TƯỚNG QUÂN PHU NHÂN


Mãi không thấy A Đào về , Nguyệt Cầm cho Phỉ Ý và A Diêu đi tìm.
Nhưng ở lều trại của Tứ A Ca , xong chuyện quần áo của A Đào rách tả tơi , người vẫn còn run lẩy bẩy , vừa mặc được y phục liền gắng gượng hết sức chạy ra khỏi nơi mà cô cho là dơ bẩn.
Đến bên bờ suối thì ngã khụy xuống.

Đến chiều tối khi Phỉ Ý đến tìn chỗ bờ suối mới thấy A Đào người đã ngất lịm đi , quần áo thì rách rưới người đầy vết bầm tím.

Phỉ Ý gọi A Diêu đỡ A Đào về cung.
Nguyệt Cầm đang hầu hạ Diễm Hạnh chơi một trò chơi nhân gian , thấy Phỉ Ý và A Diêu đỡ A Đào quần áo rách rưới tả tơi , đầu tóc lòa xòa.

Phỉ Ý giọng nói vội vàng thành khẩn.
" Công chúa , xin ngời gọi thái y.

Lúc nô tì tìm được A Đào cô ấy đã bị ngất bên bờ suối rồi ! "
" Hả ! Người đâu ! Gọi thái y ! "
Cô vội cho người bế A Đào vào giường của mình , đuổi hết thái giám ra khỏi lều trại.

" Nguyệt Cầm ! Đem một bộ y phục mới của A Đào thay cho cô ấy ! Phỉ Ý , chuẩn bị bồn nước nóng , còn A Thu mau kêu ngự trù phòng nấu chút cháo tẩm bổ ! "
Diễm Hạnh ngày thường đối xử rất tốt với cung nhân hầu hạ mình.


Đến mắng cũng rất hiếm , ko đánh đập bọn họ bao giờ.

Nên bọn họ mới trung thành với Diễm Hạnh như vậy.
Cứ có dịp lễ hội gì đều được thưởng ngân lượng.

Sinh nhật của ai , họ đều được thưởng ngân lương.

Hay trong nhà có người ốm Diễm Hạnh đều cho phép về nhà chăm sóc.
Người bên cạnh cô đều chưa từng chịu qua ủy khuất , thậm chí cung nữ Diễm Hạnh cũng sẽ tìm cho một mối hôn sự tốt.

Quý Thái Y đến bắt mạch cho A Đào.
" Bẩm công chúa , tiểu cung nữ này là vận động quá sức dẫn đến ngất xỉu , chút nữa sẽ tỉnh lại.

Tẩm bổ kĩ lưỡng một chút là sẽ khỏe lại thôi ! "
" Đa tạ Quý Thái Y , phiền ông không nói chuyện này cho ai là được rồi ! "
" Dạ ! Thần cáo lui ! "
Quý Thái Y vừa đi khỏi , Diễm Hạnh liền nhìn sang Nguyệt Cầm.Diễm Hạnh Nói với giọng gấp rút , khẽ nhíu mày.
" Nãy ngươi nói có vài vết bầm đỏ trên người cô ấy ? "

" Thưa công chúa , hình như...là vết giao hoan của nam nữ ! "
" Hả ! Chuyện này lan truyền ra ngoài e cái đầu của A Đào sẽ khó giữ ! "
" Chỉ sợ nếu tình lang của A Đào và cô ấy tình nguyện làm vậy , lén lút yêu nhau sẽ bị xử tội nặng ! "
" Vậy nếu...cô ấy bị ép buộc ? "
" Thì...cô ấy có thể được rửa oan...nhưng điều này rất khó xảy ra ! "
" Khó xảy ra nhưng có gì là không thể ? Trên đời này làm gì có chuyện không thể xảy ra ? "
" Nhưng chúng ta cần nhân chứng và chứng cứ mới có thể giải oan cho A Đào ! "
" Ngươi nói xem , nếu như hai người họ nguyện ý bên nhau , vậy thì sao A Đào lại ngất bên bờ suối ? Đã vậy quần áo rách rưới đầu tóc thì bù xù ! Chẳng nhẽ bọn họ lại ngốc tới mức ra bờ suối để tư tình ? "
" Ý công chúa là...? "
" Một là sau khi tư tình , A Đào có thể đi nhầm sang bờ suối , kiệt sức mà ngất xỉu.

Hai là cô ấy bị ép buộc , vùng vẫy bỏ trốn lại chạy ra bờ suối nên ngất đi ! Ngươi nói xem , ngoài hai phương án này ra thì còn có thể là cách nào ? "
" Công Chúa nói chí phải ! "
Đôi lông mi của A Đào khẽ run run , cảnh này lại lọt vào mắt của Nguyệt Cầm.
" Công chúa ! A Đào tỉnh rồi ! "
" Ây ! Phỉ Ý , mau chuẩn bị nước nóng cho A Đào tắm rửa ! Nguyệt Cầm , ngươi đi gọi vài người vào giúp A Đào tắm rửa ! "
A Đào nhìn Diễm Hạnh hai mắt rưng rưng , giọng đầy sự uất ức.
" Công chúa...nô tì....nô tì...."
Chưa để A Đào nói xong , Diễm Hạnh vội gạt nước mắt của A Đào.
" Được rồi , cơ thể ngươi đang yếu , cứ tắm rửa ăn uống một chút.

Rồi hẵng nói chuyện với ta ! "
" Dạ...!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi