TƯỢNG TÂM

Cặp mắt sâu thẳm trước sau như một ấy, giờ đây lại chìm trong bi thương. Lần đầu tiên Lục Thương nhận thức rõ ràng như thế rằng, ngồi đối diện mình là một người đàn ông, không phải thằng bé lúc trước mình có thể tùy tiện lừa bịp.

“Một chút cũng không có sao?” Lê Thúy cố hết sức nén nước mắt, nghẹn ngào nói, “Anh đối xử tốt với em, từ đầu đến cuối chỉ vì ghép tim ư?”

Lục Thương dùng im lặng trả lời, những lời chất vấn liên tục của cậu hệt như vô số mảnh pha lê ghim thẳng vào ngực y, khiến y thở không nổi, y không có cách nào trả lời, cũng nói không nên lời.

“Em hiểu rồi.” Lê Thúy gật đầu như tự giễu.

Lục Thương giống như kiệt sức, cứ nhìn cậu như thế, há miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

“Một năm qua, em vẫn miệt mài tìm xem có cách nào giúp anh khỏe mạnh hơn không, em từng nghĩ rất nhiều cách, hỏi rất nhiều người, tra rất nhiều sách y học, em chỉ duy nhất không nghĩ rằng, thứ có thể làm anh khỏe lại, thế mà lại nằm trong người mình.” Lê Thúy cười khổ, “Lục Thương, thật ra em mừng lắm, chí ít… chí ít anh không phải hoàn toàn hết thuốc chữa.”

Từ giây phút nhìn thấy Lục Thương bước vào cửa, Lê Thúy đã bỏ cuộc, cậu cam chịu số phận, trong lòng cậu mang một sự thật mà bản thân cậu không muốn thừa nhận: Dù biết Lục Thương muốn lấy tim của mình, cậu cũng sẽ bất chấp móc nó ra cho y.

“Đừng nói nữa,” Lục Thương bỗng nhiên cắt lời Lê Thúy, giọng đầy áp lực, “Tôi không thể làm phẫu thuật ghép tim, cậu đừng nói nữa.”

“Tại sao?” Lê Thúy nhìn y chằm chằm, ánh mắt mang ý tìm kiếm sắc bén.

Ánh mắt ấy khiến người ta hết đường trốn tránh, Lục Thương không muốn nhìn thẳng vào cậu, y nghiêng mắt sang chỗ khác, cả người nóng hừng hực, tai bị ù nghiêm trọng, ngực nhoi nhói từng cơn, thật sự không còn sức để nói nhiều.

“Tại sao?” Lê Thúy lặp lại lần nữa, ánh mắt nhất quyết không tha, như thể quyết phải nhìn thấu y vậy.

Lục Thương đau đến mức sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, y không chịu nổi nữa, cố gắng đứng dậy xoay người lên lầu.

Lúc đi ngang qua, Lê Thúy kéo cánh tay y, không cam lòng nói: “Anh lại muốn trốn?”

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Thương thấp giọng nói: “Tôi và cậu chẳng có gì để nói cả, cậu thậm chí chưa tới hai mươi tuổi, cậu biết cái gì chứ?”

Lê Thúy nhìn y, ánh mắt từ từ thay đổi: “Anh thật sự cho rằng em không biết gì sao?”

Từng bước đến gần Lục Thương, Lê Thúy rũ mắt nói: “Lúc em ở trại huấn luyện xảy ra chuyện, tại sao anh lại phí hết tâm sức tới tìm em, thậm chí không ngại huy động lực lượng quân đội? Lúc em ở Đông Ngạn thực tập, tại sao anh tỏ ra chẳng bận tâm, nhưng lại ngấm ngầm dọn sạch chướng ngại thay em? Lúc em uống say hôn anh, tại sao anh không từ chối, tại sao lại có phản ứng với em?”

Ánh mắt Lê Thúy tối dần, cậu từ từ ôm Lục Thương vào lòng, kề sát tai y nói: “Lục Thương, anh có biết nhìn anh nằm trên bàn mổ, lòng em khó chịu thế nào không? Anh có biết mỗi ngày nhìn anh vất vả như thế, em muốn đuổi hết những kẻ làm anh hao tâm tổn sức thế nào không? Anh có biết mỗi ngày ngủ bên cạnh anh, em cần bao nhiêu nghị lực mới có thể kiềm chế khát vọng muốn mạo phạm anh không? Em không thể ngăn mình yêu anh, thậm chí em còn muốn…”

Lê Thúy không nói tiếp nữa, nhưng câu nói chưa dứt ấy vẫn khiến Lục Thương hoảng sợ, y chưa bao giờ biết, tình cảm thằng nhóc này dành cho mình đã đến mức đó rồi.

“Anh đừng đuổi em đi được không,” Lê Thúy hôn gáy y, giọng đầy tủi thân, “Em yêu anh, đừng cướp đoạt quyền lợi ở bên anh của em mà.”

Lục Thương vô thức rụt cổ lại, dường như sợ y bỏ trốn, Lê Thúy ôm y cứng ngắc, siết cổ tay y đến phát đau, Lục Thương không khỏi giãy ra: “Cậu buông tay trước đã…”

“Em không buông.” Lê Thúy thô bạo xoay mặt Lục Thương lại, hôn từ cằm trở xuống, luồn tay vào trong áo bành tô của y, cởi từng nút áo sơmi một, “Em biết vì muốn nói chuyện riêng với em, anh đã bảo chú Viên và dì Lộ đi hết rồi.”

Lục Thương chỉ cảm thấy da đầu tê rần, có lẽ do bị sốt đến ngu người, đầu óc y choáng váng, nhất thời không hiểu Lê Thúy đang nói gì.

“Cậu muốn làm gì?” Lục Thương cau mày, “Cậu… a…”

Lê Thúy cắn môi Lục Thương, chặn tất cả lời y muốn nói. Nụ hôn này không hề dịu dàng, lúc tách ra môi hai người đều rướm máu, Lê Thúy cố ý thở ra khí nóng bên tai y: “Lục Thương, em không nhịn nổi nữa, em muốn có được anh.”

“Cậu…” Thân thể Lục Thương run rẩy, hô hấp cũng rối loạn, tay chân y xụi lơ, bây giờ chỉ cảm thấy cả người nóng ran, hễ mở mắt là trời đất quay cuồng.

Lê Thúy như phát điên mút mạnh ngay cổ y một hơi, trên làn da trắng nõn lập tức xuất hiện một vết đỏ. Cảm giác đau đớn quá mãnh liệt, Lục Thương khẽ hừ một tiếng, vết tích hệt như đánh dấu này khiến Lê Thúy lập tức trở nên phấn khích, một tay chặn ngang bế y lên, đặt trên sô pha.

Áo khoác và dây nịt rơi đầy đất, Lê Thúy kéo bung áo sơmi của Lục Thương, ghìm tay y lại, dễ dàng khống chế lực chống cự của đối phương, sau đó bắt đầu hôn từ cổ xuống xương quai xanh, ngực, rốn… Dường như cuối cùng không cần kiêng dè nữa, cậu phóng túng chiếm hữu tấm da thịt mà mình mơ ước cả năm qua, để lại một hàng dấu vết thuộc về mình.

Ngọn đèn trên trần nhà chói mắt đến lạ, Lục Thương yếu ớt khép mở môi mấy lần, trước mắt từ từ xuất hiện bóng chồng, cảm giác ngạt thở vì thiếu oxy hệt như mực nước đặc nồng lan ra, làm cho ý thức của y bắt đầu rời rạc.

Lê Thúy liếm cắn dọc một đường xuống dưới, hơi thở nóng rực phả lên làn da trắng muốt, bàn tay tham lam vuốt xuống, mơn trớn một cách dịu dàng, đến khi chạm phải vùng cấm phía sau, cậu do dự một lát, thình lình đẩy mạnh ngón trỏ vào.

Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn hệt như mũi tên phóng thẳng vào góc sâu trong não, hô hấp của Lục Thương đột ngột đình trệ, chút ý thức còn sót lại như bỗng vứt bỏ y, bay tít lên trời cao.

“Lục Thương…” Như đạt được mong ước, Lê Thúy nhẹ giọng nỉ non bên tai y, giọng tràn đầy nhẫn nhịn, “Bên trong anh nóng quá.”

Người bị xâm phạm không trả lời, Lê Thúy khựng lại, phát hiện người dưới thân chẳng biết đã ngừng chống cự từ bao giờ, cậu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn: “Lục Thương?”

Lục Thương lẳng lặng nằm đó, gương mặt tái nhợt nghiêng oặt sang một bên, hô hấp không quá ổn định, thân thể đang run cầm cập. Đầu óc Lê Thúy nổ “ầm” một tiếng, đau đến thế ư? Nghĩ vậy lập tức rút tay ra, luống cuống đỡ đầu Lục Thương lên.

“Xin lỗi, em, em làm anh đau hả?”

Da Lục Thương nóng hổi, khi nãy quá khẩn thiết nên cậu không để ý, bây giờ dùng mu bàn tay cảm nhận kỹ lần nữa, cậu mới phát hiện, chẳng những nhiệt độ cơ thể của Lục Thương quá cao, vai còn đang co quắp, lồng ngực trông như đang quặn đau vậy.

Cúi đầu nhìn người quần áo xốc xếch dưới thân, cậu chợt tỉnh táo lại, trên mặt mất hết màu máu, run giọng nói: “Lục Thương, anh đang… bị sốt?”

Sức nặng đè trên người mình biến mất, Lục Thương nhíu chặt lông mày, nét mặt đau đớn khôn tả, vô thức co người lại, với người xưa nay điềm tĩnh như Lục Thương, động tác này như nói y đang sợ hãi.

“Đừng sợ, đừng sợ,” Lê Thúy quýnh lên, vội vàng ôm Lục Thương vào lòng, “Em… xin lỗi, xin lỗi…”

Thế nhưng người trong lòng chỉ mím cặp môi mỏng chứ không mở mắt ra, sắc mặt kém đến mức quả thật không giống người sống.

Gọi vài tiếng cũng không thấy đối phương phản ứng, Lê Thúy gần như muốn khóc tới nơi, luống cuống tay chân giúp y mặc quần áo vào, bế y đi gara: “Chúng ta đến bệnh viện nhé, xin lỗi, không phải em muốn tổn thương anh, em chỉ muốn ép anh nói lời thật lòng thôi, xin lỗi anh… em không biết anh đang bệnh…”

Phóng thẳng một đường đưa Lục Thương đến bệnh viện, đúng lúc Lương Tử Thụy đang trực ban vì vụ trộm, thấy Lê Thúy đỏ mắt bế Lục Thương vào, miệng cứ lẩm bẩm gì đó, bác sĩ Lương nhất thời sửng sốt, còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Chờ khi đẩy Lục Thương vào phòng cấp cứu làm kiểm tra sơ bộ, Lương Tử Thụy mới thở phào, rồi lại không khỏi cảm thấy kỳ quặc, tuy dạo này sức khỏe của Lục Thương hơi yếu, phát sốt cũng đâu có gì lạ, thằng nhóc này phản ứng hơi quá rồi.

Mãi khi y tá đến lắp thiết bị, vén áo Lục Thương lên mới phát hiện trên cổ và trước ngực y chi chít dấu hôn, bác sĩ Lương nhìn mà phát hoảng, suýt nữa xụi chân quỳ dưới đất.

Không nói hai lời xông ra cho Lê Thúy một đấm, Lương Tử Thụy tức đến nghẹn lời nửa ngày mới mắng ra miệng: “Cậu không biết cậu ấy bị bệnh tim hả!”

Lê Thúy không tránh, lãnh ngay một đấm vào mặt, nhưng vẫn đứng vững cúi đầu nói xin lỗi, trong mắt viết đầy tự trách.

Nhìn bộ dạng của cậu, Lương Tử Thụy giận đến đau cả não, cuối cùng chỉ vào cậu nói: “Thằng nhóc cậu giỏi thật, còn… còn dám cưỡng bức cậu ấy cơ đấy.”

Lê Thúy siết tay đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch, cậu không trả lời mà cắn chặt môi, cúi đầu thật thấp, nỗi đau hiện trên mặt cậu làm Lương Tử Thụy vừa giận vừa hoảng.

Đi đến bước này, Lê Thúy cũng không còn cách nào, nếu cậu đừng thông minh như thế, nếu cậu tin lời nói dối của Lục Thương, ngoan ngoãn đi nước ngoài, hoặc ngay từ đầu đừng động lòng. Chuyện ra nông nỗi như bây giờ, yêu mà không được, được yêu cũng không nốt, ai mà không đau khổ cho được.

Tiêm thuốc xong, tình trạng của Lục Thương mới ổn định hơn, đến sáng cuối cùng cũng hạ sốt, có điều Lương Tử Thụy nhanh chóng phát hiện hình như tim y xảy ra chút vấn đề, anh bàn bạc với chú Viên qua điện thoại, quyết định tạm thời làm tiểu phẫu.

Y tá và trợ lý bác sĩ đang hối hả chuẩn bị dụng cụ, Lương Tử Thụy kiểm tra chất lượng thuốc gây mê, liếc nhìn Lê Thúy trong góc phòng: “Cậu muốn đợi ở đây à?”

Lê Thúy nhìn Lục Thương ngủ say trên bàn mổ: “Được không?”

“Được thì được,” Lương Tử Thụy đeo bao tay, dừng một lát rồi nói: “Nhưng tôi kiến nghị cậu không nên nhìn.”

Thấy Lê Thúy nhìn mình, Lương Tử Thụy giải thích: “Tác động hình ảnh của hiện trường phẫu thuật, người chưa qua huấn luyện chuyên nghiệp chịu không nổi đâu, tôi cũng không muốn thấy cậu nôn mửa ở đây.”

Lê Thúy hơi run rẩy: “Em ảnh hưởng anh hả?”

“Cậu không ảnh hưởng tôi,” Lương Tử Thụy bận bịu chuẩn bị, “Cậu ảnh hưởng trợ lý của tôi.”

Lê Thúy dời mắt sang bên cạnh, thấy nữ bác sĩ đeo khẩu trang e lệ quay đầu sang chỗ khác, cậu đứng dậy bước tới bên Lục Thương, nắm tay y nói: “Em chờ anh ra.”

Bàn tay kia lạnh toát, đối phương cũng không có phản ứng gì đáp lại, Lê Thúy nắm chặt hơn một chút, chỉ thấy ngực nhói đau.

Chỉ là tiểu phẫu nên thời gian tiến hành không lâu, chưa tới trưa người đã được đẩy ra. So với lần trước tay chân vụng về, lần này Lê Thúy xem như thành thạo, cậu mặc áo chống khuẩn ngồi trong phòng ICU trông chừng Lục Thương, chờ y yếu ớt mở mắt ra một lần mới gọi bác sĩ tới rút ống.

Thể chất Lục Thương quá yếu, sau khi chuyển sang phòng bệnh thường vẫn không tỉnh táo lắm. Giữa chừng Lê Thúy dùng ống hút đút y uống chút nước, y nhắm mắt lại ngủ tiếp, cả quá trình cứ mơ mơ màng màng.

Buổi tối Lương Tử Thụy tới kiểm tra một lần, thấy Lê Thúy vẫn thừ người ngồi bên giường bệnh, không khỏi mềm lòng nói: “Cậu đi ăn chút gì đi, chắc cậu ấy sắp tỉnh rồi.”

Ánh mắt Lê Thúy dừng thật lâu trên mặt Lục Thương, nghe vậy chỉ đưa tay nhẹ nhàng nhét cổ tay của y vào trong chăn, động tác như có muôn vàn không nỡ.

Hai tiếng sau Lục Thương tỉnh lại, bên cạnh chỉ có một mình Lương Tử Thụy.

“Khỏi tìm, nó không có ở đây.” Thấy ánh mắt Lục Thương tìm kiếm xung quanh, Lương Tử Thụy mở miệng.

Lục Thương thò tay tháo ống thở oxy xuống, nằm yên một hồi rồi mở mắt nhìn về phía Lương Tử Thụy. Bác sĩ Lương lườm Lục Thương, giọng nói ngầm giấu tức giận: “Lúc đầu chẳng phải đã tôi cảnh báo cậu đừng nuôi hổ gây họa sao?”

“Cậu thích nó phải không.” Hỏi tiếp, giọng khẳng định.

Lục Thương quay đầu đi.

“Đừng nói dối, cậu bệnh tới mức nào tôi rõ nhất, tôi không tin cậu thật sự yếu đến mức không cự lại nổi một thằng ranh. Cậu gạt nó thì được, đừng hòng qua mặt tôi, nếu cậu không có chút tình cảm nào với nó, cậu lại cho phép nó làm thế với mình à.”

Lục Thương thế mà không phủ nhận.

“Cậu có biết cậu đang lấy mạng mình ra đùa không vậy.” Lương Tử Thụy làm bộ đau lòng khôn xiết.

Lục Thương rũ mắt xuống, thủ sẵn tinh thần ăn chửi, nào ngờ Lương Tử Thụy bỗng nhiên thở dài một hơi, giọng điệu còn có vẻ vui mừng: “Lục Thương, tôi thật sự không ngờ cậu cũng có ngày này.”

“Trước đây tôi cứ hay trách cậu không có mùi người sống, sống quá nhạt nhẽo, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu tôi là cậu, sợ rằng tôi còn không làm tốt bằng cậu. Xét nghiệm liên tục, phẫu thuật liên tục, mỗi ngày nhắm mắt lại, ngay cả hôm sau có tỉnh lại hay không cũng chẳng biết, ngày tháng vô vọng xám xịt như thế, nghĩ thôi đã thấy oải rồi.”

Lục Thương nhìn Lương Tử Thụy, trong mắt không giấu được kinh ngạc.

“Tốt lắm, tôi nói thật đấy, trải nghiệm hết thất tình lục dục một phen mới không uổng công tới cuộc đời này gánh phần tội này.”

Lục Thương nhịn không được hỏi: “Cậu không phản đối à?”

“Phản đối cái gì? Tôi là bạn cậu, nhưng tôi cũng là bác sĩ, cứu người mới là thiên chức của tôi.” Lương Tử Thụy nói, “Thật ra tôi cũng mâu thuẫn lắm, tôi vẫn luôn tìm kiếm một cách có thể cứu sống cậu đồng thời không tổn thương thằng bé. Tôi thừa nhận, có chuyện tôi nói dối, tôi bảo cậu chờ, không phải chờ thuốc ức chế miễn dịch, mà là chờ tôi tìm kiếm tính khả thi của việc này. Tôi không muốn tước đoạt hy vọng sống sót của cậu, nhưng tôi cũng thật lòng không muốn tổn thương tính mạng của nó.”

Hai người hiếm khi bình tâm giãi bày tâm sự với nhau, Lục Thương im lặng một lát, ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ: “… Ban đầu đúng là tôi nhằm vào trái tim của cậu ấy thật, nhưng lại không muốn cảm thấy quá tội lỗi nên mới ích kỷ hy vọng cậu ấy cam tâm tình nguyện, nhưng khi thật sự đến ngày này, tôi lại không nỡ.”

Lương Tử Thụy bất đắc dĩ: “Cậu xem cậu kìa, tim người ta thì không muốn, còn góp cả tim mình vào, ông chủ Lục, vụ buôn bán này không có lời nha.”

Lục Thương giật giật hai chân nằm đến cứng đơ của mình: “Cậu ấy đâu rồi?”

Lương Tử Thụy gãi đầu, lúng túng nói: “À là vầy, khi nãy tôi kích động quá nên đấm nó một cái, bây giờ chắc nó đang buồn lắm, là tôi không đúng, lát nữa cậu xin lỗi nó hộ tôi nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi