TƯỚNG QUÂN Ở TRÊN, TA Ở DƯỚI

Hạ Ngọc Cẩn gần đây cảm thấy rất phiền muộn, khó khăn lắm cậu mới an ủi được mẹ, nhân có bạn nhậu đến tìm cậu ta cùng đi uống rượu nghe giảng sách, cậu bèn nhận lời luôn.

Không ngờ, sự nhiệt tình của trăm họ đối với việc đại phá Man Kim vẫn chưa lắng xuống. Đi dạo mười quán rượu bên sông Tần Hà, thì có đến chín quán đều nói về truyền kỳ anh hùng của Diệp Chiêu tướng quân, câu chuyện được thổi phồng hết sức. Vị tiên sinh giảng về sách, nước miếng phun phì phì, thu hút được sự chú ý của tất cả người nghe, mọi người thi nhau thưởng tiền cho anh ta. Còn một người khác thì đang nói về “Hội Oanh Kí”, chuyện kể về tài tử giai nhân, ngư nhạn truyền thư, hội ngộ dưới trăng, khách nghe thưa thớt vài người, những người còn lại đều nổi cả da gà. Hạ Ngọc Cẩn chần chừ một lúc rồi quyết định thà đi nghe câu chuyện nổi da gà còn hơn phải dành cả buổi ngồi nghe người ta tán dương cô vợ tướng quân của mình.

“Dưới ánh nến, cô nương Kim Oanh đang đau đớn ngắm chiếc quạt và bức thư tình mà tình lang gửi tặng, bên trên còn viết đợi anh ta ba năm sau ghi tên bảng vàng, sẽ trở về đón nàng. Bây giờ tình lang đã đỗ trạng nguyên, đang vô cùng mừng rỡ, không ngờ bố mẹ tham tiền, từ lâu đã lén kết duyên cô cho Lang Đảng của huyện thái gia, lần này làm thế nào mới được đây? Thật khiến cho một cô nương tốt phải đau khổ”.

“Đây là cái trò gì không biết?!”. Mí mắt trên dưới của Hạ Ngọc Cẩn chỉ chực đánh nhau, cậu ta chỉ thèm ngủ một giấc.

Người bạn ngồi bên cạnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những cô gái đẹp qua đường, bỗng kêu lên một tiếng: “Ơ, kia chẳng phải là Diệp đại tướng quân sao?”.

Những người khác cũng lần lượt ngó đầu ra, kinh ngạc nói: “Đúng rồi! Quận Vương, kia không phải là vợ của người sao? Cô ta ở Tần Hà này làm gì chứ? Bên… bên cạnh còn có một người đàn ông? Xem ra rất thân thiết”.

“Cái gì?!!”. Hạ Ngọc Cẩn bật dậy như lò xo, tỉnh cả ngủ. Cậu vội vàng lao đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm sang bờ sông Tần. Đứng bên cạnh cô ta là một người đàn ông trẻ thân hình vạm vỡ, mặc đồ nhung, đang cười nói với cô ta gì đó. Sau khi người đàn ông thân hình vạm vỡ đó bước vào trong thuyền, lại xuất hiện một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn khác. Ông ta hưng phấn vỗ vỗ vào lưng Diệp Chiêu, nói to thoải mái vài câu, rồi lại bước vào thuyền. Không lâu sau, vài người đàn ông thô kệch cũng xuống ngựa, ai ai cũng vô cùng vui mừng, thân thiết đến nỗi thiếu mỗi nước ôm vai bá cổ, giải tỏa tâm tư…

Một người đàn ông đi, lại đến một người nữa, vài người đàn ông đi, lại đến vài người nữa, lại vài người nữa… Cao thấp gầy béo, già yếu xấu đẹp tất cả bộ dạng nào cũng có, có một điểm chung duy nhất chính là đều rất thân thiết với vợ cậu ta.

Tiếp đó, phải đến gần trăm ca kỹ và những người đánh đàn của thanh lâu lục tục đến, từ từ bước vào một chiếc thuyền khác. Hai chị em Hoa Kiều, Hoa Tu của Bách Hoa Lầu, Trại Phượng Hoàng, Trại Như Ý của Vạn Xuân Lầu, Mẫu Đơn, Phù Dung của Đinh Hương Các, Lục Thiên Thiên, Sở Huyên Nhi của phường Hồng Tụ, Lý Thu Hảo, Mạc Tích Quân của Minh Ca Hiên. Mười đại mỹ nhân nổi tiếng nhất của năm thanh lâu đều có mặt, ăn vận hết sức đẹp đẽ, trang sức lộng lẫy, tràn ngập sông Tần.

Cuối cùng, Diệp Chiêu cũng bước vào chiếc thuyền lớn nhất.

Đây rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

Người thuyết sách trong tửu quán đang nói đến đoạn tiểu thư Kim Oanh hẹn riêng tình lang, hai bên cùng kể lể cho nhau nghe về nỗi khổ của mình với giọng đều đều.

Hạ Ngọc Cẩn dụi dụi mắt, bẹo bẹo mặt, cảm thấy mình như đang trong mơ.

Các bạn rượu thịt thấy tình hình không ổn, vội vàng suy nghĩ, nói lời an ủi:

“Dù sao cũng là tướng quân, không giống với những người con gái bình thường, cũng phải đi tiếp khách chứ”.

“Trước đây cô ấy cùng ăn cùng ngủ với mười vạn quân binh, đều quen rồi, cũng không phải là chuyện gì to tát lắm”.

“Một người phụ nữ với một người đàn ông vào phòng nhất định có tư tình, một người phụ nữ và một đám đàn ông vào phòng, thì chả xảy ra chuyện gì đâu”.

“Đúng, Quận Vương yên tâm, cậu sẽ không bị cắm sừng đâu, càng không thể bị cắm vài trăm cái sừng được”.

“Đúng thế đúng thế, mấy người kỹ nữ nổi tiếng đó sẽ không nhắm vào vợ cậu đâu”.

Hạ Ngọc Cẩn chỉ thấy khớp xương của mình đang kêu răng rắc, sắc mặt lúc thì xanh xám lúc lại trắng bệch, đợi sau khi thuyền rời bến, cậu ta gằn trong cổ họng mấy tiếng: “Ta đây làm gì có vợ? Chẳng qua là tự nhiên từ trên trời rơi xuống. Đi tìm thuyền lại đây, ông đây hôm nay muốn dạo trên sông Tần cùng với mỹ nhân”.

“Quận Vương, người của tướng quân đông như thế, làm gì còn thuyền ạ?”.

“Con thuyền của nhà anh Lý chắc đã sửa xong rồi, kêu anh ta đưa nó đến đây”.

“Quận Vương, mỹ nhân đều do tướng quân bao hết rồi, còn lại thì chán lắm ạ”.

“Lần trước Lưu Nhị Lang không phải nói mấy cô nương ở ngõ nhỏ trong Hàn Sơn Quan trông cũng được lắm sao, dịu dàng ân cần, hiểu được lòng người sao? Lấy xe ngựa đưa vài cô đến đây, chỉ cần thay quần áo là được mà”.

“Quận Vương, nhỡ tướng quân tức giận thì sao ạ?”.

“Cút đi! Ông đây nhìn thấy cô ta đi uống rượu hoa còn không tức giận! Cô ta dám tức giận sao?!”.

“Quận… Quận Vương… Hôm nay trong người không thoải mái, có thể để lần sau không ạ?”.

“Lâm trận rồi còn rút lui, sau này làm sao ông còn chơi bời được ở đất này nữa”.

Suốt mười dặm trên sông Tần Hà, ánh đèn nến lung linh khiến màn đêm sáng bừng rực rỡ. Thuyền lướt chầm chậm trên sông, tiếng sáo vi vu thu hút bao nhiêu người đi đường dừng bước lắng nghe. Trong hương thơm thoang thoảng hòa quyện với mùi rượu thơm ngây ngất, cảnh tượng lúc đó thật tráng lệ và quyến rũ.

Diệp Chiêu ngồi trong thuyền, không có ca nữ nào hầu hạ, chỉ có vài người nhạc công lão luyện, tuổi chắc tầm ba mươi bốn mươi, ai cũng cầm đàn cầm sáo, hòa tấu bản Kim Qua Thiết Mã. Trong tiệc rượu, cùng ngồi là tân Tấn đô úy trở về từ Mạc Bắc, Đô Kỵ vệ, Hổ Bí trung lang, Thiên tướng quân, Du Kích tướng quân, Phiếu Kỵ tướng quân, Xa Kỵ tướng quân, tất cả tổng cộng hơn hai mươi người. Ngoài ra còn có sáu người là cận vệ, tham mưu, thân tín của tướng quân, ngồi chật ních xung quanh, tất cả đều là những mối giao tình thân thiết. Vài bình rượu được rót xuống, dần dần mọi người bắt đầu hơi chuếnh choáng, nhớ lại chiến trận quyết liệt năm đó, tranh cướp cũng có, thổn thức cũng có, tự hào cũng có, hào hứng cũng có, khóc lóc cũng có, túm lấy nhau mà nhảy múa cũng có.

“Hôm nay, ta đến đây để uống ly rượu vui mừng này với anh em! Đến cả việc thành thân của con trai cũng mặc kệ!”.

“Xem ông kìa, con của ông thành thân thì liên quan gì đến ông?!”.

“Mẹ mày! Con trai ông thành thân sao không liên quan gì tới ông?”.

“Đúng vậy, liên quan đến ông thì liên quan đến ông, uống tiếp đi!”.

Thu Lão Hổ vội vàng bỏ cốc rượu xuống, chạy đến ôm lấy cổ Hiệu Úy, người mà vừa có con dâu, gào lên: “Trời ạ! Nhà ngươi có con lấy vợ! Sao không lấy con gái ta trước?!”.

Hiệu Úy và ông ta xiêu xiêu vẹo vẹo thành một đám, Hiệu Úy mắng: “Cút! Con trai ta là một văn nhân nên ta không muốn nhìn thấy nó bị vợ cầm dao đuổi mười con phố! Đấy là chưa kể còn không đánh trả lại được!”.

Thu Lão Hổ tức giận nói: “Cái đồ vô dụng!”.

Ngô Thiên Tướng góp giọng nói: “Lão Hổ à, khi ở Mạc Bắc, lợn nái còn đắt hơn Điêu Thuyền, tướng sĩ muốn lấy con gái ông thật không ít, ông nhắm mắt chọn bừa hai người là được thôi”.

“Cái bọn mù chữ đó thì không được”. Thu Lão Hổ lắc đầu nói: “Ta đây vì cả đời mù chữ nên mới bị bọn địa chủ trọc phú ép lên núi làm thổ phỉ. Hôm nay được đổi đời, nhất định phải tìm một tướng công có học thức cho con gái mình mới được! Rồi sau đó tha hồ bế hai đứa cháu ngoại khỏe khoắn!”. Sau đó ông ta hướng về Hồ Thanh và nói: “Hồ quân sư à, hay là ta gả con gái ta cho ngươi? Dù sao hai chị em chúng tình cảm rất tốt, có thể tranh đua cái gì Hoàng cái gì Anh đó, gả một đứa tặng một đứa! Đảm bảo ngươi không thiệt thòi đâu”.

Hồ Thanh tí nữa cười phì ra, trêu đùa nói: “Một đứa con gái của ông đã có thể lấy đi nửa cái mạng của ta, hai người còn không phải là muốn lấy cả cái mạng của ta sao? Mọi người đều biết rõ nhau, chừa cho ta một con đường sống đi?”.

Mọi người cũng hùa vào theo: “Dứt khoát đợi lần sau kỳ thi tổ chức xong, chúng ta đi trên đường cướp về hai tên mặt mũi sáng ngời, trói lại đưa vào động phòng, làm tướng công bắt ép của hai chị em đó thì thế nào hả?!”.

Thu Lão Hổ đấm cho hội hùa vào mấy đấm, trực tiếp tìm Diệp Chiêu nói: “Tướng quân! Người nhất định phải làm chủ cho con gái thần, bọn nó cả đời này chỉ nghe theo người thôi!”.

Diệp Chiêu liên tục nói: “Được! Được!”.

Hứa thị vệ vội vàng bước đến bên cạnh Thu Lão Hổ, tỏ vẻ tội nghiệp nói: “Hổ đại ca, gả Thu Hoa cho tôi đi. Tôi đã có ý với cô ấy vài năm nay rồi, đừng có để ý đến mấy cái hội văn thơ bốc mùi đó. Nếu không phải hồi xưa bọn họ ngày nào cũng theo tướng quân, khiến huynh đệ đều tưởng là người của tướng quân, không dám ra tay, thì bây giờ ông đã làm ông ngoại rồi”.

Thu Lão Hổ cười lớn chế nhạo: “Theo đuổi một người con gái mà cũng không dám, chỉ riêng đức tính này của ngươi cũng không đáng lấy con gái ta rồi?!”.

“Đúng vậy”, Diệp Chiêu cũng hơi say cốc đầu cậu ta nói: “Khi nào học thuộc hết chữ, luyện cho lá gan to hơn, thì hãy đến đề xuất cưới xin với nhạc phụ đại nhân”.

Mọi người lại được một trận cười lớn.

Trong tiếng chúc rượu, Diệp Chiêu lại uống tiếng bảy, tám cốc rượu nữa, cô chuếnh choáng hơi men nói: “Người đẹp đâu? Trên thuyền sao lại không có người đẹp? Mau gọi hai người tới múa đi! Hôm nay ta nhất định phải vui vẻ đến cùng với anh em!”.

Hồ Thanh cười nói: “Huynh đệ gặp mặt, lấy rượu làm vui, cần người đẹp làm gì chứ?! Bây giờ ở đây đều là đại quan, người còn sợ bọn họ vẫn giống trước đây trong người không có tiền phải nợ sao”.

“Đúng vậy!”. Mọi người đều cảm thấy tự hào, nhớ lại chuyện xưa, cảm khái nói: “Bây giờ đi vui vẻ, chúng tôi không mất tiền. Càng huống hồ đi uống rượu với tướng quân, mấy cô gái đó mắt ai cũng sáng lên, chúng tôi mới không mất hứng thú. May mà tướng quân là phụ nữ, làm chết bao nhiêu trái tim các cô gái, nếu không thì chẳng có đường sống đâu”.

“Có chuyện này sao?”. Diệp Chiêu mơ hồ.

“Có!”. Tiếng kêu ai oán chói lên bên tai.

Diệp Chiêu giải thích: “Người đẹp cảnh đẹp ngắm nhìn một chút cho lòng dạ thoải mái, ta chỉ thích nhìn đôi mắt đó, chứ không có ý gì khác…”.

“Đi thôi!”. Mấy người tức giận đập bàn, không khí trở nên chán ngán.

Diệp Chiêu cũng không thúc giục nữa, tiếp tục uống rượu.

Không có người đẹp để nhìn mọi người nghển cao cổ, lục tục ra mạn thuyền, tranh nhau nhìn người đẹp ở trên các thuyền khác.

Mạc tướng quân nói: “Nhìn kìa! Dáng vẻ của Thùy Dung ở Vạn Hoa Lâu vẫn là đẹp nhất! Ngực lớn! Thật lớn! Thật là rất lớn!”.

Tiền Mạc Liêu lắc đầu: “Nhữ Đại sai, đặc biệt sai, Hoa Tu cô nương mắt phượng mày ngài, giọng nói nhẹ nhàng như làn nước hồ thu, dáng vẻ thanh mảnh như rặng liễu trước gió, đó mới thật sự là một tuyệt đại mỹ nhân”.

Xa Kỵ tướng quân lao đến, nhìn một lúc, coi thường nói: “Không có mắt nhìn, bọn họ làm gì có kỹ thuật trên giường tuyệt như cô nương Lục Thiên Thiên chứ?”.

“Đúng thế, đợi đã!” Thu Lão Hổ bỗng nhiên gọi to: “Mấy cô nương trên thuyền bên trái kia thật là xinh đẹp quá! Các ngươi mau xem! Ở nhà nào đấy?!”.

“Cô đứng giữa là đẹp nhất, chính là người có đầu nhô cao hơn ấy”.

“Đồ ngốc! Người phụ nữ chân dài eo nhỏ mới đẹp!”.

“Dáng vẻ của người con gái đó… mấy vị thiên kim tiểu thư đều không thể sánh được!”.

“Hình như chưa từng nhìn thấy cô ta ở đây bao giờ, bảo nhà thuyền lái sát vào, nhìn kỹ hơn tí”.

Bọn họ vội vàng gọi mọi người tới xem người đẹp, lại còn huýt sáo về phía người đẹp nữa.

Diệp Chiêu tò mò bước lại để xem, nhìn thấy chiếc thuyền mới ở phía không xa đang tiến dần về phía họ. Trên mạn thuyền có mấy người đẹp đang đứng, tất cả vây quanh một người đẹp mặc áo lông da cáo màu trắng, dáng vẻ của cô ta thật xuất chúng, như hạc đứng giữa bầy chim vậy, những sợi tóc vương lòa xòa bị gió sông thổi tung bay. Đợi thuyền tiến sát tới, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy làn da của người đó đẹp như ngọc, trong đôi mắt đen có ánh sao lấp lánh. Tuy không nhìn thấy ngũ quan, chỉ có dựa vào hình thái cũng đủ toát lên vẻ cao quý. Cũng có thể nói rằng những danh kỹ khác nếu so với người này thì đều chỉ là những cô gái bình thường.

Những tên say rượu vô sỉ vẫn tiếp tục huýt sáo, như muốn trêu ngươi.

Diệp Chiêu nhìn một lúc, nặng nề gằn lên một tiếng: “Đừng huýt sáo nữa, đó là tướng công của ta”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi