TƯỚNG QUÂN TẠI THƯỢNG - TÂY HẠ NỮ VƯƠNG TỬ

Hai người cưỡi ngựa, Truy Phong mỗi lần chạm xuống đất, làm rung động khiến cho thắt lưng Ô Ân cảm thấy đau nhức càng ngày càng rõ.

Diệp Chiêu kia, chân đá thật mạnh! Ô Ân ra sức mắng.

"Tích Âm, ngày khác sẽ cùng ngươi hóng gió dạo chơi, sắc trời cũng không còn sớm, ngày hôm nay nên về trước đi." Ô Ân nói.

Liễu Tích Âm nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

"Thắt lưng ta có chút đau..." Ô Ân sờ sờ thắt lưng.

Nói ra đúng thật mất mặt...

"Phốc"

Liễu Tích Âm bị bộ dáng ngạo kiều của Ô Ân chọc cười.

"A Thanh có muốn ngồi ở phía trước hay không, dựa vào ta có thể sẽ có chút thoải mái." Liễu Tích Âm giảo hoạt cười.

Vẫn là nên bỏ đi, bị người khác nhìn thấy như thế nào nói giống...

Tây Hạ vương tại trong lòng sủng cơ, cưỡi ngựa trở về, Ô ân còn không dám nghĩ hình ảnh đẹp gì, nếu thật như vậy, đại khái ngày thứ hai trong quân doanh sẽ truyền đi khắp nơi.

Hai người quay đầu lại, cưỡi ngựa về hướng đại doanh trại.

Ban đêm, trong lều lớn của Tây Hạ vương, Ô Ân nằm sấp trên giường, hưởng thụ được người xoa bóp.

Một vết bầm tím trên lưng Ô Ân còn chưa có tiêu tán, Liễu Tích Âm ngồi bên cạnh tại thắt lưng của Ô Ân, đổ chút rượu thuốc trong lòng bàn tay xoa xoa cho tỏa nhiệt, sau đó xoa xoa ấn ấn xung quanh tại vùng bầm tím trên lưng Ô Âm.


Nằm ở trên giường mềm mại, phía sao có mỹ nhân xoa bóp.

Hạnh phúc nhân sinh, chỉ có như vậy...

Da thịt eo lưng cùng đầu ngón tay của Liễu Tích Âm chạm nhau, Ô Ân có chút tâm viên ý mã (ý chỉ trong lòng xao động chộn rộn suy nghĩ chuyện này tới chuyện kia), củi lửa trong lòng như càng thiêu đốt.

[TTS: Tâm viên ý mã là nhớ đến câu Tâm viên bất định, ý mã nam truy]

Một câu nói của Liễu Tích Âm đánh vỡ sự lâng lâng của nàng.

"A Thanh, ta nhớ lúc trước ở Hưng Khánh phủ, có mấy lần Y Nặc tìm tới ngươi để tỉ thí về cưỡi ngựa bắn cung, ngươi đều đùng đẩy."

"Ta đều thắng hắn vài lần, lại so với không có cái gì ý tứ." Ô Ân nói.

Thấy người trước mắt này ra vẻ không thể giải thích được chính mình nói, Liễu Tích Âm dùng tay ra sức ngắt nàng vài cái.

"Hí! Tích Âm, nhẹ một chút, nhẹ một chút." Ô Ân đau nhức hô lên.

"A Thanh, trước đây ở Sóc Châu, thường thường sáng sớm ngươi thường đứng lên luyện tập một chút kiếm pháp." Liễu Tích Âm nhắc nhở nói.

Rốt cục Ô Ân cũng hiểu rõ, Liễu tích Âm đây là đang ghét bỏ giá trị sức lực thấp kém của mình đây.

"Ô ô ô, bị tức phụ ghét bỏ." Ô Ân làm bộ làm tịch dúi đầu vào gối kêu gào.

Nào biết hiện tại Liễu Tích Âm không an ủi nàng, một cái tát chụp lên lưng Ô Ân, nói.


"Không cần phải vậy! Chống đỡ không bị thương là được rồi, mỗi ngày vào giờ thìn ngươi hãy luyện võ đi."

Ô Ân không gào nữa, trở mình lại, nhìn Liễu Tích Âm, không rõ vì sao Liễu Tích Âm lại nhắc đến chuyện này.

Liễu Tích Âm lộ ra dáng tươi cười trên mặt, có chút lo lắng nhìn nàng.

"A Thanh, trước đây A Chiêu trên chiến trường, ta tuy là lo lắng, nhưng mỗi khi nhớ tới một thân võ nghệ của nàng thì có chút buông lỏng lo lắng."

Thắt lưng Ô Ân còn lộ ra, Liễu Tích Âm sợ nàng cảm lạnh, giúp nàng kéo áo lại, nói:

"Ngươi ngồi ở trên vị trí này, bao nhiêu người nhìn chằm chằm ngươi, tuy nói rằng không nhất định phải tự mình ra chiến trường, cuối cùng cũng phải tự bảo vệ bản thân."

Ngày đó, mỗi một roi của Diệp Chiêu đều là một chiêu muốn lấy mạng người, Liễu Tích Âm ở phía sau nhìn thấy giống như tim muốn nhảy lên cổ họng. Tuy rằng thân pháp Ô Ân thực linh xảo, nhưng mà Liễu Tích Âm nhìn thấy được, đối với Diệp Chiêu mà nói, thân thủ của Ô Ân quá mức trúc trắc, cùng Diệp Chiêu như vậy trong núi đao biển máu các tướng lĩnh xung phong liều chết ra so chiêu, không cần qua mấy chục chiêu, chỉ cần một sai lầm nhỏ, liền thất bại.

Biết được là Liễu Tích Âm lo lắng cho mình, Ô Ân cảm thấy rất cảm động, xác thực mấy tháng gần đây cũng lười biếng. Dù sao Tây Hạ cũng không giống như Đại Tống, hoàng đế suy nhược vẫn có thể an ổn ngồi trên triều phái các tướng quân ra trận.

Ở Tây Hạ thì một Vương hậu cũng có thể tự mình lãnh binh ra chiến trường, tất cả mọi người là sùng bái cường giả, thủ lĩnh của các bộ tộc cùng các đại thần lại càng bằng lòng đi theo một đế vương dũng mãnh vô địch, giết địch vô số.

Ô Ân nói: "Khi ta đây luyện võ, Tích Âm ngươi làm cái gì?"

"Ngươi luyện võ, ta luyện vũ." Tích Âm nháy mắt mấy cái nói.

Ô Ân sửng sốt một chút mới phản ứng biết được ý tứ của Liễu Tích Âm, cười nói:


"Tích Âm, nếu ngươi ở một bên luyện vũ, ta sợ đao trên tay khi luyện liền chém lên thân thể của chính mình đây."

Liễu Tích Âm nghe vậy, đôi mắt sáng lên, nói.

"Cũng đúng lúc, ngươi cũng luyện trái tim và thần trí của ngươi luôn đi, không bị ngoại vật sở phiền."

Ô Ân không nói nữa, bắt lấy cánh tay của Liễu Tích Âm, xoay người đặt nàng nằm lên giường, để Liễu Tích Âm nằm dưới thân mình.

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay chúng ta có thể luyện cái khác." Ô Ân cười xấu xa.

Khí huyết dâng lên mặt, sắc mặt Liễu Tích Âm cũng đỏ lên.

Nhìn Liễu Tích Âm lộ ra vẻ hơi loạn lên một chút, con ngươi Ô Ân phóng đại, liền nghĩ muốn nhìn dung nhan tuyệt sắc của nàng kỹ hơn một chút, căn huyền trong lòng càng phát ra xao động.

Lần trước, nàng bị Liễu Tích Âm quán trộn Túy tiên thảo vào rượu, có chút mơ hồ... Sau này nhớ lại, thế nhưng có rất nhiều hình ảnh chỉ là mơ mơ hồ hồ, lúc này, nàng cũng không thể bỏ qua được.

Liễu Tích Âm đỏ mặt nhưng tính tình cũng không chịu thua, nâng tay ôm lấy cổ Ô Ân , ánh mắt liếc xéo thân thể của người trước mắt, tiến đến bên tai Ô Ân, nhẹ giọng nói:

"Này thắt lưng của ngươi thật sự không phải có vấn đề sao?"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Dù sao trong lều lớn vẫn không bằng độ cách âm trong vương cung, đứng ở bên ngoài mặt Hồng Oanh đỏ bừng một mảnh, cơ hồ muốn đem răng cắn nát, hai tay nắm chặt lấy chiếc khăn, hận không thể chạy vào đem cái gia hỏa lang thang kia ném ra ngoài.

Tuy rằng trước đây cảm thấy Mạnh Thanh cũng thật tốt, nhưng mà tiểu thư này còn chưa có gả cho nàng! Thế nhưng...

Ngày hôm nay Thác Á bớt chút thời gian, đang muốn tìm Ô Ân bàn một việc, đi tới trướng liền thấy tiểu nha đầu đỏ mặt lộ ra vẻ tức giận, đang muốn dò hỏi, liền nghe thấy có chút âm thanh mơ hồ truyền đến.

Hồng Oanh cũng gặp được Thác Á, hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được sự xấu hổ trong mắt đối phương.


Hồng Oanh suy nghĩ, nữ tử này không phải Trắc phi của Tây Hạ vương sao? Quả nhiên nam nhân đều không phải thứ tốt!

Lại nghĩ tới Ô Ân không phải là nam tử. Không, là có quyền lực thì sẽ thối nát, bất luận nam nữ! Hồng Oanh tức giận, giậm thẳng chân, ánh mắt nhìn Thác Á cũng trở nên không có hữu hảo.

Bị nhìn đến không hiểu chuyện gì, Thác Á cảm thấy nơi này không thể đợi nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là quay trở về.

Ngày thứ hai, Ô Ân ôm Liễu Tích Âm trong lòng, hai người ôm chặt lấy nhau, cái lạnh của mùa đông giá rét cũng bị nhiệt độ cơ thể của hai người đuổi đi. Nàng đột nghĩ tới, từ lúc Diệp Chiêu bị bắt tới nay, Liễu Tích Âm chưa bao giờ nói qua muốn gặp nàng, sợ là chính mình để ý sao?

Nàng chủ động mở miệng nói: "Tích Âm, có thời gian ngươi đi gặp Diệp Chiêu đi, dù sao cũng là người một nhà."

Liễu Tích Âm giương mắt nhìn lại, Ô Ân vẻ mặt chăm chút, cũng không có ý khác. Nàng cũng muốn đi gặp A Chiêu nhưng nhớ lại lập trường của mình, có lẽ thấy cũng chỉ để lại sự xấu hổ lẫn nhau, huống chi nàng không muốn Ô Ân suy nghĩ nhiều.

Nhận thấy được sự săn sóc của đối phương, Liễu Tích Âm ôn nhu cười, cọ cọ vào trong lòng Ô Ân, nói:

"Có lẽ không gặp sẽ tốt hơn."

Nàng nói như vậy, Ô Ân càng lo lắng.

"Vẫn là không cần lưu lại khúc mắt, nếu nàng dám mắng ngươi, ngươi trở về nói cho ta biết, ta liền giúp ngươi mắng nàng.

Có Ô Ân lý giải cùng cổ vũ, Liễu Tích Âm cuối cùng cũng có dũng khí đối mặt với Diệp Chiêu, dự định muốn đi gặp nang.

Tác giả có lời muốn nói:

Khốn đến ý thức mơ hồ hoàn toàn không biết chính mình đang viết cái gì...

zzZZZ..



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi