TƯỚNG QUÂN Ở TRÊN, TA Ở DƯỚI

Con không nói lại được mẹ.

An Thái Phi kéo Diệp Chiêu ra một bên dạy dỗ một trận. Lấy một loạt ví dụ trong gia đình hòa thuận của bà ta, tính nhất thiết phải lấy thiếp từ khi bắt đầu đến nay, lại nói đến tầm quan trọng của đức dung ngôn cung của người phụ nữ và sự độ lượng của người làm chủ mẫu, lại phê bình giáo dục với biểu hiện không hiếu thuận thường ngày của cô, nói đến nỗi Diệp Chiêu liên tục gật đầu vâng dạ. Hạ Ngọc Cẩn nhìn trừng trừng vào “người vợ độ lượng hiền hậu” mà cậu ta vừa khó khăn lắm mới trấn áp được bắt đầu bốc hỏa lên đầu. Diệp Chiêu lắc thân một cái liền trở thành một người phụ nữ hiền hậu, nghe lời dạy dỗ của bà bà, quan tâm tới tướng công, có thể lấy cho cậu ta bảy tám thiếp phòng thông phòng, sốt ruột đến nỗi mắt bốc hỏa lên.

Nhịn nhưng không thể nhịn mãi, cậu ta dùng một chân ra khỏi giường, kéo mạnh bà mẹ vì nói nhiều quá mà uống một mạch hết ba chén trà, coi bộ vẫn còn có ý chưa nói xong. Vừa đẩy vừa mời tiễn bà ta ra khỏi nhà với biểu hiện cười mà còn khó nhìn hơn cả khóc, khẩn cầu nói: “Chuyện nhỏ thế này làm sao làm phiền đến mẹ phải lo lắng, đợi lát nữa con sẽ dạy dỗ cô ta nghiêm khắc, để cô ta hiểu rõ lợi hại”.

An Thái Phi vì con trai mà lộ diện cuối cùng lại bị ruồng bỏ, thấy cậu ta lấy vợ mà quên đi mẹ, trong lòng buồn bã, đứng đó rơi vài giọt nước mắt.

Hạ Ngọc Cẩn biết mẹ mình nói lắm, không giữ được lời, nếu cậu ta giải thích chân tướng, không ngoài nửa tháng, sẽ biến thành một câu truyện cười mới ở kinh thành, đành phải không ngừng cầu xin: “Mẹ yên tâm, việc của Liễu cô nương con đã có dự định, mẹ cứ về trước nghỉ ngơi đi”.

An Vương Phi ở bên cạnh im lặng quan sát hồi lâu, cô ấy thích giúp đỡ Diệp Chiêu nâng cao địa vị của mình trong mắt bà ta, cũng ghét bà ta cứ muốn nạp thêm người linh tinh, bèn khuyên nhủ: “Mẹ à, Ngọc Cẩn đã bảo đảm như thế, thì mẹ cứ về trước đi. Thích ai, muốn lấy ai vào phủ, rốt cuộc cũng là chuyện trong nhà của Ngọc Cẩn. Liễu cô nương là em họ của tướng quân, có ghen tuông thế nào cũng không thể tùy tiện ức hiếp được. Nếu Ngọc Cẩn và cô ta hai người ưng thuận, thì hãy để gạo nấu thành cơm, tướng quân ngoài việc tuân mệnh ra, cũng chẳng có cách nào khác”.

An Thái Phi nghĩ cũng đúng, đồng ý về phủ, trước khi đi còn dặn dò con trai: “Nếu con hổ cái đó tức giận, thì về An Vương phủ ở với ta vài ngày”.

“Vâng vâng vâng, mẹ nói cái gì cũng được”. Hạ Ngọc Cẩn cầu trời khấn phật tiễn mẹ và chị dâu ra ngoài cửa xong, quay đầu lại nhìn Diệp Chiêu đang lấy tay đỡ cằm, chăm chú chuyên tâm xem xét sự dạy dỗ của mẹ chồng, học tập tinh thần “hiền hậu”. Cậu ta tức giận hậm hực, chỉ hận không thể bổ não cô ta ra xem bên trong đựng cái thứ bã đậu gì, gào thét quát mắng: “Ra đây! Hành quân đánh trận sao cô giỏi giang thế, về nhà đến làm một người vợ cũng không xong! Thật là thiếu giáo dục”.

Diệp Chiêu lại chần chừ một lúc, bước tới nhận sự dạy bảo.

Hạ Ngọc Cẩn so sánh chiều cao của hai người cũng tương đương nhau, thấy khí thế bản thân chưa đủ, lại ra lệnh: “Ngồi xuống!”.

Diệp Chiêu lại chần chừ một lúc, từ từ ngồi xuống.

Hạ Ngọc Cẩn biết cô không có chút kiến thức nào về vấn đề vợ chồng chung sống với nhau để có thể nói, về mặt tình cảm cũng thiếu hiểu biết, cuối cùng kiềm chế cơn giận, hạ hạ cơn tức, chỉnh sửa lại suy nghĩ, ấn vào đầu cô ta, hậm hực mà dạy dỗ: “Cả kinh thành này, có nhà nào mà đàn ông không có ý muốn lấy thiếp, làm vợ mà chỉ chăm chăm nhét người vào trong nhà không hả? Trong đầu nàng rốt cuộc có biết chữ “ghen” viết như thế nào không hả?”.

“Biết!”. Diệp Chiêu vội lấy lại thái độ nghiêm túc, lấy giọng điệu báo cáo quân tình, nghiêm túc trả lời: “Thái hậu trong cung từng nói, muốn tôi hiền hậu một chút, kiềm chế tính tình, không được ghen với thiếp phòng”.

Hạ Ngọc Cẩn đập bàn lại hỏi: “Có hiền hậu thì có đến mức độ của nàng không? Trong lòng nàng hoàn toàn không có thằng đàn ông như ta sao? Hay là trong lòng nàng chỉ thích phụ nữ? Định làm ta đây tức chết tươi, rồi cùng với em họ cao chạy xa bay hả?”.

“Không phải, thiếp không thích cái kiểu đó”. Mọi việc đã rõ ràng, Diệp Chiêu vội vàng giải thích: “Thiếp chỉ sợ Tích Âm không lấy được nhà tốt, muốn để cô ấy ở dưới sự che chở của Nam Bình Quận Vương phủ, ăn ngon mặc đẹp, không phải lo lắng cả đời”.

Hạ Ngọc Cẩn không tin một tí nào.

Nhớ lại năm đó, cậu ta vừa mới khỏi bệnh, lúc mà danh tiếng chuyên gây rắc rối còn chưa lan đi xa, trong nhà có chị em họ thanh mai trúc mã, muốn làm Quận Vương Phi cũng không ít, nhưng cậu ta không hề đi lại lung tung!

Vì Diệp Chiêu một mực phủ nhận, cậu ta cũng chẳng có bản lĩnh dùng cực hình bức cung đại tướng quân, đành phải tạm gác lại một bên, tiếp tục dạy bảo: “Cái chủ ý gì vậy! Cho dù nuôi cả đời, ở dưới nàng có cái đó không? Không sợ cô ta sẽ oán hận sao?”.

“Không có, thiếp chưa từng oán hận”. Diệp Chiêu thật thà lắc đầu, sau đó nghĩ một lúc, hỏi lại: “Gần đây chàng không phải cũng không đến chỗ thiếp phòng sao? Bọn họ hình như cũng không oán hận thì phải?”.

Hạ Ngọc Cẩn tí nữa thì bị câu trả lời này làm cho nghẹn chết, cậu ta nhớ đến ba cái đồ ăn cơm nhà nhưng toàn nịnh nọt người khác đó, trong lòng lại thêm phần tức, liền hét lên: “Đừng nhắc đến lũ khốn đó! Đợi ông đây bỏ hết, đá hết chúng đi!”.

Diệp Chiêu cau mày hỏi: “Chàng nhẫn tâm đá thật sao?”.

