TƯỚNG QUÂN Ở TRÊN, TA Ở DƯỚI

Đại Tần coi trọng nhất đạo hiếu, nhất định không được chống lại lời của cha mẹ.

Hạ Ngọc Cẩn khi còn nhỏ khó khăn vất vả thế nào, đều dựa vào sự yêu thương của mẹ, chăm sóc đủ cách, mới sống đến hôm nay, nên đối với mẹ càng thêm kính trọng.

Diệp Chiêu sau khi mất cả bố và mẹ, hiểu được tình thân đáng quý thế nào. Cô yêu chồng nên yêu luôn cả những người thân của chồng, đối với An Thái Phi cũng rất hiếu thuận. Cô thường xuyên đến thỉnh an bái kiến, tuy bị bà ta ghét bỏ, nhưng cũng chưa bao giờ cãi lại lời nào.

An Thái Phi cũng được coi là người không phải không biết lý lẽ, nhưng người con dâu này của bà thì lại quá khác so với mọi người, chẳng biết tuân thủ quy tắc gì cả. Mỗi lần mọi người trong nhà tập trung, cô ta đứng trước mặt phục vụ, ngôn ngữ cử chỉ luôn luôn gây ra trò cười và rắc rối. Cái kiểu “hiếu thuận” đó thực sự làm cho một người già sống hơn nửa đời luôn tuân thủ quy tắc như bà khó mà chấp nhận.

Một người con dâu mạnh mẽ, một đứa con trai yếu đuối.

Khiến mọi người khó mà không có thành kiến về mối quan hệ trong một gia đình như thế.

An Thái Phi sai người bí mật theo dõi nhất cử nhất động ở phủ Quận Vương. Những tin tức được báo về đa phần là “Quận Vương gia bị phu nhân ép ngồi chậu lửa”, “Quận Vương gia lại bị làm cho tức chạy mất rồi”, “Quận Vương gia chạy đi chơi ngựa của phu nhân, suýt nữa bị ngựa giẫm”, “Quận Vương gia thử thuốc cho phu nhân”, “Quận Vương gia lâu lắm không đến chỗ thiếp phòng”, và những vấn đề tương tự. Lại thêm chuyện lần trước con trai muốn “lấy” Liễu cô nương, nhưng lại bị Diệp Chiêu lạnh lùng "chia rẽ uyên ương”, rõ ràng là...

Thật tội nghiệp cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.

An Thái Phi thấy đứa con bảo bối của mình sống một cuộc sống buồn chán cùng cực, ngày ngày xót xa, cứ nhớ đến là lại khóc lóc, khó khăn lắm mới đợi được cơ hội, liền nghĩ cách đi hỗ trợ cho con mình.

Khi tới phủ của con trai, bà càng thấy không ra thể thống gì hết.

Đường đường là phủ Quận Vương, mà ngoài cửa lại có một tên ăn xin đang lởn vởn ở đó.

Lúc người đàn ông gầy gò yếu ớt vừa bẩn vừa hôi, mặt đầy sẹo lao lên trước xe ngựa, kêu gào loạn xị, bà sợ đến nỗi suýt nữa hét lên. May mà người phu xe nhanh tay nhanh mắt, vung cái roi ngựa lên mới đuổi được tên khốn điên khùng nghèo khổ đó đi.

An Thái Phi hồn bay phách lạc, sau khi vào phủ, ômlấy ngực một lúc lâu, còn niệm vài trăm câu kinh phật, mới bình tĩnh trở lại được. Rồi sai người trút giận lên người gác cổng: “Làm gì có chuyện để bọn ăn mày chó dại lang thang ngoài vương phủ? Cơ thể Ngọc Cẩn yếu ớt, bị va phải thì làm sao hả?”.

Người gác cổng uất ức: “Là một tên ăn mày câm không biết lưu lạc từ nơi nào tới, ngày nào cũng lang thang ngoài cổng, chúng con đã chửi mắng rồi. Dương di nương nói tên đó bị câm thấy đáng thương nên cũng từng cho hắn hai lượng bạc để đi tìm con đường mưu sinh. Đáng tiếc là hắn không cần thể diện, cũng không nói đạo lý được, đi rồi lại về, chạy thì lại nhanh. Chúng con cũng nghĩ đến tấm lòng lương thiện của Quận Vương gia, cũng không nỡ ra tay mạnh...”.

“Thật là vô lý!” An Thái Phi tức giận, đích thân sai vài người thị vệ xuất sắc, đi xử lý việc này, nhất định phải đánh cho cái tên khốn đó không thể nào bò lên cửa thì thôi.

Hạ Ngọc Cẩn ở ngoài phòng khách, thấy mẹ tức giận, bèn im lặng rất lâu. Đợi bà ta đỡ tức, mới cười hì hì vui vẻ bước vào, trước tiên nhìn kỹ một lúc lâu, rồi mới hành lễ nói giọng “trách móc”: "Mẹ cài chiếc trâm này, trẻ đến nỗi suýt nữa con không nhận ra”.

“Đồ khốn, chỉ giỏi nói năng lung tung” An Thái Phi đánh cậu ta hai cái. “Chiếc trâm hỷ tước hoa mai liên hoàn này không phải hai hôm trước ngươi mang tới tặng ta sao?”.

Hạ Ngọc Cẩn vừa tránh vừa cười: “Ông chủ Tụ Bảo Các quả nhiên không lừa con, cái đồ này đang thịnh hành vì cái đẹp của nó. Nếu mẹ thích, lần sau con tìm ông ta mua vài chục cây để mẹ ngày nào cũng có cái thay đổi”.

An Thái Phi bị cái lời nói lung tung này của cậu ta làm cho hết cả tức giận, trong lòng nghĩ tới sự hiếu thuận của con trai, cũng có phần thích thú.

Hạ Ngọc Cẩn lại hỏi: “Từ Giang Bắc trở về, mẹ xem có phải con béo lên không?”.

An Thái Phi xót xa vuốt vuốt mặt cậu ta: “Gầy lắm, cằm nhọn ra nhiều”.

Hạ Ngọc Cẩn gật đầu: “Vậy là vẫn phải ở nhà bồi bổ thêm”.

Tuy mẹ chồng có đủ các loại quyền lực răn dạy con dâu, nhưng Diệp Chiêu khí thế quá lớn, đang đứng trước mặt bà ta, ngẩng đầu lên nhìn, cũng khiến người khác phải thấy lo lắng. An Thái Phi không dám gây thù địch trước mặt, thấy con trai vẫn còn đang ở bộ dạng ngốc nghếch chưa hiểu gì, liền khéo léo đề nghị: “Nếu ở nhà không thấy thoải mái, không bằng về An Vương phủ ở vài ngày?”.

“Đều chia phủ rồi, làm gì có mặt mũi nào cứ làm phiền anh trai chứ. Anh ấy nhìn thấy con, mặt đen như đít nồi, động một tí là lại gọi vào dạy bảo. Nào là “còn trẻ không cố gắng, về già sẽ buồn khổ”, nào là “chơi nhiều hủy hoại ý chí”, nào là “lo trước cái lo của thiên hạ”, nghe đến chai cả tai. Còn không cho con lại gần cháu nữa chứ, nói là sợ con làm hư nó! Mẹ, mẹ nói xem anh ấy có khốn kiếp không?!”. Hạ Ngọc Cẩn ngày nào cũng bận bịu cùng vợ tạo tiểu Chiêu, làm gì có tâm trí đi ở chỗ khác? Không những từ chối khéo được ý tốt của mẹ, mà còn sờ cái tai hay bị véo của mình, tiện thể đưa thuốc mắt cho người bị hại.

An Thái Phi chần chừ hồi lâu, do dự: “Con trai à... anh trai con hình như cũng nói không sai mà?”.

Hạ Ngọc Cẩn oán trách: “Ai mà chịu được một ngày ba lần giáo huấn bao giờ?”.

An Thái Phi biết con trai lớn tình tình thẳng thắn, mỗi lần thấy em trai ăn chơi lười biếng, đều không kìm được liền tóm lại giáo huấn. Chỉ là đứa em tính tình tinh nghịch, không chịu được bó buộc, hai người tuy thân thiết, nhưng tính tình lại không sao hòa hợp được. Con dâu trưởng bận rộn việc nhà, cháu trai con nhỏ, thực sự không thể quan tâm đến đứa con trai đã thành thân lập nghiệp này.

Bà ta không thể bắt ép được, đành hỏi tiếp: “Năm nay con đã hơn hai mươi tuổi rồi, lúc nào mới cho ta bế cháu đây?”

Hạ Ngọc Cẩn trong lòng biết không hay, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh: “Vội gì hả mẹ?”.

An Thái Phi tức đến nỗi giẫm lên chân cậu ta: “Thái y đã nói rồi, còn giấu ta à?”.

Hạ Ngọc Cẩn bối rối: “Chỉ là một vấn đề nhỏ, bồi bổ một thời gian là khỏe thôi ạ”.

An Thái Phi sốt ruột: “Nhưng thái y cũng nói cô ta hành quân đánh trận bao năm như thế, trời băng đất tuyết, rất có hại cho cơ thể. Việc này nói không chừng, không ai có thể nói chắc được là chữa khỏi hoàn toàn, nhỡ cô ta không sinh được thì sao chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn khuyên nhủ: “Mới bồi bổ hai tháng mà, làm sao biết được kết quả chứ?”.

An Thái Phi thăm dò: “Nếu con lo lắng về tính tình của cô ta... hãy để ta ra mặt, cho con hai đứa nha đầu thật thà diện mạo bình thường chút, làm kín đáo một chút, đợi sinh con xong rồi lấy tên cô ta, đem đứa nha đầu đó đi bán là được”.

Hạ Ngọc Cẩn tí nữa thì phì ra: “Sao mà phải rắc rối thế chứ?”

An Thái Phi vặn xoắn chiếc khăn tay lại: “Ta cũng rất lo lắng. Tính cách của con bé Diệp Chiêu đó ngang ngược như thế, con lấy cô ta xong, đến một người thiếp cũng không dám đụng tới, đến bây giờ vẫn chưa có con... Nhà chúng ta thiệt thòi lớn rồi”.

Hạ Ngọc Cẩn vặn vẹo: “Cái đó, ở với nhau lâu rồi, A Chiêu cũng không tệ, cuộc sống cũng khá ổn, vợ chồng với nhau cái gì mà thiệt thòi với không thiệt thòi chứ. Cha con không phải cũng không có thứ tử đấy sao?”.

“Con không biết, đó là...”. An Thái Phi nhớ lại hàng trăm thủ đoạn của mình trước đây, thổn thức mất một lúc mới định thần lại được. Thấy đầu óc con trai bị con dâu làm cho mê muội bèn vội vàng cứng rắn nói: “Dù sao Diệp Chiêu cũng không được, cô ta làm gì có dáng vẻ của một người vợ chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn hỏi: “Thực sự không được sao ạ?”.

An Thái Phi: “Con cái là việc lớn, phải cẩn trọng”.

Hạ Ngọc Cẩn biết mẹ bảo thủ, đã chọn người thì không dễ mà thay đổi quan điểm, cậu ta liền chuyển hướng tấn công: “Mẹ, mẹ nghĩ xem, con và anh trai cơ thể đều không tốt...”

Hai người con trai, một thì đứa tàn tật, một đứa sinh ra đã yếu ớt, An Thái Phi nhớ lại chuyện này thì rất khó chịu: “Vì thế mẹ mới mong hai đứa nhanh có thêm cháu, để gia tộc phồn vinh, để linh hồn cha con trên trời cũng được an ủi".

Hạ Ngọc Cẩn ra một đòn chí mạng: “Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, Diệp Chiêu xương cốt rắn rỏi thế nào? Nếu cô ấy sinh cho mẹ một đứa cháu trai, nhất định là eo gấu lưng hổ, lực cử thiên quân, khỏe mạnh như trâu như ngựa vậy! Còn phải ngày nào cũng nơm nớp lo sợ sao?”.

Một đòn đã ra, đánh trúng vào tim.

An Thái Phi đứng một chỗ nghĩ ngợi thẫn thờ hồi lâu...

Trần ai đã định.

Từ phủ An Vương, các loại thực phẩm bổ dưỡng đủ kiểu đủ loại liên tục được gửi tới, còn có một bức tranh “Tống tử Quan âm” do An Thái Phi đích thân đi cầu về và còn có một cái chăn “Bách tử bách tôn”do đích thân An Vương Phi làm nữa..., lại còn từ bi lương thiện sai người dặn dò: “Nhất định phải bỏ hết mối lo trong lòng đi, bồi bổ cơ thể thật tốt, dòng máu Quận Vương đều dựa vào con dâu hiền để truyền từ đời này sang đời khác, nếu thiếp phòng và nha đầu nào dám gây rối, liền giải quyết luôn, đừng để bọn họ lật lọng”.

Diệp Chiêu tự dưng được sủng ái, kinh ngạc đứng ngồi không yên: “Sao tự nhiên mẹ lại...?”.

"Sống lâu mới biết lòng người, sẽ nghĩ thông thôi mà”. Hạ Ngọc Cẩn vừa uống canh thập toàn đại đổ vừa yêu cầu một cách lơ đãng: “Mang bát nữa lên!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi