TƯỞNG THÀNH QUẢ PHỤ KHI CÒN TRẺ

Kỷ Khinh Khinh nằm trên giường, cô đã quen với việc có Lục Lệ Hành nằm bên cạnh, bây giờ thay đổi hoàn cảnh mới nên rất khó ngủ, trong đầu lúc này toàn là những nụ hôn nhẹ như mổ thóc của Lục Lệ Hành, cứ nhớ tới lại cảm thấy mặt nóng như lửa đốt.

Đồ lưu manh này!

Nhìn bề ngoài thì nghiêm túc, nhưng trong nội tâm lại vô lại hết chỗ nói! Nói không lại nên muốn dùng cách này chặn miệng cô đây mà.

Hừ, đàn ông.

Chết cũng sĩ diện.

Cô lăn qua lăn lại mãi mới cảm thấy hơi buồn ngủ, đang lúc mơ màng, chợt một bóng người thoáng đi vào phòng, rón ra rón rén cố gắng không phát ra tiếng động. Kỷ Khinh Khinh đột nhiên bừng tỉnh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, nương theo ánh trăng sáng ngoài cửa sổ để thấy rõ hình dáng của người vừa vào phòng.

Vẻ kinh ngạc lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Cô đứng dậy bật đèn bên cạnh đầu giường lên.

Ánh đèn đột nhiên sáng lên, cái tay đang xốc chăn lên giữa không trung của Lục Lệ Hành cứng lại, cả người cứng đờ đứng bên mép giường, anh theo bản năng nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.            

“Nửa đêm rồi anh muốn làm tôi sợ chết khiếp hả! Anh đang làm gì thế hả!” Kỷ Khinh Khinh nhìn đồng hồ treo tường, đã 1 giờ rưỡi rồi.

Lục Lệ Hành cứ nghĩ rằng đã hơn một rưỡi, chắc chắn Kỷ Khinh Khinh đã ngủ rồi, nhưng ngờ lúc này cô còn tỉnh táo hơn cả anh.

Lục Lệ Hành cố gắng trấn định giải thích: “Tôi vào xem em đã ngủ chưa ấy mà.”

“Cảm ơn anh đã quan tâm, nếu vừa rồi anh không vào thì có lẽ tôi đã  ngủ như chết rồi đấy, anh còn có việc gì nữa không?”

“Không còn việc gì nữa.”

Kỷ Khinh Khinh nhìn anh với vẻ đề phòng: “Không còn việc gì nữa thì mau về phòng ngủ đi, tôi buồn ngủ lắm rồi đấy.”

Sau khi nghe thấy cô nói câu này, Lục Lệ Hành làm như không sao cả xốc chăn lên giường nằm xuống.

Kỷ Khinh Khinh nhìn động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi của Lục Lệ Hành, rất tự nhiên nằm xuống bên cạnh cô: “Này, anh làm gì nữa thế?”

Lục Lệ Hành cực kỳ hợp lý nói: “Ngủ.”

“Ngủ gì chứ? Phòng anh đâu mà lại muốn ngủ ở đây? Đi xuống nhanh!” Kỷ Khinh Khinh bắt đầu đẩy anh ra.

Lục Lệ Hành lại không hề cảm thấy tức giận, anh nhắm mắt, tư thế bất động rõ ràng là ỷ lại vào việc Kỷ Khinh Khinh không thể làm gì được mình: “Đừng làm loạn nữa, mau ngủ đi.”     

Vừa rồi anh còn mổ nhẹ mấy cái trên mặt mình mà, bệnh hay quên này của Lục Lệ Hành đáng sợ thật.

Lần này Kỷ Khinh Khinh không chiều theo ý anh nữa, cô đang nằm trên giường mình mà, chẳng lẽ còn bị anh ức hiếp nữa chắc?

Cô nhanh chóng rút gối ôm bị Lục Lệ Hành đè dưới khuỷu tay ra rồi ôm vào trong ngực: “Anh Lục, anh làm vậy không hay đâu, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ bị mọi người cho rằng anh đang chơi quy tắc ngầm với tôi đấy.”

Lục Lệ Hành chẳng quan tâm đến lời uy hiếp của cô, giơ tay trực tiếp ôm Kỷ Khinh Khinh vào trong lòng ngực: “Ngủ.”

Hai người nằm trên cùng một cái gối, cô gần như có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Lệ Hành, đây đúng là cùng chung chăn gối theo nghĩa đen rồi.

Kỷ Khinh Khinh phục anh rồi, đầu hàng nói: “Thôi được rồi, tôi đưa gối cho anh đấy? Anh lấy đi.”

Hai tay Lục Lệ Hành cực kỳ khỏe, đôi tay nhỏ bé của Kỷ Khinh Khinh không làm gì được, cả người cô gần như bị đè dưới cánh tay anh.

“Này!”

Không có tiếng động gì.

“Đừng giả vờ nữa!”

Hơi thở của Lục Lệ Hành đã đều đều.

Kỷ Khinh Khinh nghiến răng nghiến lợi ôm gối, cô tự đào hố chôn mình rồi.

Kết quả chẳng được lợi lộc gì, đã thế còn bị “cắt đất đền tiền” nữa.

Kỷ Khinh Khinh thở dài.

Thôi lần sau cố gắng vậy!

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Khinh vừa mở mắt đã thấy Lục Lệ Hành nằm bên cạnh, hai người cùng ngủ trên một cái gối, còn cái gối kia được Kỷ Khinh Khinh ôm trong ngực nhưng hình như lúc nửa đêm đã rơi xuống dưới giường rồi, thấy tay chân mình đặt ở vị trí nào, Kỷ Khinh Khinh xấu hổ rút tay chân ra khỏi người Lục Lệ Hành.

Cùng lúc đó, Lục Lệ Hành mở mắt nghiêng đầu nhìn cô.

Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, người cô nhanh chóng lăn sang bên cạnh rồi xuống giường.

Lục Lệ Hành thở một cái thật sâu, sau đó cũng rời giường.

Nhớ tới cảnh tượng tối qua mình đến đây cọ tới cọ lui trên giường cô, Lục Lệ Hành thở dài.

Đúng là không biết cố gắng!

Phòng của hai người có cùng một căn phòng khách lớn, chỉ có một toilet, lúc Kỷ Khinh Khinh vào toilet đánh răng rửa mặt, thì Lục Lệ Hành về phòng anh thay quần áo, cô vừa rửa mặt xong đã nhìn thấy anh đi từ trong phòng ra, sáng sớm tinh mơ mà anh đã mặc âu phục giày da chỉnh tề, quần tây ôm lấy hai chân thon dài thẳng tắp, giơ tay thắt cà vạt, anh cứ như đang tham gia một cuộc họp cực kỳ quan trọng.

Kỷ Khinh Khinh cúi đầu nhìn bộ áo ngủ nhăn nhúm trên người mình, hoàn toàn đối lập với bộ âu phục tỉ mỉ của Lục Lệ Hành, cô cảm thấy “quần áo của mình không chỉnh tề” chút nào.

Sau khi trở về phòng, Kỷ Khinh Khinh thay áo ngủ, chải tóc, cố gắng làm mình trở nên dễ nhìn nhất có thể, nhưng tối hôm qua ngủ không ngon lắm, nên quầng thâm dưới đáy mắt càng dễ thấy hơn, nghĩ một lúc rồi trang điểm nhẹ nhàng, không quá đậm, nhưng cuối cùng cũng không che nổi sắc mặt tái nhợt vì đêm qua ngủ không ngon.

Đều tại nửa đêm Lục Lệ Hành đến tranh giường với cô đấy, nếu không cô không đến mức ngủ không ngon vậy đâu!

Sau khi ăn chút điểm tâm, hai nhân viên của tổ tiết mục gõ cửa phòng đưa đồ ăn sáng, còn nói cô lát nữa quay phim và đạo diễn Vương sẽ lên đây.

Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành ăn sáng không lâu thì đạo diễn Vương tới, sau lưng còn có vài nhân viên trong đoàn, bật tất cả cameras trong phòng lên.

Vẫn là mấy câu khách sáo không có gì thú vị, trước khi đi đạo diễn Vương cười nói: “Chúc hai người có năm ngày du lịch vui vẻ.”

Vương đạo vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành.

Kỷ Khinh Khinh giả vờ ngồi đối diện với Lục Lệ Hành trên sô pha: “Chào anh Lục, tôi là Kỷ Khinh Khinh, hôm nay rất vinh hạnh vì có thể trở thành đồng đội của anh.”

Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh một cái: “Em gọi tôi là gì?”

À, đúng rồi.

Hôm nay bọn cô có thân phận là người yêu giả.

Trên mặt Kỷ Khinh Khinh nở nụ cười xa cách: “Anh Lục nói đùa rồi.”

Lông mày Lục Lệ Hành hơi nhíu lại, thái độ xa cách này của Kỷ Khinh Khinh làm anh thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Những người khác giả bộ làm người yêu, còn anh lại thành người xa lạ.

Hai người ngồi trên sô pha, ăn ý nhìn camera.

Ngay lúc khuôn mặt hai người xuất hiện trên màn hình, các fan hâm mộ chờ mong tiết mục phát sóng trực tiếp từ lâu đã bình luận xôn xao.

Vì để làm tăng độ hot của tiết mục này, Vương đạo đã hợp tác với một công ty phát trực tiếp, chia năm tổ nghệ sĩ thành từng kênh để phát sóng, người xem có thể tự do lựa chọn kênh mình muốn xem, và tất nhiên, sau khi phát sóng trực tiếp xong sẽ được biên tập cắt ghép chỉnh sửa để đăng clip.

Năm phòng phát sóng trực tiếp, nhóm có người xem cao nhất là Cố Phi Phàm và Kiều Án, dù sao các fans hâm mộ của phim truyền hình đến đây cũng chỉ để nhìn thấy kết cục HE của hai người, còn tổ có nhân khí thấp nhất chính là Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu.

【 Đây là vị khách quý thần bí mà tổ tiết mục cứ không chịu công bố à? Đẹp trai quá đi! 】

【 Nghe nói vị Lục Lệ Hành này là tổng giám đốc của Lục thị, ông chủ đẹp trai thế này, bây giờ tôi đi ăn máng khác* còn kịp không thế các chế? Công ty của ông chủ còn thiếu người không thế ạ? Mị cũng từng học đại học mà, gì cũng biết làm hết! 】

*Ăn máng khác: Ý chỉ việc nhảy việc, nghỉ việc công ty này sang công ty khác

【 Người đẹp trai như vậy mà, con bé Kỷ Khinh Khinh chết tiệt này được lợi quá! 】

【 Mị cực kỳ hận! Lúc trước nhận được lời mời của Lục thị, vậy mà lúc đó mị lại từ chối! Mị có duyên phận với tổng giám đốc Lục, thế nhưng đã bị mị tự mình cắt đứt rồi! Tôi hận thế giới này! 】

【 Hy vọng Kỷ Khinh Khinh đừng đụng đến tổng giám đốc Lục, mọi người đều biết là người yêu giả rồi, xin đừng thông báo với tôi mấy scandal tai tiếng nhé, cảm ơn. 】

【23333 chế lo Kỷ Khinh Khinh ăn vạ, vậy bạn cảm thấy cô ta dám ăn vạ tổng giám đốc Lục sao? Một giây sau sẽ bị phong sát ngay đấy, hiểu chứ? 】

Kỷ Khinh Khinh ngồi trên sô pha: “Anh Lục, sáng nay chúng ta có lịch trình gì không?”

Lục Lệ Hành nhìn tin nhắn trên điện thoại, là Trần Thư Diệc gửi tới.

Trần Thư Diệc muốn dẫn Lâm Trăn nghỉ phép để đi du lịch từ lâu, nhân cơ hội này, vừa sáng sớm đã lái xe rời khỏi khách sạn, đến chỗ chuẩn bị bất ngờ cho Lâm Trăn.

Lục Lệ Hành trầm mặc một lúc lâu.

Năm phút sau, mỗi người đều cầm sách,  ngồi trên sô pha chăm chú đọc quyển của mình.

Nhóm hậu kì của tổ tiết mục đặt một dấu ba chấm thật lớn, thậm chí còn lồng thêm một khúc nhạc vô cùng xấu hổ.

Sau khi đọc một lúc, quyển sách được lật đi lật lại vào những ngày cuối cùng cũng được Kỷ Khinh Khinh đọc xong, thấy Lục Lệ Hành còn đang chăm chú đọc, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Anh đang đọc gì thế?”

Là một quyển tạp chí về xe hơi.

Lục Lệ Hành không trả lời câu hỏi của cô, Kỷ Khinh Khinh nhìn nhìn vài trang trong quyển tạo chí, bên trên giới thiệu những mẫu xe hot nhất năm nay, Lục Lệ Hành lại xem một tờ khác, giới thiệu về công nghệ không người lái.

Đọc hết từ trên xuống dưới xong, Lục Lệ Hành lại muốn đọc trang tiếp theo,  Kỷ Khinh Khinh vừa xem đã nghiện, cả người bất giác dựa vào người anh, sau đó đè lại cái tay đang muốn lật trang khác của Lục Lệ Hành: “Khoan đã, tôi còn chưa đọc xong mà.”

Bàn tay chuẩn bị lật tạp chí của Lục Lệ Hành dừng lại, để Kỷ Khinh Khinh xem xong trước.

【 Kỷ Khinh Khinh quả nhiên là đồ kỹ nữ đầy tâm cơ, mới mấy giây mà đã dựa lên người tổng giám đốc Lục rồi. 】

【 Trời ạ, Kỷ Khinh Khinh sắp dính lên người tổng giám đốc Lục rồi kìa? Người phụ nữ này mưu mô thật đấy! 】

【 Tính cách của tổng giám đốc Lục tốt nhỉ, còn nhường cho người phụ này nữa chứ, nếu là tôi, một tát bay luôn cô ta! 】

【 Nhìn nhan sắc của tổng giám đốc Lục kìa, sao Kỷ Khinh Khinh có thể may mắn đến mức được ghép đôi với tổng giám đốc Lục nhỉ! Tôi hận! 】

【 Tôi cảm thấy bức tranh này rất đẹp mà. 】

Sô pha được đặt trước cửa sổ, ánh nắng ôn hòa ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu lên người hai người, Kỷ Khinh Khinh xem cực kỳ mê mẩn, xong tờ này thì duỗi tay lật sang, Lục Lệ Hành bắt lấy tay cô: “Tôi còn chưa đọc xong.”

Kỷ Khinh Khinh chán chường ngáp một cái, Lục Lệ Hành bất đắc dĩ lật sang trang mới.

Sau một lúc lâu, tạp chí đã lật đến những trang cuối cùng, Kỷ Khinh Khinh đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phòng nằm trên tầng 3, đẩy cửa sổ ra có thể thấy biển, phóng tầm mắt xa ra một chút là biển trời xanh thẳm đẹp đẽ.

Lục Lệ Hành thấy vẻ nôn nóng muốn thử của cô: “Đi dạo bờ biển một chút không?”

“Nhưng tôi buồn ngủ quá rồi.” Một rưỡi tối qua Lục Lệ Hành đến tranh giường với cô, hại cô không ngủ được, hôm nay mới 7 giờ đã phải dậy, cả buổi sáng đều trong trạng thái mơ hồ, tinh thần không tốt lắm.

“Vậy em về phòng ngủ một lát đi.”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu, che cameras trong phòng lại rồi bắt đầu ngủ nướng.

Lục Lệ Hành lại tiếp tục xem tạp chí trong phòng khách, không hề cảm thấy nhàm chán.

10 giờ, cuối cùng Kỷ Khinh Khinh cũng ngủ đủ giấc, kéo màn ra, duỗi eo, cô ngủ đến mức cả người nhức mỏi.

Mặt trời rực rỡ, sóng nước trên mặt biển lóng lánh, phản chiếu ánh sáng màu bạc.

Cô đi vào phòng khách, Lục Lệ Hành vẫn dùng tư thế ngồi trên sô pha trước đó đọc sách, không hề cảm thấy buồn tẻ hay cô đơn.

“Dậy rồi à?”

Kỷ Khinh Khinh gật đầu: “Cảm ơn anh Lục đã quan tâm, tôi ngủ một giấc rồi.”

Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng cũng không nói gì.

Ánh mặt trời vừa phải, Lục Lệ Hành đề nghị ra ngoài đi dạo một lát, Kỷ Khinh Khinh gật đầu đồng ý ngay.

“Khoan đã, chẳng lẽ anh cứ định để vậy đi ra ngoài hả?” Kỷ Khinh Khinh nhìn bộ âu phục trên người Lục Lệ Hành, cảm thấy thế này không ổn lắm.

“Không được à?”

Kỷ Khinh Khinh âm thầm trợn mắt: “Anh Lục này, bây giờ chúng ta đang đi nghỉ dưỡng, không phải đi họp đâu.”

Sau đó vào phòng Lục Lệ Hành, mở tủ quần áo ra, ngoài mấy bộ âu phục ra thì không có bộ đồ nào thoải mái cả.

Hình như tủ quần áo trong nhà, cô cũng không nhìn thấy Lục Lệ Hành có bộ đồ nào thoải mái, dường như đều là áo sơ mi, âu phục cực kỳ nghiêm túc.

“Hay anh cởi áo khoác ra đi?” Kỷ Khinh Khinh kiến nghị, sau đó cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơmi, sau đó cởi cúc áo bên cánh tay rồi xắn lên, mặc dù không quá đẹp nhưng cũng thoải mái hơn trước rất nhiều, tất nhiên ổn hơn dáng vẻ đi họp lúc nãy.

Kỷ Khinh Khinh hài lòng.

Lục Lệ Hành nắm lấy bàn tay Kỷ Khinh Khinh nhưng lại bị cô nhẹ nhàng tránh đi.

Cô híp mắt cười, khuôn mặt hợp lí nói: “Anh Lục, mới ngày đầu tiên mà, không nên thân mật quá thì hơn, tôi cũng không muốn làm fans cảm thấy mình đang quyến rũ anh đâu.”

Kỷ Khinh Khinh nói xong bèn đi ra ngoài.

Lục Lệ Hành nhướng mày, nhanh chóng đuổi theo cô.

Khu nghỉ dưỡng đang ở gần bờ biển, tất nhiên cũng có bãi biển tư nhân, nhưng mùa này khu nghỉ dưỡng không có nhiều người lắm, cả bãi biển chỉ loáng thoáng vài bóng người.

Bộ váy dài của Kỷ Khinh Khinh bị gió biển thổi bay lên, tuy bây giờ không phải mùa hè, nhưng nhiệt độ ngoài trời rất vừa phải, Kỷ Khinh Khinh cởi giày, chân đất chạy trên bãi biển cũng không cảm thấy lạnh.

Lục Lệ Hành đứng bên cạnh bãi biển, anh không xuống dưới nước mà chỉ lẳng lặng nhìn Kỷ Khinh Khinh, gió biển thổi lên người, không cần phiền lòng vì mấy chuyện công việc hay thần kinh lúc nào cũng phải căng như dây đàn, có thể sống chậm lại, lẳng lặng nhìn những bọt nước đánh vào nhau trên bãi biển, đây là cảm giác nhàn hạ mà anh chưa từng có, sự nhẹ nhõm này làm anh cảm thấy tự do.

Đi dạo dọc theo bãi biển, từng bước chân của Kỷ Khinh Khinh lặng lẽ khắc sâu trên bờ cát, nụ cười hình như chưa từng biến mất.

Nhẹ nhàng thoải mái hơn cả biển rộng.

“Cô thích biển à?”

Kỷ Khinh Khinh cười nhìn phía mặt biển bằng phẳng: “Tất nhiên thích rồi, gió thổi vào người cực kỳ thoải mái.”

Gió biển mặn mòi thổi tới, Lục Lệ Hành hít một hơi thật sâu: “Đúng, cũng không tệ lắm nhỉ.”

Sóng đánh tới đánh lui, gió biển nhẹ nhàng thổi tới, chim hải âu trắng tinh bay bay qua mặt biển, phát ra tiếng kêu lảnh lót rồi cất cánh bay về phía chân trời.

“Đó là hải âu sao?” Kỷ Khinh Khinh chỉ vào một chấm nhỏ trên bầu trời: “Tiếc là chỉ có một con.”

Có thể nhìn thấy chim hải âu trên bãi biển tư nhân này đã là chuyện không tệ.

Một cơn sóng to đột nhiên ập tới, vì không muốn váy bị ướt nên Kỷ Khinh Khinh liên tục lùi về sau mấy bước, cát biển mềm mại làm cô không vững, lảo đảo suýt ngã trên đất, Lục Lệ Hành nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô từ phía sau.

【Tâm cơ trà xanh! 】

【 Cô ta cố ý đấy! Chắc chắn Kỷ Khinh Khinh đang cố ý! Cố ý nhào vào trong lòng ngực tổng giám đốc Lục! 】

【 Tổng giám đốc Lục thảm rồi, lần này bị Kỷ Khinh Khinh nhắm vào, hự hự.】

【 Thủ đoạn của Kỷ Khinh Khinh lợi hại ghê ~ kế hoạch bắt lấy nam thần có khác.】

Lục Lệ Hành dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy, cười nói bên tai Kỷ Khinh Khinh: “Có thế mà cũng đứng không vững, cô cố ý hả?”

Kỷ Khinh Khinh nghe thấy câu này, bàn chân vốn đã đứng vững lại thoáng mềm lại, giẫm mạnh lên chân Lục Lệ Hành, sau khi đứng vững lại mới giữ một khoảng cách nhất định với Lục Lệ Hành.

“Cảm ơn anh Lục nhé.”

“...Không có gì đâu.”

Hai người đi dọc theo bờ biển, đi một lại hằn lên một dấu chân, trên bãi cát lưu lại hai hàng dấu chân của hai người.

Quay phim đi theo cách đó không xa.

Cơn gió thổi tới, Kỷ Khinh Khinh rùng mình một chút.

“Lạnh sao?”

“Hơi lạnh thôi.” Kỷ Khinh Khinh không ngờ gió nhẹ mà lại lạnh như thế.

Lục Lệ Hành nhìn đồng hồ, đáp: “Chúng ta về thôi.”

Kỷ Khinh Khinh đi trên bờ, còn Lục Lệ Hành lại đi sau lưng cô, trầm mặc cầm đôi giày cô bỏ quên trên biển.

Cách xa bãi biển, cát lúc này càng ngày càng thô, cộm cộm làm chân Kỷ Khinh Khinh cực kỳ đau, cô tìm một chai nước lúc nãy nhân viên đưa cho, dựa vào trên chân Lục Lệ Hành rửa sạch những hạt cát dính chân.

Chân sạch sẽ rồi, nhưng đôi giày trắng nhỉ dễ đi kia lại nằm trên tay Lục Lệ Hành.

Kỷ Khinh Khinh đạp đôi chân được rửa sạch của mình lên mặt giày Lục Lệ Hành xem như trả thù, nhìn đôi giày trắng trên tay anh, nói: “Anh đưa giày cho tôi đi.”

Lục Lệ Hành nhíu mày: “Cô nặng hơn rồi sao?”

Kỷ Khinh Khinh nghĩ vài giây, bữa giờ không làm việc, hơn nữa đồ ăn dì Bùi nấu quá ngon nên không thể kiềm chế được, chắc cũng nặng bốn mươi lăm kg rồi nhỉ?

May mà cô cao một mét sáu tám, nếu không với cân nặng này thì đúng là không thể nhìn nổi.

“Bốn lăm kg thì phải?”

Lục Lệ Hành nhìn thịt trên má cô, không hề tin tưởng với câu trả lời lúc này của Kỷ Khinh Khinh: “Bốn mươi lăm kg sao? Sao tôi lại cảm thấy em béo hơn?”

“Còn không phải vì cơm dì Bùi nấu ngon quá sao?” Tự nhận mình nặng 45 cân trước máy quay đã là chuyện không dễ dàng rồi, vậy mà Lục Lệ Hành lại còn muốn đạp đổ hình tượng của cô: “Thì coi như 50 kg đi? Ối anh làm gì thế?”

Lục Lệ Hành ngồi xổm trước mặt cô: “Tôi cõng em.”

Đôi chân đã được rửa sạch sẽ của Kỷ Khinh Khinh sợ tới mức giẫm đầy cát.

Lục Lệ Hành này dám to gan trước mặt cameras vậy à?

Kỷ Khinh Khinh tự nhận mình là diễn viên tài năng, cực kỳ có kinh nghiệm diễn trước ống kính, nhưng vẫn không dám làm thế này, ai biết Lục Lệ Hành  này hoàn toàn không bị ảnh hưởng của ống kính, đã show ân ái không nói, bây giờ còn muốn cõng cô?

Kỷ Khinh Khinh được cưng đâm sợ: “Không cần đâu! Tôi dùng khăn giấy lau qua là được rồi, cảm ơn ý tốt của anh Lục!” Nói xong, Kỷ Khinh Khinh nhìn về phía nhân viên đi theo mình hỏi khăn giấy.

Nhân viên vội vàng mở ba lô ra, liếc nhìn bịch khăn giấy nằm lù lù trong balo nhưng vẫn cười kéo khóa lại, xin lỗi nói: “Xin lỗi cô Kỷ, tôi quên mang khăn giấy rồi.”

Lục Lệ Hành ngồi xổm cảm thấy khá mất kiên nhẫn, hai tay trực tiếp vòng qua đầu gối của Kỷ Khinh Khinh, cô đang hơi mệt mỏi, đột nhiên không chú ý bị người phía trước ôm lấy, cả người nằm gọn trên lưng Lục Lệ Hành.

May mà Lục Lệ Hành rất siêng luyện tập nên mới không bị khí thế dời non lấp biển của Kỷ Khinh Khinh làm cho mất hết mặt mũi nằm gọn trên mặt đất, một tay xách giày, một tay nâng Kỷ Khinh Khinh, nhẹ nhàng đứng lên.

Phát sóng trực tiếp đang bùng nổ.

【 Kỷ Khinh Khinh cô được lắm! sao cô dám quyến rũ tổng giám đốc Lục thế hả… Tổng giám đốc Lục anh mở mắt ra nhìn nội tâm đen tối của con mụ này đi, hu hu hu! 】

【Vừa phát sóng đã khoe ân ái rồi hả? Lộ Dao và Trương Lạp Lạp bên cạnh vẫn đang duy trì khoảng cách an toàn kìa, không chịu bước đến Lôi Trì đấy! 】

【 Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu mới là người yêu hàng thật giá thật đấy? Bắt đầu từ tình cảm, những vẫn dừng lại trước quy tắc, không hề gấp gáp nhào vào ngực người ta như Kỷ Khinh Khinh đâu. 】

【vẫn là Thẩm Vi Vi ngọt ngào nhất, Kỷ Khinh Khinh quá tâm cơ! 】

【 Tổng giám đốc Lục không hổ là tổng giám đốc Lục, vừa tỉ mỉ vừa ga lăng, còn không quên xách giày cho Kỷ Khinh Khinh nữa, đẹp trai quá đi! 】

【Chắc chắn Kỷ Khinh Khinh dùng mấy trò lặt vặt kia để quyến rũ rồi! nhưng cô ta béo vậy mà tổng giám đốc Lục không hề mệt mỏi chút nào! Đêm nay cho tổng giám đốc Lục thêm cái đùi gà! 】

Kỷ Khinh Khinh lúc này theo bản năng ôm lấy cổ Lục Lệ Hành, nhìn xung quanh, sắc mặt ửng đỏ.

“Anh làm gì thế hả? Mau buông tôi xuống đi!” Kỷ Khinh Khinh nói dồn dập bên tai anh.

Lục Lệ Hành vẫn cực kỳ thản nhiên: “Không phải muốn show ân ái à? Tôi cõng cô về.”

“Chân tôi không sao cả, anh thả tôi xuống đi mà, chúng ta nắm tay nhau cũng là show ân ái.”

Lục Lệ Hành cõng cô đi về phía trước.

Màn hình camera vẫn đi theo sau không xa không gần như trước, cảm giác tồn tại mười phần khiến Kỷ Khinh Khinh vô cùng áp lực.

“Này! Anh nghe thấy không đấy? Mau thả tôi xuống!”

Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Khinh Khinh chưa từng bị người lạ ôm trên lưng, cũng là lần đầu tiên bị Lục Lệ Hành ôm thế này, chân tay luống cuống, vệt màu đỏ từ cổ lan đến sau tai.

Cô lặng lẽ nhìn camera một cái, cười cười với anh trai quay phim và mấy trợ lý phó đạo diễn, nói nhỏ: “Anh… anh thả tôi xuống thì hơn, làm vậy…” ngại quá đi.

Cô nghĩ chỉ cần ở chung như bình thường là được, ai ngờ mới ngày đầu tiên mà lá gan của Lục Lệ Hành lại lớn như vậy, thế mà thật sự khoe ân ái trước mặt mọi người!

Thấy Kỷ Khinh Khinh không ngừng thấp giọng nỉ non bên tai mình, khóe miệng Lục Lệ Hành nở một nụ cười như có như không.

“Chẳng phải em muốn diễn vai người yêu như thật luôn sao? Tôi đang phối hợp với em mà?”

“Nhưng… nào có đôi nào yêu đương thế này, mới ngày đầu đã ôm ôm ấp ấp?” Nói xong, Kỷ Khinh Khinh cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Có đấy.

Cho dù Kỷ Khinh Khinh nói gì, anh vẫn làm như không nghe thấy gì, Kỷ Khinh Khinh cuối cùng cũng từ bỏ việc chống cự, không động đậy nằm trên lưng Lục Lệ Hành.

Sau khi cõng cô đến tầng 1 của khách sạn, Lục Lệ Hành đứng trước cửa thang máy trước, không còn tay nào nữa, anh nói với Kỷ Khinh Khinh đang chui đầu vào cổ mình: “Ấn thang máy đi.”

Kỷ Khinh Khinh ngẩng đầu từ trên cổ anh, duỗi tay ấn thang máy.

Rất nhanh, thang máy tới.

“Mau thả tôi xuống đi?”

Lục Lệ Hành tiếp tục cõng cô vào thang máy, Kỷ Khinh Khinh có thể nhìn mình qua lớp kính trong thanh máy, nhưng trong thang máy vẫn còn những người khác, cô xấu hổ đến mức vùi đầu vào trên vai Lục Lệ Hành lần nữa, cảm nhận được gân xanh trên cổ Lục Lệ Hành nhảy lên, dường như cô cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Sau khi vào phòng, cuối cùng Lục Lệ Hành cũng thả cô xuống.

Nhiếp ảnh gia và phó đạo diễn không đi vào cùng, trong phòng chỉ còn lại Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành.

Kỷ Khinh Khinh vừa chạm chân xuống đất, vội vàng chạy vào toilet, rửa sạch cát bẩn trên chân, sau đó đi dép lê ra ngoài.

Rõ ràng lúc nãy cô không làm gì cả, rõ ràng Lục Lệ Hành cõng mình, nhưng Kỷ Khinh Khinh vẫn cảm thấy cơ bắp trên người đau nhức.

Cô nghĩ người mình cứng mất rồi.

Cửa sổ mở ra một nửa, dường như có thể nghe thấy tiếng thét từ bãi biển truyền tới.

Căn phòng của bọn cô gần biển, tầng 3 cũng không cao lắm, chỉ cần nói to một chút là có thể nghe được người đứng trên biển đang nói gì.

Kỷ Khinh Khinh mở cửa sổ nhìn ra, hóa ra nhóm của Cố Phi Phàm và Kiều Án đang chơi trò kích thích trên mặt nước, có không ít nhân viên của tổ tiết mục vây quanh.

Hai người này đã phát triển nhiều năm trong showbiz, hơn nữa rất ăn ý với nhau, chỉ bằng một bộ phim cổ trang mà nổi đình nổi đám, nhưng kết cục trong phim của bọn họ là BE khiến không ít fans kêu gào, cũng vì thế mà có biết bao người hâm mộ.

Khác với lúc hai người đi dạo bên bãi biển, bây giờ Kiều Án mặc một bộ bikini cực kỳ gợi cảm, làm tôn lên dáng người mảnh mai, cơ bụng và cơ bắp trên người Cố Phi Phàm làm tròng mắt mọi người dán lên đó, đẹp đôi thật đấy, Kỷ Khinh Khinh nghĩ tới chuyện Lục Lệ Hành nói mình mập lên thì liếc mắt nhìn anh một cái, dáng người của Kiều Án đúng thật là ma quỷ, cô không khỏi thở dài một câu: “Dáng người đẹp quá đi.”

Lục Lệ Hành đứng bên cạnh Kỷ Khinh Khinh nhìn thoáng qua bãi biển, hình như Kiều Án bị người khác che khuất, anh chỉ thấy Cố Phi Phàm đang mặc quần bơi.

Mặt không cảm xúc đóng cửa lại.

Kỷ Khinh Khinh khó hiểu nhìn Lục Lệ Hành: “Anh làm gì thế?”

“Lạnh, cẩn thận cảm đấy.”

“Không sao đâu, không lạnh.”

Lục Lệ Hành không nói lời nào ngồi trên sô pha tiếp tục đọc sách.

Kỷ Khinh Khinh mở cửa sổ ra, Kiều Án và Cố Phi Phàm trên bờ cát tất nhiên cũng nhìn thấy cô, mấy người duỗi tay chào hỏi.

Kỷ Khinh Khinh vẫy tay cười nhìn hai người kia.

“Cảnh báo tử vong, hãy để Kỷ Khinh Khinh khen ngợi dáng người của ngài bằng ít nhất ba câu!”

Lục Lệ Hành cười lạnh: “Chẳng lạ gì.”

Kỷ Khinh Khinh hưng phấn nói: “Không hổ là diễn viên, dáng người đẹp thật đấy, cơ bụng chân dài… đẹp quá đi!”

Không hiểu sao Lục Lệ Hành lại cảm thấy không yên lòng, sách trong tay nhất thời cũng chẳng đọc nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi