TƯỚNG QUÂN! TÊN TA LÀ PHU NHÂN



Hoa tuyết bắt đầu xuất hiện, không khí mỗi lúc một lạnh hơn, văng vẳng tiếng thú rừng, thật là một nơi không lý tưởng để ở lại đêm nay.

An Hy rùng mình một cái vì sự nhẹ nhàng của gió hỏi thăm, thoát khỏi những hình ảnh trong đầu lúc nãy, đứng dậy hít một hơi thật sâu.

“Đại ca, huynh đó ta nói này...”An Hy vừa tiến tới, vừa cười, tướng đi không thể nào chấp nhận được, nhanh như chớp nhặt lấy cây gậy dưới đất, đánh mạnh vào đầu tên đó.

Bao nhiêu sợ hãi lúc nãy giờ đã như tức nước vỡ bờ.

“Bà là trò đùa của các ngươi à, vừa mới chứng kiến bọn cẩu nam nữ phản bội ta giờ thì lại đến mấy tên nô tài thối nhà các ngươi muốn giết ta, chị đây lúc đi học đai đen vovinam nhá!”Khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã đỏ rực lên vì tức giận, cả thân thể toát ra một khí chất khiến người đối diện sợ hãi lây, mấy tên còn lại đã co rúm người lại.

“Đi thôi, trời sắp tối rồi, chó sói sẽ sớm ăn thịt hai người đó.”Mấy tên nô tài lẩn đi thật nhanh, An Hy tự đắc.


“Biết vậy từ đầu dọa chúng rồi, đỡ mất thời gian không.” Chợt trong đầu An Hy một giọng nói vang lên.

“Chỉ cần hắn ra khỏi phủ là thời cơ của chúng ta, rồi sẽ không ai cản chân ta lên làm tướng quân.”“Mau rời khỏi đây, ta giúp ngươi.”“Cô rốt cuộc muốn gì, mau cút ra.”An Hy bị đẩy mạnh, ngã lăn ra tuyết, một cảm giác xương cốt thật đau đớn, máu đã bết lại khắp người, mùi tanh nồng bắt đầu nồng nặc, An Hy thở ra thật mạnh, đã ngang rồi lại còn bướng nữa.

“Ngươi thật sự muốn chết một mình ở đây?”“Cô lo ta sẽ không chết.”“Tóm lại bây giờ ta muốn ngươi sống cùng ta ra khỏi đây.”“Là lương tâm cắn rứt.”“Cho là vậy cũng được.”An Hy mệt mỏi, đau đớn thể xác, cảm giác như chỉ muốn gục ngã, cơ thể này quả thật quá yếu đuối không thể trụ lâu ở một nơi lạnh lẽo như thế này.

Gió rùng mình thật mạnh, tuyết từ trên các tán cây rơi xuống, phủ lấy toàn bộ không gian.

Thật nhỏ bé giữa đại ngàn này, cô độc giành giật lại sự sống, trớ trêu nhất vẫn là hai chữ bất ngờ và khó tin.

An Hy rấm rứt trong lòng, nhìn Lãnh Mặc, quả thật nhìn hắn ta bị thương nặng thế, sống mũi cô bắt đầu thấy cay cay, cảm giác chua xót.

Gặp được nhau vốn là cái duyên vậy mà chỉ toàn đau thương, đời người ngắn ngủi nếu không hiểu thế nào là trân trọng thì đến cuối cùng mãi mãi trong sầu đau.

Con người chỉ khi mất đi mới hiểu trọn vẹn hai chữ trân trọng.

Cũng thật lạ đời người gặp gỡ những người xa lạ nhưng rồi bởi vì duyên kiếp mà định sẵn cả đời này không thoát khỏi tơ hồng.

An Hy chán chường nhìn một cái, cúi người xuống xốc hắn ta lên, giờ cô mới biết thể lực người con gái này yếu đuối đến nhường nào, hai cánh tay tưởng như đứt khỏi khớp luôn.

An Hy thản nhiên buông thõng tay ra, Lãnh Mặc một lần nữa tiếp xuống lớp tuyết không thương tiếc.


“Nhìn vậy mà sao ngươi nặng thế, ôi cái lưng tội nghiệp của ta.”“CÚT.”An Hy giật nảy mình, cảm tưởng tim sắp rơi ra ngoài, nước mắt cứ thế rơi lã chã.

Cô cảm thấy rất tủi thân, từ lúc xuất hiện ở đây chẳng có gì là tốt đẹp, đến giờ không biết có được nhìn thấy mặt trời ngày mai không, trời như than khóc cùng lòng người mà tuyết cứ thế rơi dày hơn, càng lạnh lẽo hơn, không gian im lặng đến đau thắt lòng.

“Tôi cũng muốn chết quách đi cho đỡ đau, nhưng ông trời cứ bắt tôi sống, sống chấp nhận sự thật bẩn thỉu kia, 10 năm thanh xuân lấy lại sao được, rõ ràng là hắn tự đến mang bao nhiêu ngọt ngào, đến cuối cùng đâm một nhát vào tim tôi.

Rõ ràng cùng nhau trưởng thành, tình bạn 10...”An Hy cứ thế vừa khóc vừa nói hết nỗi lòng của mình, thê lương đến não lòng, đến băng cũng có thể động lòng mà tan chảy.

“Đỡ ta lên xe lăn.”An Hy nhìn khuôn mặt của Lãnh Mặc đã dịu đi, giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn, chỉ chờ thế lau vội nước mắt, vui vẻ đứng dậy.

Nhưng vạn lần hình như ông trời hôm nay không vui vẫn muốn trêu ngươi An Hy, khó khăn lắm mới đỡ Lãnh Mặc ngồi lên xe lăn được, vấn đề là chiếc xe lăn này làm bằng gỗ, các khớp nối cũng khó vận hành hơn xe lăn hiện đại.

Lạnh thế này mà An Hy cảm tưởng mồ hôi đã ướt đẫm áo, chiếc xe có gắng sức đến đâu cũng không dịch chuyển được trên nền tuyết dày.

Thực sự đến lúc này cô mới hiểu tận cùng tuyệt vọng, An Hy điên cuồng cào tuyết, tạo đường cho xe lăn có thể dịch chuyển được.

Đầu móng tay đã bật máu, nhưng cô có cố gắng đến đâu thì con đường còn rất dài và tuyết quá dày.

“Dừng lại đi, cô điên đủ chưa.”Trời đã bắt đầu tối dần đi, đen tối, sợ hãi, sức lực cạn kiệt, An Hy toàn thân trống rỗng, đặt hai tay lên đùi Lãnh Mặc, dựa vào đầu gối lãnh Mặc.

“Thiếu tướng quân, chúng ta làm thế nào thoát khỏi đây bây giờ? Ta nghĩ rồi ông trời muốn tôi sống, ta phải sống thật tốt.”“Cô tự mình xuống núi đi, dù sao ta có sống hay chết cũng chả khác gì nhau.”“Sinh mạng là thứ quý giá, ta đã hứa cả đời này mang trí tuệ, sức lực tiếp thêm cơ hội sống cho những người bệnh, cả hai chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây.”An Hy yếu ớt nói, không khí sao lạnh lẽo đến mức này chứ, thở thôi cũng thấy thật khó khăn.

An Hy nhắm mắt lại, từng ký ức riêng bất chợt hiện ra.


“Túc Nhã anh dạy em trượt tuyết.” “Nguyên Anh em thích anh từ mùa đông năm ngoái cơ.” “Túc Nhã mùa đông năm nay chúng ta cưới nhau đi.” Nuốt nước mắt vào trong, nhớ đến thì có ích gì, chỉ thấy đau đớn hơn.

An Hy bật người dậy, “Mình suýt chút nữa bị ngu người.”An Hy vội vàng cởi chiếc áo choàng ra quấn lấy người Lãnh Mặc, cô đẩy chiếc xe lăn rơi xuống chân núi.

Từ Từ đỡ Lãnh mặc đến trước cái vực, xem ra khả quan hơn, không có khó khăn nào không thể không vượt qua mà chỉ có người không có ý chí.

“Thiếu tướng quân, hôm nay ta sẽ cho ngươi chơi một trò chơi thú vị với tuyết.”Lãnh Mặc lườm nhẹ, xem ra hắn cũng bị thương khá nặng rồi, An Hy không thèm quan tâm nữa, tiếp tục nhìn xem chỗ nào an toàn nhất.

“Cô định làm trò gì?”“Xuống núi.”“Lăn từ trên này?”“Chứ còn cách nào khác nhanh hơn, mà không mất sức như thế.”“Để rồi xem.”An Hy nuốt khan nuốt bọt, nhìn xuống quả thực là rất cao, chắc phải quyết tâm câu nói “liều thì ăn nhiều”, tiếng rục rịch của rừng xanh xuất hiện, An Hy cơ thể run lên không ngừng, cô ngẩng đầu lên cười ngượng với Lãnh Mặc.

“Lãnh Mặc thiếu tướng quân, ngươi có muốn thực sự chơi trò này với ta không?”“Sợ?”“Đương… đương nhiên là không rồi, ta là thần trượt băng đó, chỉ là chưa trượt kiểu địa hình như thế này bao giờ, ngươi có tin ta không?”“Không, lí do gì để ta tin cô.”An Hy xụ mặt, nhìn hắn cười khẩy chỉ muốn đấm cho phát, đúng là làm sao tin người có ý định giết mình, từ trước đến giờ còn căm ghét nữa.

An Hy hít một hơi thật sâu rướn chân ra chạm xuống phía dưới.

Nhưng rồi ngày hôm nay như kiểu mang đen đủi cả đời ra dùng, cô vừa định rụt chân lại thì giật nảy người bới tiếng chó sói tru.

Không gian đã nhá nhem tối, như ngọn lửa le lói, chập chờn trong đêm tối, nhấn chìm từ từ bằng bóng đêm huyền bí, đáp lại sự vẫy gọi đen tối lao mình xuống vực thẳm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi