỗ Từ ra, quan sát vết thương của y.

Mũi tên nhất định phải lấy ra, nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng.

Thích Nam Kha cắn răng, sờ soạng móc ra một con dao từ trên người Mã Tam. Sau khi hơ lửa khử độc, Thích Nam Kha xé một góc quần áo của mình đưa cho Đỗ Từ để y cắn.

“Nhịn một chút.” Thích Nam Kha chú ý thấy bàn tay Đỗ Từ nhuốm đầy máu, lòng bàn tay nóng hừng hực thì tim đau đến thắt cả lại. Sắc mặt hắn lúc này thậm chí còn trắng hơn cả sắc mặt của Tiểu Vương gia.

Đỗ Từ không chớp mắt nhìn Thích Nam Kha “Ngươi là ai?”

Thích Nam Kha “…”

Tiểu Vương gia vừa đau vừa cố pha trò, nở nụ cười nói “Ta đùa đấy, ngươi như thế này… Cũng đẹp trai phết nhỉ?”

Thích Nam Kha bắt được hai con thỏ hoang cùng mấy con cá giắt ở thắt lưng quần, thân trên để trần, quần bên dưới có chút ướt. Cơ thể hắn tráng kiện, rắn chắc, trước ngực tràn ngập vết thương cũ, nhìn dù hơi dữ tợn nhưng cũng khiến lòng người xót xa. Có thể là vì tìm được nguồn nước, cho nên Thích Nam Kha đã tranh thủ tắm táp và rửa mặt sạch sẽ. Râu được cạo sạch, vẻ mệt mỏi phong trần cũng như rút đi, Đỗ Từ nhìn Thích Nam Kha, phát hiện hóa ra đối phương cũng không đến nỗi đen lắm, vẫn còn thấp thoáng dáng vẻ của ngày xưa.

Ví dụ như hàng lông mày rậm, khóe mắt hơi hơi nhếch lên một cách thâm sâu.

Đôi con ngươi màu tro hơi hơi khác lạ, tuy trên mặt có một vết sẹo nhưng cũng không ngăn được khí thế oai hùng, tràn ngập tính xâm lược. Thích Nam Kha bây giờ có mị lực của sự trưởng thành hơn người thiếu niên lạnh lùng trong quá khứ, cũng có khí chất hung hãn, thẳng thắn, quả quyết, uy nghi, áp chế hơn rất nhiều người thiếu niên mặt mũi non nớt trong quá khứ.

Đỗ Từ mơ mơ màng màng nhìn người trước mắt, rồi bất ngờ nở nụ cười. Y run run giơ bàn tay đầy máu lên, nhưng vì sợ đau nên không dám vươn ra chạm vào mặt đối phương. Hai người cách nhau sát sạt. Đỗ Từ chăm chú quan sát một hồi liền cảm thấy người thiếu niên năm xưa cùng người nam nhân hiện tại đang chậm rãi hợp lại thành một “Vẫn là hình dáng đó mà, kể ra cũng chẳng thay đổi mấy.”

Thích Nam Kha không hiểu sao tự nhiên thấy mũi cay cay.

Đỗ Từ cố gắng dời đi lực chú ý của mình, không quan tâm đến cái vai đau đớn nữa, thủ thỉ “Ngày đó, sau khi kết thúc yến hội, ta đã đi tìm ngươi, ngươi có còn nhớ không?”

Thích Nam Kha mím môi, im lặng nhìn chăm chăm vết thương của Đỗ Từ.

Hắn chậm rãi dùng dao cắt xuống, Đỗ Từ run lên, hít một hơi thật sâu nói “Ta chỉ là thấy ngươi đẹp trai, võ công cũng cao cường, cho nên muốn làm quen với ngươi. Kết quả, người của phủ Quốc công ai cũng mắt cao hơn đầu, đến liếc cũng không thèm liếc nhìn ta lấy một cái. Haiz, ta có đáng ghét như vậy sao?”

Đỗ Từ ngẫm nghĩ “Có lẽ là có chút đáng ghét thật, ngươi đã nói ta nói nhiều.”

Thích Nam Kha nghe Đỗ Từ nói vậy thì đột nhiên nhớ ra, nhiều năm trước đây, sau khi yến tiệc kết thúc, hắn do thể hiện quá mức xuất chúng cho nên khiến Hoàng đế không được vui, mẫu thân vì thế mà trách mắng hắn suốt cả dọc đường về. Nói gì thì nói, Thích Nam Kha khi đó chung quy vẫn là một cậu nhóc, hắn làm sao sẽ chịu? Vậy là hắn xụ mặt, tâm tình âm thầm bực dọc.

Lúc đến cửa cung, một đứa bé mặc y phục thêu hình khổng tước màu lam bất ngờ gọi hắn lại. Thích Nam Kha đang không vui, không muốn tiếp chuyện, cho nên cảm thấy bộ dạng ríu ra ríu rít của đối phương hết sức đáng ghét. Hắn hỏi “Sao ngươi nói nhiều vậy? Ngươi là ai?”

Tiểu Vương gia mới đến, còn chưa hiểu hết lễ tiết ở Đại Thịnh, Thích Nam Kha lại không nhận ra y, lần nữa bị mẫu thân trách mắng “Càn rỡ! Đây là Tiểu Vương gia Thục Thế Đỗ Từ! Mau xin lỗi Vương gia đi!”

Công chúa tuy nói thì nói vậy, nhưng trên thực tế, bà vẫn cảm thấy mình đường đường là một công chúa cao quý hơn người, còn Đỗ Từ chẳng qua chỉ là một con tin không hơn không kém. Công chúa hơi hơi nhếch cằm, nhìn đứa nhỏ trước mặt “Tiểu Vương gia xin đừng buồn lòng, đại lang nhà ta vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng như vậy đấy.”

Đỗ Từ hai mắt trong veo nhìn Thích Nam Kha, lòng có chút buồn, nhưng ngoài miệng vẫn mỉm cười đáp “Không sao, là Tiểu Vương mạo phạm, chưa tự giới thiệu.”

Đậu Đinh đứng cạnh Đỗ Từ trợn mắt “Vừa nãy Bệ hạ đã giới thiệu, là tại hắn…”

Đỗ Từ kéo tay Đậu Đinh, Đậu Đinh mím môi, hậm hực nín tiếng.

Công chúa liếc qua Đậu Đinh, rồi phẩy nhẹ tay áo “Nếu Tiểu Vương gia không còn chuyện gì khác, chúng ta xin đi trước.”

Đỗ Từ lần nữa quay sang nhìn Thích Nam Kha. Thích Nam Kha mới bị mắng một trận xong, ai ngờ ra đến cửa cung, chỉ vì bị một tên Thục Thế giời ơi đất hỡi từ đâu nhảy ra chặn đường mà lại bị mắng, tâm trạng đương nhiên rất khó chịu, cho nên đến liếc cũng chẳng buồn liếc đối phương lấy một cái.

Đỗ Từ thấy thế chỉ đành giải thích “Là do lúc nãy thấy Thích ca ca võ công cao cường, cho nên ta mới muốn tới nói chuyện mấy câu.”

Đỗ Từ ôm chút hy vọng, cười “Ca ca…”

Thích Nam Kha không nhịn được nữa, ôm quyền khom người nói “Tiểu Vương gia thứ tội, hôm nay trời đã muộn, ta còn phải hộ tống mẫu thân về phủ, thứ cho ta không thể tiếp lời.”

Đỗ Từ lúng túng gật đầu “Ồ, được.”

Thích Nam Kha rút đầu mũi tên ra, ngẩng lên nhìn Đỗ Từ, phát hiện Tiểu Vương gia không biết từ bao giờ đã không nhịn được mà nước mắt nước mũi tèm nhem.

Tim Thích Nam Kha nhói lên, nhớ lại cậu nhóc ăn mặc trang phục hoa lệ xấu hổ đứng dưới trăng ngày ấy. Lần đó, hắn chẳng lâu sau liền theo cha ra trấn thủ biên cương, cho nên vốn chẳng hề để tâm.

Vậy mà, đối phương lại một mực ghi nhớ, thậm chí còn một lòng một dạ tìm đường lui cho nhà họ Thích.

Thích Nam Kha không rõ mùi vị trong lòng mình lúc này là gì, chỉ biết có thứ gì đó không ngừng đập loạn trong lồng ngực, thình thịch thình thịch đến ù cả tai. Đợi khi hắn nhận thức được, thì hóa ra đó chính là tim của bản thân.

“Được rồi.” Giọng Thích Nam Kha nghèn nghẹn, dịu dàng đến chính mình cũng không nhận ra “Thoa thuốc xong ta sẽ đưa ngươi về Vương thành, những chuyện khác ngươi không cần lo nữa.”

Đỗ Từ không nói tiếng nào, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Thích Nam Kha cẩn thận bôi thuốc cầm máu cho Tiểu Vương gia xong liền cạy miệng y, nhét vào một viên thuốc giảm đau chuyên dùng cho binh sĩ trên chiến trường. Tiếp đến, hắn tự mình hớp một hớp nước, rồi miệng đối miệng đút cho Tiểu Vương gia hòng đẩy viên thuốc trôi xuống. Xong xuôi, Thích Nam Kha lại xé một góc vạt áo để băng bó vết thương đã được bôi thêm một lần thuốc nữa cho Đỗ Từ.

Bản thân mình chẳng qua mới không ở có một lúc mà người này đã bị thương thành như thế này rồi.

Thích Nam Kha thở dài, ngón tay xoa xoa bờ môi mềm có chút trắng bệch của Đỗ Từ “Ngày đó không để ý ngươi là lỗi của ta, sau này… Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Cũng không biết Tiểu Vương gia có nghe thấy không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi