Nam Bình Quận Vương phủ, nội viện, vang lên tiếng oán trách của Quận Vương và tiếng đổ vỡ của đồ đạc bị đập phá.
Mấy bọn a hoàn và nô tài bị đuổi ra tụ tập ở ngoài tường rào thì thào to nhỏ về việc vừa xảy ra.
“Quận Vương nói muốn lấy Liễu cô nương làm thiếp, lại tranh cãi với tướng quân”.
“Tướng quân nói tuyệt đối không thể để em họ nhà mình làm thiếp”.
“Quận Vương gia nói Liễu cô nương xinh đẹp dịu dàng, còn tốt hơn vạn lần người vợ làm xấu mặt chồng như cô ấy”.
“Sau đó tướng quân không thèm để ý, Quận Vương gia bắt đầu đạp đồ đạc, nói muốn bỏ cô ấy”.
“Hai người trợn mắt cau mày, thật là đáng sợ, tôi đứng bên cạnh cũng run lên, chỉ sợ chén trà bay vào đầu, sau đó chị em Thu Hoa, Thu Thủy tốt bụng, chủ ý đuổi chúng tôi ra ngoài”.
“Quận Vương gia thật không muốn gặp tướng quân nữa rồi, mới kết hôn không lâu đã tơ tưởng đến người khác. Rõ ràng là ức hiếp người khác quá, không biết tướng quân có thể nhẫn nhịn được không”.
“Ờ, cô không phải là đàn ông làm sao biết đàn ông nghĩ thế nào? Tay trái ôm tay phải ấp mới là hạnh phúc đời người”.
“…”.
Trong phòng, đồ đạc hỗn loạn, Hạ Ngọc Cẩn từ phòng để châu báu đi ra, tay cầm lấy chiếc bình phong sứ in hoa, xót xa vuốt ve, đưa cho Thu Thủy mang về. Rồi tìm một chiếc bình hoa lớn bằng gốm trắng khác, tức giận đập xuống đất, sau đó là tiếng vỡ vụn chói tai của những miếng gốm bị vỡ. Lát sau Hạ Ngọc Cẩn từ từ đứng thẳng người, thở một hơi, cảm thán nói: “Thật không dễ dàng tí nào”.
Diệp Chiêu tự tay rót một chén trà hoa cúc, thổi nguội rồi đưa cho cậu ta, rồi lại lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán cậu ta: “Uống chút nhỉ? Cũng ổn ổn rồi”.
“Ừ”. Hạ Ngọc Cẩn uống hết chén trà, thuận tay đập nát luôn chén trà đó, mệt rũ người ngã phịch lên chiếc ghế Thái sư, mở quạt ra nói: “Em họ nàng cũng thật khốn nạn. Nếu muốn gả vào nhà hoàng thân quý tộc làm thiếp, thì nói sớm một tiếng là được, ta lại không phải là người trong hoàng cung hoàn toàn không có tiếng nói gì. Nếu chê hoàng bá phụ hơi già, thì đi chỗ Thái tử cũng được chứ sao. Hà tất phải dùng thủ đoạn đó, làm loạn mọi thứ lên, lại còn làm hại chân của ta nữa chứ… Thật là đau! Mẹ nó chứ!”.
Diệp Chiêu nói: “Cô ta chỉ muốn gả cho chàng thôi”.
Hạ Ngọc Cẩn coi thường nói: “Muốn gả cho ta thì phải tôn trọng phu nhân chính phòng. Lại còn hại ta hai tháng không thể hành sự, thật là đáng hận! Phụ nữ mà ghen đến mức độ đó, thì sự đố kỵ còn kinh khủng đến thế nào chứ? Ghét nhất là con gái giở trò với mình”.
“Đúng thế”, Diệp Chiêu mơ hồ mở rộng tầm mắt, chuyển đổi chủ đề nói: “Đúng vậy, bọn thiếp đều thấy chân tướng sau bức màn đó không đơn giản như vậy, nghi ngờ cô ấy còn có mục đích khác. Hồ Ly nói để xem cô ấy có thực sự thích anh không rồi hẵng nói”.
Hạ Ngọc Cẩn ghen tức nói: “Bọn thiếp, bọn thiếp, xưng hô sao mà thắm thiết thế…”.
Diệp Chiêu: “Đều là anh em, không có gì cả”.
Thu Hoa và Thu Thủy dọn dẹp lại căn phòng một chút. Những đồ vật trên bàn và trên giá để đồ quý đã ít đi nhiều. Ở bên ngoài phòng còn chất một đống những miếng vụn vỡ để làm cảnh. Đâu đâu cũng là cảnh tượng còn lại sau đại chiến, sau đó mới mời tiểu thư tới.
Liễu Tích Âm bước chân nhẹ nhàng, ung dung đi tới, cẩn thận ngẩng đầu liếc nhìn hai người “đang xám mặt lại”, từ từ cong lưng, hành lễ theo qui tắc, đứng ở bên cạnh. Hình như không dám thở mạnh.
Diệp Chiêu nhìn cô ta, sắc mặt đã ôn hòa đi rất nhiều, bước tới kéo tay hỏi: “Chị vừa bàn bạc với Quận Vương về việc của em, cũng đã chọn được một vị tân tiến sĩ có đạo đức tốt, em sẽ làm chủ mẫu nhà đó, ý em thế nào?”.
Liễu Tích Âm có chút lo lắng: “Tích Âm trong lòng có ma, thực sự không muốn lấy chồng”.
Diệp Chiêu an ủi vỗ vỗ vào bàn tay cô ta: “Danh tiết của em vì Hạ Ngọc Cẩn mà bị tổn hại, để anh ta chịu trách nhiệm thì thế nào?”.
Liễu Tích Âm cúi đầu, không nói gì.
Diệp Chiêu nhìn cô ta rất lâu, thấy không trả lời, trong lòng đã hiểu, từ từ nói: “Người của Diệp gia đã bị suy tàn đi nhiều, em tuy là em họ chị, nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng chị, tình cảm cũng rất đặc biệt. Nếu em phải làm thiếp phòng, chị làm sao mà chịu được, phải ăn nói với Cữu phụ thế nào đây”.
Liễu Tích Âm lo lắng đến nỗi giọng nói run run: “Tại… tại sao?”.
Diệp Chiêu lạnh lùng liếc nhìn Hạ Ngọc Cẩn, thở dài, hạ giọng nói: “Phu quân có ý với em, chị cũng muốn làm cho vẹn toàn, đợi sau này ly hôn rồi, để anh ta lấy em, thì thế nào?”.
Kết quả xảy ra ngoài dự định, như tiếng sét giữa trời xanh vang lên trong đầu Liễu Tích Âm, làm hỏng tất cả kế hoạch đã dự tính, mặt của cô ta trắng bệch ra, kinh ngạc nói: “Ly hôn?! Không… không được! A Chiêu, hai người không được vì em mà làm hỏng mối quan hệ vợ chồng. Cứ coi em là một đồ vật để trong vườn, em sẽ rất ngoan ngoãn, rất đúng mực, tuyệt đối không gây thêm phiền phức gì cho hai người”.
Diệp Chiêu khó xử: “Việc này…”.
“Đủ rồi!”. Hạ Ngọc Cẩn đặt mạnh chén trà trong tay xuống, nhìn cô lạnh lùng nói: “Đồ phụ nữ không hiếu thuận! Ông đây từ lâu đã không muốn rồi”.
Liễu Tích Âm vội vàng giải thích: “Tướng quân rất hiền thảo, con người cũng rất tốt”.
“Cô ta mà hiền thảo cái con khỉ!”. Hạ Ngọc Cẩn căm ghét lườm Diệp Chiêu, lại nhìn cô ta một cách “háo sắc” nói: “Liễu cô nương tài mạo song toàn, ngoan ngoãn lễ độ, lại được mẫu thân yêu mến, cô làm chủ mẫu mới hợp”.
Liễu Tích Âm bị hỏng kế hoạch, lo lắng đến nỗi nước mắt sắp chảy ra: “Danh tiết của tôi đã mất, làm gì có tư cách làm Quận Vương Phi chứ? Quận Vương gia tình thâm ý trọng, để Tích Âm vào nhà làm một người thiếp phòng đã là phúc phận, sau này nhất định sẽ an phận thủ thường, cố gắng hầu hạ. Còn việc ly hôn mong Quận Vương gia nhất định đừng nhắc đến nữa ạ”.
Nếu Liễu Tích Âm không thích Hạ Ngọc Cẩn, tại sao lại không nghe theo sự sắp xếp của Diệp Chiêu lấy một người tốt chứ?
Nếu Liễu Tích Âm thích Hạ Ngọc Cẩn, tại sao thà làm thiếp chứ không chịu làm chủ mẫu?
Làm gì có đồ ngốc nào có cơ hội lớn bày ra trước mắt như thế mà lại từ chối, nhất quyết làm thiếp chứ không làm vợ chứ?
Thứ cô ta muốn rốt cuộc là gì chứ?
Sau khi thăm dò thất bại, đầu óc Hạ Ngọc Cẩn có phần không hiểu, thấy tinh thần của Liễu cô nương có vấn đề, nói năng hành động đều không tỉnh táo lắm, hoặc là có một ý đồ khác, chắc phải từng bước bắt ép, để tìm ra chân tướng mà cô ta không muốn để lộ ra.
Cậu ta liếc nhìn Diệp Chiêu, thấy Diệp Chiêu nhìn cậu ta khích lệ, thế là cậu ta vắt hai chân vào nhau, thong thả nói: “Đừng sợ, cứ coi là Tuyên Võ Hầu quyền thế to lớn, ta đây là Nam Bình Quận Vương sau lưng còn có Thái hậu nâng đỡ. Cứ coi là ly hôn xong lấy cô, cô ta cũng không dám ý kiến gì”.
Liễu Tích Âm giảo biện: “Nếu như làm tan vỡ nhân duyên của vợ chồng Quận Vương, thì đại thúc thúc sẽ giận tôi lắm”.
Hạ Ngọc Cẩn coi thường nói: “Liễu tướng quân chẳng lẽ không biết cháu gái mình là cái đồ như thế nào sao? Kết hôn nửa năm, tề gia quản việc cái gì cũng không biết, không những đến một chiếc khăn tay còn chưa từng thêu tặng ta, mà còn ngày nào cũng nhảy lên đầu chồng”. Cậu ta nghĩ tới việc bị áp bức hôm động phòng hoa chúc, liền thêm vào vài phần oán trách, hậm hực nói: “Sau mẹ còn có bác, ông ta làm bác dạy dỗ không nghiêm, có tư cách gì mà truy xét việc cháu ông ta bị chồng bỏ chứ? Huống hồ ta còn để vài phần thể diện cho cô ấy, chỉ lấy lý do vợ chồng không hợp để chia tay, để cô ta mang hết của hồi môn đi, cũng coi như là có nghĩa có tình rồi”.
Biểu hiện của cậu ta đúng mực, dùng từ chính xác, vở kịch đau khổ diễn còn thật hơn cả trên sân khấu, đến nỗi người biết nội tình như Diệp Chiêu cũng nghi ngờ cậu ta không biết có phải mượn cớ để nói lời thật hay không. Liễu Tích Âm càng tin là thật, toàn thân đều đờ ra, lắc lắc đầu, lao đến ôm lấy chân Hạ Ngọc Cẩn, cố gắng cầu xin: “Cầu xin người, không được từ bỏ phu nhân, tôi không gánh được cái tội này đâu ạ”.
Hà Ngọc Cẩn thấy cô ta không chịu nói thật, liền cười hì hì móc ra một cuộn giấy đang giấu trong lòng, từ từ mở ra. Sau đó cúi người đỡ Liễu Tích Âm dậy, chỉ vào những dòng chữ trên giấy nói: “Nhìn đi, đây là đơn ly hôn, tôi và Diệp Chiêu đều kí tên bên trên rồi, mẫu thân cũng xác nhận rồi. Hai ngày nữa cô ta sẽ đóng gói cút về Diệp gia, tôi để cô ở nhà ngoài trước, rồi hai tháng sau sẽ đưa kiệu hoa màu đỏ đến rước về nhà”.
Liễu Tích Âm mơ hồ liếc qua, xác nhận đấy là bút tích của Diệp Chiêu không sai, nhìn cô ấy không dám tin: “Chị thực sự…”.
Hạ Ngọc Cẩn vội vàng cho bảo bối vào trong lòng.
Diệp Chiêu chậm rãi gật đầu: “Đúng là đơn ly hôn do người khác khởi thảo, ta đích thân kí tên vào”. Ngoài ngày tháng bị ngón cái Hạ Ngọc Cẩn cố tình che đi, còn lại đều đúng.
Đại tướng quân nhất ngôn cửu đỉnh.
Mọi việc đã được an bài.
Liễu Tích Âm không khóc lóc nữa, cô ta đứng phắt dậy, khuôn mặt xám xịt, hậm hực cắn môi, hình như thấy cả vết máu.
Hạ Ngọc Cẩn thấy tình hình có biến chuyển, vô cùng vui mừng, lập tức thêm dầu vào lửa: “Sao hả? Sắp làm Quận Vương Phi rồi, vì thế vui mừng quá hả?”.
Liễu Tích Âm im lặng.
Hạ Ngọc Cẩn khoát khoát tay: “Này? Nói đi chứ!”.
Liễu Tích Âm vẫn im lặng.
Diệp Chiêu nhìn cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Sao thế?”.
“Sao thế?”. Liễu Tích Âm cười nhỏ, tiện tay cầm lấy chiếc bình phong bằng sứ trên giá để đồ vật quý, đập mạnh về phía cô ấy, hai mắt bừng lên lửa hận, điên cuồng gào thét: “Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Cô là đồ làm loạn lên rồi bỏ mặc! Có mới nới cũ! Đồ khốn không giữ lời hứa!”.
Diệp Chiêu vội vàng đỡ lấy tấm bình phong quý báu của chồng cô, mắt mũi trợn tròn nhìn sắc mặt của em họ thay đổi, bị mắng đến nỗi đờ cả người.
Hạ Ngọc Cẩn bị người đẹp làm cho sợ đến nỗi dựng hết cả tóc gáy, yếu ớt an ủi: “Đừng kích động, có gì từ từ nói”.
Liễu Tích Âm vớ lấy chiếc đĩa trà trên bàn, hình như muốn trút hết nỗi căm hận ra, không cần để ý cứ đập về phía cậu ta, chửi mắng rất thậm tệ: “Ai thèm lấy cái đồ hồ ly tinh không có thể diện như ngươi! Đồ ti tiện ẽo ợt yếu ớt!”.
Hạ Ngọc Cẩn cũng bị mắng đến nghệt mặt ra.
Liễu Tích Âm thở chậm lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Chiêu, sự phẫn nộ trút giận trước đây bỗng biến thành nỗi đau. Mắt của cô ta từ từ đỏ lên, nước mắt tuôn lã chã, khuôn mặt giả tạo dịu dàng trước đây đã bị gỡ xuống. Không có hoa lê trong mưa, không có đáng thương yếu đuối, giống như một đứa trẻ bị bắt nạt vậy, khóc nấc lên từng chữ từng chữ một: “Cô rõ ràng từng nói… từng nói muốn lấy tôi…”.