Dương Thị mười hai tuổi đã bị bố mẹ bán vào phủ. My Nương là con của a hoàn trong nhà. Huyên Nhi là tú nương mua từ bên ngoài về. Ba người đó đều cẩn thận tỉ mỉ hầu hạ một người suốt ngày ốm yếu là cậu ta. An Thái Phi xót xa con trai, tuyên bố nếu Hạ Ngọc Cẩn có mệnh hệ gì, thì sẽ đưa bọn họ đến điện thờ trong nhà tụng kinh niệm Phật, làm quả phụ đến già. Đợi sau khi Hạ Ngọc Cẩn khỏi bệnh, lại bị An Thái Phi lấy nguyên nhân cái chết của một thiếp phòng không biết bổn phận trong nhà khác để dạy dỗ, không cho phép bọn họ vượt quá giới hạn, dụ dỗ Hạ Ngọc Cẩn thèm muốn làm hại thân. Vì thế bọn họ đều thực hiện bổn phận, tuy cũng có chút khuyết điểm, nhưng chưa từng phạm lỗi gì lớn. Hơn nữa thiếp phòng thông phòng là vật làm cảnh, đá hết bọn họ đi, cũng không biết sẽ gặp phải kết cục gì nữa.

Hạ Ngọc Cẩn niệm tình cũ, cũng không nỡ ra tay nặng, cho dù trong lòng có chút không vui, cũng để ở trong nhà để nuôi nấng.

Diệp Chiêu thấy cậu ta do dự, thăm dò hỏi tiếp: “Chàng có mới nới cũ, muốn thay người mới sao? Thái hậu đã nói các tú nữ tiến cung năm nay, muốn thưởng hai người cho chàng”.

Hạ Ngọc Cẩn năm nay chưa đến hai mươi ba, chịu ảnh hưởng của phong tục xã hội, có chút phong lưu chơi bời, nhưng vẫn chưa đến độ con quỷ háo sắc cái gì cũng ăn. Hơn nữa thân phận trong nhà cao quý, cho dù muốn lấy thiếp cũng phải là cô nương nhỏ tuổi hơn mình, từ mười bốn đến mười tám tuổi. Nhưng những cô gái ở tuổi này đa phần là mới nhận thức về tình yêu, cũng chưa có đầu óc mấy. Khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp trai tuấn tú, tài hoa xuất chúng, võ công cao cường, quyền cao chức trọng, gia tài đầy nhà, hành động hào hiệp, dịu dàng ân cần, yêu thương bao dung như vợ cậu ta, một khi ý xuân đã trào lên thì xá gì nam hay nữ? Cho dù là yêu ma quỷ quái, nói không chừng cũng chạy theo sau.

Để bọn họ ở hậu viện, nhỡ lại bị vợ mình mê hoặc thì sao?

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ tới Liễu Tích Âm bề ngoài thì có vẻ yếu đuối đáng yêu, nhưng bên trong lại si tình điên cuồng, rùng mình vài cái. Trực giác thấy không ổn, liên tục lắc đầu. Chỉ sợ đen đủi, lấy phải một người con gái có tâm địa xấu xa hơn, ra tay độc hại, biết diễn kịch hơn, sau khi vào phủ bày mưu tính kế giày vò cậu ta đến chết, lại dụ dỗ vợ cậu ta cũng thích người đẹp.

Liên quan đến tính mạng, cậu ta vội vàng dặn dò Diệp Chiêu: “Nàng đi nói với Thái hậu là sức khỏe ta không tốt, không được quá sức. Hơn… hơn nữa phải chú tâm học hành, không được phân tâm vì mỹ sắc, vì thế đừng thưởng nữa, muốn thưởng mỹ nhân thì chi bằng cho ta bức “Trăm hoa mĩ nữ đồ” vậy. Còn Thái hậu tin hay không, thì tùy người thôi”.

Diệp Chiêu có phần do dự: “Chàng thực sự không cần thiếp?”.

Hạ Ngọc Cẩn đứng thẳng người lên, khẳng định: “Không cần!”.

Diệp Chiêu: “Nhưng Thái Phi nói, nhà người ta…”.

Hạ Ngọc Cẩn quát: “Nhà ta đây thì khác. Bà ấy nói mặc bà ấy, nàng phải học ta vào tai trái ra tai phải, bên ngoài thì đồng ý bên trong thì làm ngược lại, cứ dỗ ngon ngọt là được rồi!”.

Phần lớn đàn ông mà Diệp Chiêu biết, đều là những người háo sắc ăn trong bát lại nghĩ tới trong nồi.

Trước và sau khi xuất giá, được tất cả mọi người dặn đị dặn lại, bảo cô đừng tùy tiện ghen tuông này nọ, đừng vác dao chém hồ ly tinh, phải độ lượng một chút, khoan dung một chút, thể hiện khí khái của một người làm chính phòng. Đây cũng là do cô thuộc loại không biết một chút gì về tề gia nội trợ cả, việc duy nhất làm được là lấy lòng chồng mình.

Tính tình cô ấy lại phóng khoáng, quen nhìn biển rộng trời cao, hùng ưng bay cao, thấy ghen tuông là hành vi hẹp hòi của những người con gái trong thâm sâu hậu viện, ngay từ đầu đã không muốn làm như vậy. Từ sau khi hòa giải thành công với Hạ Ngọc Cẩn, trong cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Bây giờ những lời khác xa so với những người đàn ông khác của Hạ Ngọc Cẩn, phá vỡ thường lệ, khiến cô ấy hơi chút bối rối. Thấy trong lòng trống rỗng, giống như đang định đột kích doanh trại địch, nhưng phát hiện ra vườn không nhà trống, chỉ còn lại sự mất mát mơ hồ nào đó, gấp rút điều chỉnh tâm lý và chiến thuật.

Hạ Ngọc Cẩn còn đang thao thao bất tuyệt dạy dỗ vợ mình, từ tuân thủ tuần tự tam tòng tứ đức đến tầm quan trọng của sự tồn tại của trời đất âm dương, lại đến em họ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, mắng đến nỗi khát khô họng, lại uống liền ba chén trà, rồi hậm hực ho vài tiếng.

Diệp Chiêu cuối cùng cũng từ từ mở miệng, đôi mắt mơ hồ trong một căn phòng u ám, nặng nề như nước trong hồ, cô buồn bã hỏi: “Chúng ta đều là người vui vẻ, đừng có vòng vo nữa, cứ thẳng thắn nói ra, thiếp phải làm thế nào chàng mới vừa lòng chứ?”.

Thực sự lấy lý do vợ mình không đủ ghen để bỏ, rõ ràng là một sự vô lý quá mức.

Hạ Ngọc Cẩn thấy vợ sảng khoái, cũng lười không che giấu nữa: “Liễu Tích Âm tuyệt đối không được vào phủ! Trong nhà có cô ta không có ta!”. Cậu ta dừng lại một lúc, thấy sắc mặt Diệp Chiêu chẳng tỏ vẻ gì, trong lòng cũng có chút gợn gợn, vừa thấy mình nói năng cũng hơi quá một chút, vừa lo lắng cô sẽ thay đổi ý kiến, liền hạ hỏa xuống, dịu dàng nói: “Việc trước đây thôi bỏ qua đi, ta không tính toán với nàng nữa. Việc nạp thêm thiếp cứ bỏ đấy. Bây giờ nàng phải thề với trời đất, chỉ cần ta không lấy thiếp! Nàng cũng không được lấy thiếp!”.

Diệp Chiêu ngơ ngác nhìn cậu ta rất lâu, nhắc nhở: “Như thế, bên cạnh chàng chỉ có người phụ nữ thô lỗ là thiếp thôi đấy”.

Hạ Ngọc Cẩn cũng thấy cách nói không đúng, muốn thay cách khác. Nhưng chần chừ một lúc, dù sao Diệp Chiêu chưa từng quan tâm đến việc cậu ta ở bên ngoài chơi bời thế nào. Cứ coi như trong nhà không có thiếp phòng, thì cậu ta vẫn đi vuốt ve những cô nương ca hát xinh đẹp như cũ, những người con gái đó hiểu biết, biết người đưa tiền là đại gia, tuyệt đối không dụ dỗ mê hoặc vợ cậu ta để gây rắc rối cho cậu ta.

Cậu ta cân nhắc lợi hại được mất, thấy cũng được, lập tức đập bàn nói: “Được!”.

“Như thế chàng có vui không?”. Diệp Chiêu từ từ đưa tay ra, hình như muốn vuốt lên mấy sợi tóc đang xõa tung của cậu ta, nhưng lúc còn cách vài phân thì dừng lại, hình như đang quyết định cái gì rất quan trọng, vội vàng rút tay lại, qua một lúc lâu, dứt khoát nói: “Được, thiếp thề”. Sau đó cô cụp mắt xuống, rồi bước từng bước rộng, không hề do dự quay người bước đi.

Đàn ông không lấy thiếp, làm gì không có người con gái nào mà không vui mừng chứ? Cô ấy lại khó chịu với mình?!

Hạ Ngọc Cẩn bị cái người không biết tốt xấu này làm cho tức chết đi được.

Cục Xương đang ở ngoài hầu hạ lén tới báo: “Liễu cô nương hình như làm tổ yến đem tới, cô ta là khách, không nỡ đuổi đi, có để cô ta vào không ạ?”.

“Cút!”. Hạ Ngọc Cẩn thấy vợ không bên cạnh, mẹ thì không quấy rầy, đúng lúc tự do. Cậu ta dứt khoát, lấy cái gậy, rồi cầm lấy cái nạng, đi ra ngoài, cười hì hì nói: “Bị thương một chân thì ăn thua gì chứ! Cùng ta đi uống trà nghe hát! Không ở đây chịu áp bức nữa”.

Mưa tạnh, mặt trời chiếu qua những khe hở giữa các đám mây đen sì, tỏa ánh nắng ấm áp trên mái lầu bên sông Tần Hà, khiến những chú mèo rất sung sướng tận hưởng.

Hạ Ngọc Cẩn lặng lẽ ngồi trên chiếc kiệu nhỏ, ngân nga một bài hát, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, từ từ chậm rãi bước đến gần họa thuyền, nhìn thấy ở chỗ giữ ngựa của Mạt Vân cư có một con ngựa đen mũi trắng mặt mày dữ tợn, đang phun phì phì, ức hiếp con ngựa cái bên cạnh, vội vàng kêu lên: “Dừng”.

Đúng là chủ nào tớ nấy.

Đây là ngựa của Thu Lão Hổ, cũng hoành hành bá đạo như chủ nhân vậy, không bao giờ che giấu tâm địa của mình.

Hạ Ngọc Cẩn lanh lẹ, ra lệnh đứng kiệu ở gần đó, đi đến gần Mạt Vân cư, tìm ông ta cùng uống chén rượu, tiện thể hỏi dò vài chuyện.

Trong Mạt Vân cư, Thu Lão Hổ đã làm cho Hồ Thanh say khướt, không ngừng vỗ vỗ vào vai cậu ta an ủi: “Huynh đệ à, bao nhiêu năm rồi, ngươi nên cởi mở tấm lòng, lấy hai cô con gái của ta đi! Hai đứa nó không lấy chồng, ta cũng không muốn đi tìm bạn đời”.

“Không được, không được”. Hồ Thanh bò ra trên bàn, tuy lắc đầu quầy quậy, nhưng thần trí vẫn còn một chút tỉnh táo, không để quỷ kế của huynh đệ thành công, anh ta lè nhè không rõ tiếng hỏi: “Tại sao phải để con gái đi lấy chồng mới tiếp tục lấy vợ chứ?”.

Thu Lão Hổ lay anh ta nói: “Từ xưa đến giờ mẹ kế thường nhẫn tâm, mấy đứa con gái nhà tôi sao có thể chịu ức hiếp chứ?”.

Hồ Thanh đập bàn hỏi: “Thế tôi có thể chịu ức hiếp sao?!”.

Thu Lão Hổ vỗ ngực nói: “Ta đảm bảo bọn nó không đánh ngươi đâu!”.

Hồ Thanh: “Không muốn không muốn, ông đi tìm tiến sĩ tân khoa ấy”.

Thu Lão Hổ khổ sở nói: “Nói mười bảy mười tám người rồi đều không được, bà mối nhìn thấy tôi đều chạy xa. Ta đây hàng ngày nhìn thấy bọn tiến sĩ trên đường Văn Hoa ra ra vào vào, thực sự muốn trở lại công việc ngày xưa, đi trói hai tên mặt mũi cũng được, trực tiếp đưa vào động phòng, gạo đã nấu thành cơm, tránh để tóc của ta sắp trắng hết rồi!”.

Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy thế suýt nữa bật cười thành tiếng, nhưng nhìn thấy tên Hồ Thanh thích gây rắc rối cho người khác, không muốn đang lúc tâm trạng không tốt đối phó với anh ta, bèn lén lút quay người định đi.

Hồ Thanh như người chết nặng nề cứ tiếp tục gục trên bàn, Thu Lão Hổ mắt sắc, thấy cái mặt trắng như ngọc của Hạ Ngọc Cẩn, bệnh nặng vái tứ phương, liền lao ra, kéo cậu ta vào chỗ, vừa kéo vừa nịnh nọt: “Quận Vương gia à, tốt xấu gì cậu cũng là phu quân của tướng quân chúng tôi, giúp đỡ một cái đi. Lấy quyền thế của Quận Vương phủ ép người, tìm hai người học hành nhân cách tốt, da dày chịu được đánh, tiến sĩ thì tốt nhất, cử tử cũng không sao, tú tài cũng được. Chỉ cần lấy hai cô con gái của tôi đi, muốn hồi môn gì cũng được”.

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ tới hai nữ binh đối với cậu ta mặt mày dữ tợn, liên tục lắc đầu: “Vợ của tôi còn hiểu chút đạo lý, con gái của ông thì chả hiểu tí đạo lý gì, nhỡ làm hại rường cột nước nhà”.

Thu Lão Hổ cười nói: “Làm gì mà làm hại chứ! Lúc đó trong nhà văn thì trị quốc, võ thì an bang, thế là quá hợp rồi!”.

Hạ Ngọc Cẩn nghĩ, nước chảy thuyền trôi, thăm dò hỏi: “Dù sao hai người đó cũng sùng bái tướng quân như thế, lại đi theo cũng lâu thế, đem bọn họ gả cho tướng quân là được rồi”.

“Chỉ có Quận Vương hiểu tôi nhất!”. Thu Lão Hổ đập mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng như sấm, dọa đến nỗi người bên cạnh tí nữa nhảy lên, sau đó ông ta khóc lóc buồn bã nói: “Lúc đầu để hai đứa nó đi theo tướng quân, chính là xem xét nhân phẩm tướng quân tốt, tướng mạo cũng được, trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa đánh đấm lợi hại, trị được con gái của tôi. Nếu gả cho cô ấy, cũng coi là tổ tiên tích phúc. Không ngờ tướng quân là nữ! Ngay từ đầu đã không thể lấy vợ, làm tan nát tấm lòng của một người cha vợ…”. Ông ta lấy bàn tay thô ráp, giống như Tây Tử bưng trái tim vậy, không ngừng vuốt bộ ngực còn to hơn ngực gấu, cảnh tượng muốn khó coi đến mức nào thì khó coi đến mức đó.

Hạ Ngọc Cẩn không động đậy gì mở rộng tầm mắt, cười nhạo hỏi: “Con gái thì không thể gả sao? Con gái muốn lấy tướng quân e là không ít đâu nhỉ?”.

Vẻ mặt của Thu Lão Hổ càng khổ sở nói: “Nhưng tướng quân không lấy con gái mà”.

Hạ Ngọc Cẩn thấy đầu óc của ông ta chậm chạp, nói không ra những điều mà mình muốn dò hỏi, bèn hơi gợi ý một chút: “Làm sao ông biết Diệp Chiêu không thích con gái chứ? E là con gái ông không đủ xinh đẹp, không đủ đáng thương”.

Thu Lão Hổ vò vò đầu, không hiểu hỏi: “Quận Vương nói điều ngốc gì thế, tướng quân sao lại thích con gái chứ? Cô ấy nhiều lắm là nhìn người đẹp vài lần, nhưng trước đây chưa bao giờ ôm con gái cả. Trước đây khi mời chúng tôi đi chơi nhà chứa, mỹ nhân eo nhỏ mông to dịu dàng nhu mì, trọng tiền chuộc lỗi, nhảy vào lòng muốn lấy lòng cô ấy, tình nguyện làm mọi việc, đều bị cô ấy từ chối một cách dứt khoát, chúng tôi đều thấy khó chịu thay cho mấy cô nương đó. Đoán là cô ấy nêu cao khẩu hiệu cấm dục tu thân, nói không chừng là có điều gì khó nói. Bây giờ chân tướng đã bại lộ, quả nhiên là có bí mật lớn khó nói!”.

Hạ Ngọc Cẩn kinh ngạc hỏi: “Cái gì mà hoa khôi nương tử?”. Công chúa Đông Hạ, em họ si tình, hoa khôi xinh đẹp v.v… Cái duyên và phong lưu với con gái của vợ cậu ta e là quá nhiều nhỉ?

Thu Lão Hổ hồi tưởng lại một lúc, liền nói: “Hình như là chuyện vài năm trước đây, hoa khôi nương tử đó diện mạo như hoa, suýt nữa bị người Man Kim cướp đi, được tướng quân cứu, từ đó nguyện trong lòng, nhất định không lấy ai ngoài tướng quân. Bám lấy khá lâu, cuối cùng nghĩ không thông phẫn nộ xuất gia, thật đáng tiếc cho thân hình duyên dáng và bộ ngực lớn đó”.

Hạ Ngọc Cẩn vẫn không tin, nhỏ giọng thì thầm nói: “Nếu không thích những người con gái khác, vậy thì chỉ thích em họ rồi”.

Thu Lão Hổ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ghé qua thấp giọng hỏi: “Trừ phi Quận Vương muốn để tướng quân dụ dỗ vài cô nương xinh đẹp về làm thiếp cho cậu? Thật thông minh, thật là thông minh…”.

Hạ Ngọc Cẩn phun rượu ra đầy bàn.

Hồ Thanh bị rượu phun lên người, cuối cùng cũng tỉnh lại, anh ta ngẩng đầu lên, mắt lờ đờ mê mệt hỏi: “Cái gì em họ?”. Mất một lúc, phản ứng lại: “Tích Âm là một cô nương tốt, thật là đáng tiếc, đáng tiếc”.

Hạ Ngọc Cẩn biết anh ta và mình không hợp nhau, có được cơ hội là liền chế nhạo châm chọc, bèn ra tay chiếm lấy ưu thế trước, ghé sát vào, nói nhỏ bên tai anh ta: “Đúng là không tồi, đáng tiếc tôi bảo Diệp Chiêu đích thân đưa cô ta đi rồi”.

“Cậu để cô ấy đích thân đưa đi? Đưa đi rồi?”. Hồ Thanh không dám tin lặp đi lặp lại vài lần, “Tướng quân nỡ sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn coi thường nói: “Không nỡ thì cũng phải nỡ”.

Hồ Thanh lắc đầu quầy quậy: “Tướng quân thật đáng thương…”.

“Mẹ nó chứ!”. Hạ Ngọc Cẩn bị anh ta làm cho tức khí ở mũi, vội chỉ vào tay chân mình đang bị băng bó nói: “Anh xót xa thì xót xa tôi trước được không?!”.

Hồ Thanh không thèm để ý, tự nói một mình: “Với sự si tình và cương quyết của Liễu cô nương, nếu bị tướng quân đuổi đi, chắc chắn là không còn mặt mũi nào gặp lại nữa, thật là đáng thương”.

Hạ Ngọc Cẩn thấy cậu ta biết được nội tình, còn giấu mình lâu thế, khó chịu nói: “Có đáng thương mấy đi nữa thì cũng chỉ là một cô em họ, cho dù trong lòng có ý. Đáng tiếc là tạo hóa trêu ngươi, Diệp Chiêu là con gái, cô ta cũng là con gái, hai người không thể sống cùng nhau được. Tuy Diệp Chiêu đã nói đùa, làm em họ hiểu lầm, nhưng nỗi hận bọn Man Kim giết bố giết mẹ còn lớn hơn trời, Diệp Chiêu đứng ở tiền tuyến chống lại bọn Man Kim, anh dũng chiến đấu, vì báo thù cho cô ta, bao nhiêu ân oán ít nhiều cũng giải tỏa gần hết rồi. Huống hồ Thu Lão Hổ nói Diệp Chiêu thích ngắm người đẹp, nhưng không thích ôm con gái. Cô ta có si tình đến nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì. Cứ mãi theo đuổi một việc vô ích, chi bằng cầu xin cho cô ta kiếp sau sinh ra là đàn ông, làm lại từ đầu. Kiếp này chẳng có gì để đeo bám tiếc nuối cả, nếu vẫn không thông, không gặp thì không gặp vậy”.

Hồ Thanh ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn cậu ta, hỏi: “Dám hỏi tính cả họ hàng, Quận Vương có bao nhiêu người anh chị em họ?”.

Đại Tần khai quốc phải đến một trăm năm, hoàng thất tông tộc khá nhiều, lại thêm những người phụ nữ bên ngoài lấy người trong họ v.v…, Hạ Ngọc Cẩn nói những người chị em họ nổi tiếng cũng phải đến mấy chục người, nói những người không nổi thì còn nhiều hơn nữa. Cậu ta xòe bàn tay ra đếm khá lâu, thực sự không dễ trả lời, cau mặt hỏi: “Anh tính gia phả nhà tôi làm gì?”.

Hồ Thanh lại hỏi: “Tướng quân có bao nhiêu anh chị em họ?”.

Hạ Ngọc Cẩn chần chừ khá lâu, không trả lời được.

Hồ Thanh đáp: “Những anh chị em họ lớn lên cùng cô ấy ở Mạc Bắc, không chết cũng không điên thì chỉ còn lại một mình Liễu cô nương thôi!”.

Sinh ra ở Mạc Bắc, lớn lên ở Mạc Bắc.

Số người chết thủ thành ở Mạc Bắc còn vượt quá tám phần, một khi thành bị phá, cho dù có xây lại, thì cũng không thể có hình dạng như trong trí nhớ nữa. Những người thân cùng cô ấy lớn lên hầu như đã chết. Ông thì bị tê liệt thần kinh, chị dâu vừa lấy về không được hai ba năm, lúc thành bị phá cháu trai mới sinh ra được không lâu, ngoài sự kể lại của mẹ, cơ bản không có ấn tượng gì. Người thân cùng cô trải qua những ký ức đẹp nhất, trải qua những thời khắc gian nan nhất ở Mạc Bắc là Liễu Tích Âm.

Hồ Thanh lần nữa hỏi lại: “Chỉ là một cô em họ? Vậy thì em họ của cậu quá nhiều đấy! Cậu có được quá dễ dàng, còn cô ấy những thứ có thể bảo vệ trong lòng bàn tay thì lại quá ít! Những người tình nguyện quan tâm cô ấy cũng quá ít!”.

Một người có thể không sợ đau, không có nghĩa là không biết đau.

Một người có thể không sợ cô đơn, không có nghĩa là không biết cô đơn.

Một người có thể chấp nhận mất đi, không có nghĩa là không sợ mất đi.

Một người có thể không biết khóc, không có nghĩa là không biết buồn bã.

Cô ấy quá kiên cường, tất cả mọi người đều quên khi cô mới chỉ mười tám tuổi đã mất hết người thân, gánh vác trách nhiệm nặng nề, dấn thân vào con đường chinh phạt không màng đến tính mạng. Cô quá mạnh mẽ, tất cả mọi người đều nghĩ cô là một chiến thần tướng quân dũng cảm vô song, không có điểm yếu. Cô quá thành thục, quá ngoan cường, gánh tất cả trách nhiệm lên vai mình…

Thu Lão Hổ nhìn hai người đang tranh luận, cảm thán nói: “Khi vừa mới bắt đầu đánh trận, buổi tối bên cạnh đống lửa, mọi người tụ tập lại nói lời tâm can. Lưu A Tam hỏi mọi người nếu sau chiến tranh, ông trời để bản thân sống, thì khi trở về sẽ làm gì? Có người nói nếu sống sót trở về sẽ về nhà lấy vợ, có người nói nếu sống sót trở về sẽ học hành, có người nói nếu sống sót trở về sẽ mua ruộng làm địa chủ, có người nói nếu sống sót trở về sẽ bế con, có người nói nếu sống sót trở về sẽ đi ngao du sơn thủy tiêu diêu cả đời, chỉ có tướng quân… tướng quân nói…”.

Hồ Thanh điềm nhiên bổ sung vào: “Nếu ông trời để cô ấy sống, chính là vì muốn chuộc tội cả một đời”.

Hạ Ngọc Cẩn toàn thân run run, chén rượu trong tay nghiêng đi trong không khí, nhẹ rơi xuống, nước rượu màu nho đỏ chảy tràn ra đất.

Tất cả những đau thương đã gây ra, không phải vì thời gian trôi đi mà sẽ mất đi.

Lãng tử quay đầu vàng không đổi.

Phạm lỗi thì dễ, chuộc lỗi thì khó, hạnh phúc quá xa xỉ.

Bỏ ra tất cả để cố gắng.

Những sai lầm cô ấy phạm phải trong mười tám năm, phải lấy cả đời ra để trả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi