TƯỚNG QUÂN Ở TRÊN, TA Ở DƯỚI

Quận Vương đã muốn chơi thì phải chơi đến khi cậu ta chán mới thôi.

Khi Hạ Ngọc Cẩn hết hứng chán chơi, thì tổng số tiền mà sòng bạc Trường Thịnh thua là mười hai vạn ba nghìn tám trăm lượng bạc, còn bồi thường thêm một cánh tay của Lục Gia nữa. Chỉ đáng tiếc là, sau khi kết thúc chơi bạc, Diệp Chiêu sai quân đi lục soát toàn bộ sòng bạc, đập hết bàn ghế, chỉ tìm được một vạn hai nghìn hai trăm ba mươi tư lượng bạc, ngoài ra còn có vài món đồ cổ và một đống lớn tiền xu lẻ.

Lục Gia nước mắt nước mũi đầm đìa, bị kề dao vào cổ bắt phải kí tên và điểm chỉ bằng máu lên tờ giấy vay nợ.

Hạ Ngọc Cẩn cầm lấy món đồ cổ ngắm nghía săm soi, khinh thường lên lớp: “Toàn là mấy thứ đồ không đáng tiền. Bức họa của Lý Bạch Niên này là đồ giả, không ngờ nhà ngươi trình độ không có, phẩm chất không có, đến con mắt nhìn cũng không có, sau này phải chăm chỉ học hành… Ngươi giơ cái mặt xấu xí đó cho ai nhìn? Bản vương dạy dỗ nhà ngươi sai hay sao?”.

Diệp Chiêu cốc mấy cái vào đầu Lục Gia và cười tủm tỉm.

Lục Gia rơm rớm nước mắt, vội vàng lết tới, nài nỉ: “Phải… Quận Vương dạy dỗ… tiểu nhân vô lương, tiểu nhân vô đức, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn…”.

“Thôi được rồi, nhà ngươi đã thừa nhận hết mọi lỗi lầm. Bản vương là người có tấm lòng độ lượng, chứ không phải là cái loại làm loạn vô cớ, làm gì có chuyện để bụng cái lỗi nhỏ đó của ngươi chứ?”. Hạ Ngọc Cẩn đứng lên từ chiếc ghế lành lặn duy nhất còn lại, vươn vai một cái, cầm lấy giấy vay nợ kiểm tra cẩn thận, rồi ném mạnh những món đồ cổ không đáng tiền trả lại, hất tay nói: “Thôi như thế thôi, tuy ông ta từ chối chơi lại còn giở trò vô lại, chúng ta cũng phải giơ cao đánh khẽ, đừng để người ta nghĩ rằng chúng ta ỷ thế mà ức hiếp người khác”.

Diệp Chiêu thu gươm lại, điềm nhiên nói: “Cũng đúng”.

Hạ Ngọc Cẩn hài lòng lấy bức thư pháp giả đập đập vào đầu ông ta, rồi thở dài thườn thượt, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng buồn, thắng thua trên sòng bạc là chuyện bình thường. Chút tiền này cho ngươi cầm về đủ đi Sơn Đông. Mọi việc trên đời không có chuyện gì là không thể cho qua, đừng vì quá đau buồn mà tự tìm cái chết, nước sông Tần Hà rất lạnh đấy”.

Hóa ra trên đời này còn có kẻ đê tiện hơn cả lão ta sao?

Lục Gia uất hận quá, miệng nôn ra đầy máu tươi.

Hạ Ngọc Cẩn lảo đảo trở về phủ, chẳng buồn liếc nhìn dấu chân đầy bùn đất của mình ở trên sàn. Ra đến cửa, cậu đưa tiền xu và bạc vụn cho những người đứng ở cổng xem trò, lại đưa tờ ngân phiếu hai trăm lượng cho binh lính của Diệp Chiêu đi mua trà uống, còn mình thì chui đầu vào kiệu. Chưa kịp ngồi ổn định, Diệp Chiêu đã bước theo sau, không hề khách khí xòe bàn tay ra hỏi: “Còn tiền công vất vả của tôi đâu?”.

“Chỉ có thế là giỏi! Trả cho tướng quân đây!”. Hạ Ngọc Cẩn đập vào tay Diệp Chiêu, sau đó rụt tay lại lấy từ trong xấp ngân phiếu ra một tờ hai nghìn lượng, đưa cho người hầu tên là An Khang và dặn: “Ngươi đến nhà lão Cao, đưa riêng ngân phiếu cho lão, rồi mua nửa cân thịt dê và nửa cân gân dê về đây… Sau đó đưa vài người đến nói với lão, bảo là ta ăn thịt dê lão ta làm bị đau bụng. Đập nát cái quán rách của lão một lần nữa, rồi tiện tay tát cho lão vài cái, đuổi cả nhà lão khỏi Thượng Kinh. Nói với lão còn dám trở về thì gặp lần nào đánh lần đấy!”.

An Khang lĩnh hội, đem người đi thi hành.

Diệp Chiêu im lặng một lúc rồi nói: “Anh làm loạn lên như thế, Kỳ Vương chắc không thể liên tưởng đến việc anh và lão Cao có mối quan hệ bạn bè nhanh như thế được. Nhưng ông ta cũng không phải người ngu, chắc chắc sẽ định thần lại ngay thôi. Nếu đuổi không kịp lão Cao, e rằng ông ta sẽ trút tất cả sự phẫn nộ lên một mình anh thôi”.

“Chỉ là chơi bạc thôi. Tôi từ nhỏ đến giờ không tranh đoạt, ông ta có thể làm gì tôi chứ? Nói thật, Thánh thượng hai năm trước tức giận đánh ta hai mươi trượng, sau đó bị Thái hậu mắng một canh giờ, liền từ bỏ luôn. Bây giờ chỉ cần ta không gây ra chuyện lớn gì, Thánh thượng sẽ không quản, người ta không làm ta xảy ra chuyện gì lớn, Thánh thượng càng không quản…”. Hạ Ngọc Cẩn buồn bã nói: “Vì thế cái bọn lưu manh đó mới dám làm hại trước mặt ta”.

Diệp Chiêu không kìm được hỏi: “Kỳ Vương thực sự đến tìm anh tính chuyện thì sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn cười hì hì nói: “Sợ gì chứ? Bây giờ Hoàng thượng làm theo ý của Hoàng Thái hậu, là anh em với phụ thân của tôi, tình cảm rất là sâu đậm. Nếu Kỳ Vương định tính sổ với tôi, tôi sẽ giả bộ đáng thương, đi tìm Thái hậu tố cáo. Thái hậu làm sao có thể từ chối giúp đứa cháu đích tôn này chứ?”. Cậu ta nhìn thấy Diệp Chiêu đang cúi đầu suy nghĩ, do dự một lúc, sau đó tiện tay lấy một tờ giấy màu đỏ, bọc tờ giấy vay nợ vào, đưa cho tùy tùng và dặn: “Thôi vậy, làm người phải để cho mình một con đường lùi. Ta cũng sợ ông ta tức quá đến đánh ta mất. Ngươi đem cái này đến đưa cho Kỳ Vương, nói là ta tặng món quà đầy tháng cho con gái mới sinh của người thiếp nhà ông ta, không cần phải trả nữa”.

“Về khoản này anh đúng là nhất! Trả Quận Vương này!”. Diệp Chiêu nghe thấy thế liền nhoẻn miệng cười, sau đó hùng hồn nói: “Yên tâm đi, nếu ông ta đánh anh lê lết, thì tôi sẽ đánh cả nhà ông ta lê lết. Chỉ là khoản tiền mà anh đánh bạc thắng thì không giữ lại được”.

“Hừm, tôi đâu phải là kẻ ngốc” Hạ Ngọc Cẩn nói: “Vài ngày nữa là đại thọ sáu mươi tuổi của Thái hậu, trong khi đó quốc khố lại trống rỗng, Thánh thượng đang rất đau đầu. Bây giờ tôi đưa ít ngân lượng cho người biểu thị chút tấm lòng hiếu thuận, tiện thể đi nói chuyện hầu Thái hậu, kể cho người nghe chuyện đen đủi ở sòng bạc, trêu một tí chắc là người vui lắm đây”.

Diệp Chiêu đặt tay lên vai cậu ta: “Này, rốt cuộc anh làm trò gì mà thắng được bạc thế? Bây giờ không có người, nói tôi nghe xem nào”.

“Bí mật độc nhất của tôi, làm sao có thể nói ra ngoài được chứ?”, Hạ Ngọc Cẩn đẩy tay Diệp Chiêu ra, nhưng đẩy vài lần mà không được, bèn chống chế nói: “Tôi nghe thấy lời thần tiên xúc xắc nói, là ngài nói với tôi mấy điểm”.

Diệp Chiêu hỏi: “Là nghe xúc xắc hả? Ai dạy anh đấy?”.

Hạ Ngọc Cẩn nói: “Tôi tự học đấy”.

Diệp Chiêu lắc đầu: “Cái trò này cứ cho là có thiên phú, thì cũng phải mười hai mươi năm khổ luyện, tôi không nhìn thấy anh có nghị lực đó”.

Hạ Ngọc Cẩn hậm hực nói: “Ai muốn học chứ? Tôi sinh ra cơ thể thuộc thể hàn. Lúc bốn tuổi không cẩn thận bị rơi xuống nước lạnh, dẫn đến bệnh tình càng trầm trọng, không bước nổi ra cửa. Ở trong phủ ròng rã mười bốn năm trời, việc gì cũng không được làm, vô vị đến nỗi chả buồn chết, ngoài việc chơi xúc xắc, còn có thể làm gì chứ? Tay trái và tay phải tự chơi với nhau, chơi nhiều, cái gì cũng có thể đoán ra”.

Cậu ta từ khi nhận thức được, cơ thể đã rất yếu ớt. Có lúc đứng trong vườn hoa đi được hai bước, bị gió thổi, chả biết sao mà lại ngất đi. Trong phòng không lúc nào là không có mùi thuốc. Các đại phu nào là râu vàng, râu trắng, không có râu đều xem bệnh không biết bao nhiêu lần, mọi người đều nói cậu ta sống không quá mười tám tuổi. An Thái Phi khóc đến nỗi như sắp đứt ruột đến nơi, coi cậu ra là người thủy tinh nuôi trong phòng kín, không dám để cậu ta bị tổn hại tinh thần, không dám để cậu ta buồn bã, chỉ sợ động một tí là ngã ra đấy.

Cậu ta không cần đọc sách, dù sao đọc thì cũng vô ích.

Cậu ta không cần luyện chữ, dù sao luyện thì cũng vô ích.

Bất cứ chuyện gì đặt lên một người có thể chết bất cứ lúc nào đều là quá xa xỉ.

Cho dù học có nhiều có tốt đến đâu, không qua được vài năm thì chẳng khác nào như sương như khói bay cả.

Có lúc nghe trộm bọn nô tài và a hoàn nói chuyện về thế giới bên ngoài, về mười dặm trên sông Tần Hà xa hoa vô cùng, khiến cho cậu ta bị hấp dẫn nuôi bao nhiêu ảo tưởng. Có lúc đứng dựa vào cửa, lắng nghe những âm thanh hò hét đủ loại, tiếng cãi nhau, tiếng chân ngựa ở bên ngoài, tất cả đều rất rõ ràng. Có lúc cầm quyển sách lên giở ra xem, bên trong có vạn dặm núi sông, thảo nguyên rộng lớn, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Nhưng cái cậu ta nhìn thấy chỉ là bốn bức tường xung quanh, một mặt là bầu trời xanh, bên trên điểm một vài đám mây trắng.

Có lúc đám mây trắng ấy giống như một con khỉ, có lúc lại giống một chú chim chiền chiện, có lúc lại giống như một con tuấn mã…

Nhưng đưa tay ra, tất cả đều không chạm tới được.

Năm mười bốn tuổi, Man Kim xam lược, Mạc Bắc bị chiếm.

Tin tức truyền tới, các quý tộc tông thất ở Thượng Kinh đều bị một phen hoảng loạn.

Cậu ta thừa lúc lính gác lơi là, cải trang lén lút trốn ra ngoài. Cậu ta giống như một thằng ngốc đứng giữa phố, tò mò nhìn tất cả trước mắt mình. Một người đàn ông đang bắt chước con khỉ đánh trống đi qua, một người con trai đang thồ kẹo hồ lô rao bán trên phố. Tất cả mọi thứ đều mới lạ đầy hấp dẫn, màu sắc của sự sống tràn trề đến nỗi dường như sắp động đậy, ngắm nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

Cậu ta đi lại lung tung, trong quán rượu có một người thuyết thư đang hùng hồn nói về Diệp tướng quân, cậu từ từ dừng chân lắng nghe.

“Diệp tướng quân năm nay mới mười sáu, nhưng nhân cách hơn người, thống lĩnh tiến lùi đều có mưu lược, thậm chí có thể sánh với triều Vệ đại tướng quân trước đây. Ông ấy tướng mạo uy vũ, thân cao chín trượng, tay cầm một chiếc rìu Tuyên Hoa nặng sáu mươi cân, cưỡi con ngựa Bạch Vân, anh dũng vô địch trong thiên hạ. Ông ấy tự nhận tiên phong, lao vào quân địch, rồi hét lớn một tiếng, chiếc rìu bổ xuống, không ai có thể đỡ được… Đến cả phản ứng cũng không có, đầu rơi xuống đất. Đúng là người đàn ông thực sự trong những người đàn ông, một anh hùng thực sự trong những người anh hùng”.

Thiên hạ có người đàn ông lợi hại như thế sao?

Cậu ta ngồi bên cạnh nghe như bị hút hồn.

Rõ ràng hai người gần bằng tuổi nhau, anh ta đã là tướng quân ngang dọc thiên hạ, còn cậu ta lại là đồ thừa bị nhốt trong phủ.

Trong lòng cậu có chút ngưỡng mộ, có chút không cam lòng, có chút đố kị, có chút bất lực.

Người thuyết khách vẫn chưa nói xong, kế hoạch xa nhà cũng không thành công.

Cậu ta bị chêu chọc là con gái.

Cậu ta ngất.

Cậu ta được đưa về nhà.

An Thái Phi ngồi cạnh giường cậu ta, khóc ròng rã cả một ngày trời.

Cậu ta im lặng nằm, im lặng nghe, im lặng khẩn cầu…

“Nếu có kỳ tích, hãy làm cho bệnh tình khỏe lên, để con trở thành một người đàn ông uy phong giống Diệp Chiêu”.

Mơ mộng ơi mơ mộng…

“Này!?”. Diệp Chiêu rất đàn ông vỗ vỗ vào vai cậu ta hỏi: “Anh đang nghĩ gì đấy?”.

Người đàn ông mình từng ngưỡng mộ ai ngờ lại trở thành vợ mình.

Hạ Ngọc Cẩn bỗng nhiên bị kích động đến chảy nước mắt.

Cậu ta muốn làm tướng quân, chứ không phải là muốn lấy tướng quân về nhà!

Trời ạ! Ông trời ơi có phải tai ông bị điếc rồi phải không?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi