TƯỚNG QUÂN TẠI THƯỢNG - TÂY HẠ NỮ VƯƠNG TỬ

"Lúc này chính diện xung đột xác suất không cao, Thác Á ngươi có thể trở lại đại quân doanh."


"Vâng."

"Tô Hợp, sau khi bản vương giết Gia Luật Hồng Cơ, ngươi y kế mà hành sự."

"Vâng."

"A Mộc Ngươi, ngươi lĩnh hai mươi vạn quân, đến lúc đó hành quân đưa đến cánh trái của Liêu quân."

"Vâng."

"Đồ Ba, ngươi cùng A Mộc Ngươi như nhau, mang theo hai mươi vạn bĩnh sĩ, hành quân đến cánh phải của Liêu quân."

"Vâng."

Kết thúc hội nghị đại bộ phận thủ lĩnh đều ra quân trướng, có một tướng quân trẻ tuổi còn lưu lại nơi đó đang muốn nói nhưng lại thôi.

Y Nặc...

Chỉ là nghĩ đến hai chữ kia, nước mắt Ô Ân gần như muốn tràn ra. Không nghĩ tới muốn thất lễ trước mặt thuộc hạ, nuốt bi thương xuống cổ họng.

Đi qua chụp vai hắn, Ô Ân nói:

"Ta biết ngươi dũng mãnh thiện chiến, sau này, biên cảnh ở phía Nam bản vương sẽ giao cho ngươi."

Thiếp Mộc Tư có chút không xác định nhìn Ô Ân.

"Thiếp Mộc Tư tướng quân, đừng làm cho bản vương thất vọng."

"Vâng!" Thiếp Mộc Tư kích động đáp, hắn cho rằng sau khi Y Nặc chết đi, Tây Hạ vương cũng sẽ không giống như Y Nặc mà trọng dụng chính mình.

Hoàn tất mọi việc, Ô Ân đi ra lều trướng, đi vào quân trướng nơi đặt di thể Y Nặc.

Y Nặc lẳng lặng nằm ở nơi đó, an tĩnh không giống như tính nết của hắn.

Có lúc Ô Ân khổ sở như là trong lòng như vực thẩm, lại một giọt nước mắt muốn rơi cũng không ra, có lúc lại nhìn Y Nặc an tĩnh nằm đó, coi như chỉ là đang ngủ, tựa hồ cũng không phải là rất khổ sở, chỉ là trái tim có một cái gì đó chua xót.

Có người đem tay đặt trên vai nàng, là Thác Á, như là một người nào đó mở cái công tắc, nước mắt bắt đầu từng giọt từng giọt rơi xuống.


"Đều là do ta sai."

"..."

"Ta tình nguyện chính ta nằm ở trong khối băng đó, ta phạm lỗi, vì sao là người khác gánh chịu hậu quả."

"Ngươi là tỷ tỷ ruột thịt của hắn."

"Này không công bình."

"Khi ở tiền tuyến, Y Nặc ngoại trừ nghiên cứu binh pháp, chính là lo lắng cho ngươi ở Hưng Khánh phủ xảy ra chuyện."

"Xem ra, ta ở trong mắt hắn vẫn luôn thực không đáng tin."

"Hắn nói với ta, Ô Ân này ngu xuẩn, cư nhiên để HaNhĩ Đôn chết không rõ ràng, chọc một thân tanh, hoàn hảo là trong tay hắn nắm giữ phân nửa bình quyền, nếu bước cờ của ngươi thối lui xuống, hắn cũng có thể khống chế được thế cục."

Ô Ân cười cười, nhưng không có lên tiếng.

Thác Á khuyên nàng: "Sau này đừng có kích động như vậy, Y Nặc cũng có thể yên tâm hơn."

Thi thể Y Nặc không thể đợi đến toàn quân trở về Hưng Khánh phủ, chỉ có thể quay về hoàng cung trước, một đội người mang thi thể Y Nặc rời đi, Ô Ân đứng ở bên ngoài nhìn theo đoàn xe rời khỏi, nhìn thật lâu thật lâu.

Nửa tháng sau, Gia Luật Hồng Cơ gửi thư tới nói, hắn chuẩn bị trở lại kinh thành. Ô Ân hồi âm mời hắn dự buổi yến tiệc cuối cùng, Gia Luật Hồng Cơ vui vẻ đáp ứng lời mời.

Thác Á có chút lo lắng nói:

"Ngươi dự định mở tiệc chiêu đãi để giết hắn."

"Đúng vậy." Ô Ân nhìn nàng giống như không quá tán thành, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tuy rằng so với nổ chết tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn là có vẻ quá âm hiểm một chút."

(Có câu Vô độc bất trượng phu nha chị Á)

"Vì sao trên chiến trường chém giết vạn người so với ở trên bàn cơm giết chết mười mấy người càng cao quý hơn?" Ô Ân nhớ tới một câu nói.

Trong nhất thời Thác Á nói không nên lời phản bác.


.

Buổi sáng tỉnh lại, Ô Ân theo thói quen đem tay tìm kiếm bên người, một mặt khác trên giường chỉ có tay băng lãnh.

Thật đúng là không có quen.

Không có bóng người nằm bên cạnh giường, Ô Ân cần lấy đệm chăn bên cạnh sườn giường, đưa đến trước mũi khẽ ngửi, còn vương lại mùi đàn hương trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ là càng ngày càng mờ nhạt.

Đứng dậy, quần áo chỉnh tề, đem bội đao treo lên hảo.

"Kỳ Mộc Cách."

"Có." Kỳ Mộc Cách đi vào.

"Phân phó người đem đệm chăn của ta đi thay đi."

"Vâng." Mấy ngày hôm trước không phải là không cho phép người động vào hay sao? Kỳ Mộc Cách nghi hoặc.

Thời điểm mùa đông lạnh giá đi qua, Ô Ân đi trên tuyết, kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.

Hướng người không thể gián, người tới vẫn khả truy.

.

Tại hành cung mà Ô Ân tặng cho Gia Luật Hồng Cơ, Ô Ân cùng hắn đi lên tòa nhà hình tháp, nhìn xuống quan sát phía dưới, quân Liêu cùng quân Tây Hạ đã chỉnh tề sắp hàng tại hai phương.

"Hôm nay không nên uống nhiều rượu, uống xong một chén này, chúng ta liền từng người xuất phát đi." Ô Ân nói.

Gia Luật Hồng Cơ tiếp nhận chén rượu thị nữ rót đến, cười nói: "Cạn ly!"

Từng người uống cạn, Ô Ân đột nhiên cười.

Ngay sau đó, dưới tòa nhà hình tháp truyền tới âm thanh binh khí va chạm vào nhau, hoàn toàn không có chuẩn bị nên thủ vệ của Liêu quân bị giết sạch sẽ.

Gia Luật Hồng Cơ rút đao, rời ra xa Ô Ân, cả kinh nói: "Ngươi đây là vì sao?"

"Đưa cho ngươi hành cung, bản vương lại muốn lấy lại nó."


"Vậy ngươi có thể giữ lại nó, không cần phải như vậy!" Gia Luật Hồng Cơ trừng to mắt.

"Mạng của ngươi, bản vương cũng muốn lấy." Không hề nhiều lời vô ích, Ô Ân rút đao ra.

So với Diệp Chiêu và Y Nặc mà nói, Gia Luật Hồng Cơ võ nghệ cũng thường thường, đao bị văng ra xa, Ô Ân dùng một đao đâm thẳng vào lồng ngực hắn, máu tươi phun ra, Ô Ân ghét bỏ xoa xoa mặt.

Không cam lòng cùng khó có thể tin vĩnh viễn ngừng lại trong mắt của Gia Luật Hồng Cơ.

Tựa hồ cũng không có gì đáng sợ, Ô Ân đặt loan đao lên cổ hắn, đem đầu hắn cắt xuống.

Phía dưới, quan quân Khiết Đan phát hiện binh sĩ Tây Hạ vây kín hết bọn họ, liền chỉ huy bộ binh hình thành vòng phòng ngự. Kỵ binh tự ý đột phá vòng vây, giống như đang gắt dao ôm đoàn lập trận, trái lại không phát huy ra quyền cước nào.

Sau khi binh sĩ Tây Hạ vây quanh Liêu quân, cũng không có lập tức triển khai tấn công, chiến trường vài chục ngàn người giằng co lặng ngắt như tờ.

Ô Ân nắm lấy mái tóc Gia Luật Hồng Cơ, đi đến chỗ cao nhất của tòa nhà hình tháp, đem đầu đọng ở mặt trên.

Cao giọng dùng Hán ngữ nói:

"Người hàng không giết!"

"Giết quan quân người Khiết Đan, thưởng!"

Nhìn thấy nàng, Tô Hợp mang theo binh sĩ lập tức cùng kêu to:

"Người hàng không giết!"

"Giết quan quân người Khiết Đan, thưởng!"

"Người hàng không giết!"

"Giết quan quân người Khiết Đan, thưởng!"

Hoàng tử chết! Không ít người trong Liêu quân thấy được đầu Gia Luật Hồng Cơ, sợ hãi như ôn dịch tại trong đội ngũ tản ra.

Thanh thanh như sấm bên tai kêu to làm quan quân Khiết Đan run sợ không ngớt, có chút bắt đầu chửi ầm lên.

"Đừng tin vào người Tây Hạ nói, trở mặt gì đó!"

Quan quân Khiết Đan cố tỏ ra bình thường dư uy, chấn nhiếp không ít binh sĩ, Nhưng lâu dài bị áp bách xuống, tổng có mấy người mang theo tâm huyết của mình, tìm được  một phát tiết cơ hội. Đầu quan quân Khiết Đan đầu tiên rơi xuống đất, tất cả mọi người nhìn hướng người nọ, chỉ nghe âm thanh của hắn phẫn hận nói.

"Mẫu thân ta chính là chết ở trong tay Khiết Đan tạp chủng các ngươi, lão tử đợi ngày này đã lâu rồi!" Nói xong, tên Hán nhân kia lại nâng đao hướng đến đội trưởng của bọn họ, không có người nào ngăn cản hắn, một thời thế nhưng vào chỗ không người.

Một ngày không có mở đầu, nhát gan, ẩn nhẫn, ai mà không bị người Khiết Đan cường áp đến làm trâu làm ngựa, tâm tình dễ kích động, số người Hán phản đao tướng giáo càng lúc càng nhiều.


Quan quân Khiết Đan hoảng hốt lo sợ: "Người nào ngăn cản bọn họ, bản quan nhất định sẽ trọng thưởng."

Nhưng âm thanh nhỏ bé của hắn rất nhanh bị bao trùm bên trong biển người phẫn nộ, vẫn luôn tận lực quên thù hận một lần nữa bị dấy lên, có người thậm chí không để bụng cái gọi là Tây Hạ ban cho, đôi mắt sung huyết của bọn họ nhìn xung quanh tìm kiếm quan quân Khiết Đan ngồi trên lưng ngựa đang tận lực mưu toan lẫn trốn trong dòng người.

Bình thường làm mưa là gió, người Khiết Đan như thế nào đều nghĩ không ra, có một ngày bọn họ lại phải chết trong tay người Hán mà trong mắt bọn họ chỉ là đám súc vật.

Quan quân Khiết Đan bên trong Liêu quân toàn bộ nagx xuống, huyên náo xôn xao Liêu quân lần thứ hai trở nên vắng vẻ.

Kỵ binh Tây Hạ còn vây quanh bọn họ, bọn họ thoát khỏi trong tay người Liêu, lại không nhất định sống sót rời khỏi.

Có đại Hán tử lớn gan đi ra, đi tới bãi đất trống hai quân giằng co, đem cái gì đó trong người lấy ra vứt trên mặt đất.

Tất cả đều là cái lỗ tai của quan quân Khiết Đan.

Hắn ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn Ô Ân.

"Lời của ngươi nói, có được tính hay không?"

Ô Ân cười, cất cao giọng nói:

"Ban thưởng ngươi nghìn lượng bạc, ngươi có thể tự động rời khỏi, hoặc có thể bán mạng cho bản vương."

Hán tử kia có chút khiêu khích nói:

"Bán mạng cho ngươi? Ta đây chẳng phải mới ra hang hổ lại vào hang sói? Có cái gì khác nhau đâu?"

"Chính là, các ngươi này đó là Thát tử, thế nào lại không đem Hán nhân chúng ta coi như trâu ngựa."

Thấy người Tây Hạ không có dự định giết bọn hắn, có chút lớn gan, bắt đầu tiếp lời.

Ô Ân cũng không giận, nói:

"Nếu ngươi không muốn, có thể rời đi, ta sẽ không giết ngươi." Ô Ân chỉ cái lỗ tai trên mặt đất, nói"Ngươi thử hỏi một chút chủ nhân của cái lỗ tai này, ngươi không muốn làm, lẽ nào bọn họ sẽ thả ngươi rời khỏi?"

"Bán mạng cho ngươi, lại là phải làm quân tốt chịu chết sao?"

"Ngươi thân thủ gan dạ sáng suốt, bản vương có thể phong ngươi làm thống quân."

"Trong tay có thể hiệu lệnh mấy người?"

"Ngàn người."

Hán tử chà chà tay, cổ họng khẽ động.

"Hảo! Lão tử bán mạng cho ngươi!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi